Nắng Ấm Trong Tim

Chương 6: Ngã ba đường




Sau một hồi mày mò, cuối cùng Yuuki cũng tìm được nửa lá bùa mà linh hồn của cô gái kia nhắc đến. Nhìn quanh xem có ai xung quanh không, cô cẩn thận cất nó vào túi áo. “Chị Tira, em đã hứa tìm Hikaru giúp chị thì em sẽ làm được!” - cô thầm hứa với lòng mình.

-Yuuki, em đây rồi. - Jin từ đâu chạy đến, thở phào nhẹ nhõm - Em ở đây nãy giờ hả?

-À...ừm...

Cùng lúc đó, ở lâu đài hổ phách của anh chàng nào đó bị con au ném vạ vật nơi đâu liền hai chap...

Sakura vừa nhận điện thoại từ Jin (và cũng chính nàng này đã nói cho Shini về chuyện Yuuki trở lại), đôi mắt đen huyền lạnh lùng của cô nhíu lại, giọng ngạc nhiên:

-Sao? Yuuki đến học viện Otaku?

-”Ừ. Chắc sẽ ổn thôi, mọi người bên học viện Otaku đều rất tốt mà, phải không?” - giọng trầm ấm của Jin truyền qua điện thoại.

-Ừ ừ. Cảm ơn đã cung cấp thông tin.

Sak ngắt máy, khẽ buông một tiếng thở dài, lầm bầm: “Tốt nhất lần này cậu phải tự vận động thôi, chúa tể! Tôi sợ về đó lắm rồi.” Chán nản, cô nàng đẩy cửa bước vào thư phòng. Shini đang ở trong đó cùng Kurome và Yuku.

-Shini? - Sakura nhướn mày.

-Hì hì, papa cháu ngủ mất rồi. Có việc gì không cô? - Kurome cười khúc khích, chỉ vào Shini lúc này đã gục xuống bàn mà ngủ.

Tiện tay cầm quyển sách dày cộp trên bàn, Sak đập nguyên quyển sách vào đầu Shini. Bị đập như thế, anh tất nhiên không thể không dậy rồi. Kurome và Yuku nhìn nhau mà cười khổ. Thật tội nghiệp cho người nào đó. Shini ngáp dài một cái, đôi mắt đẹp tựa trời đêm ánh lên những tia mệt mỏi:

-Hơ, Sak hả? Có chuyện gì vậy?

-Muốn bắt Yuuki về hay là để người khác cướp mất? - giọng cô lạnh lùng không âm sắc.

-À. Báo cáo đi. - nói đến đây cậu liền tỉnh ngủ hẳn.

Vẻ mặt trẻ thơ hao hao giống Yuuki của Kurome đầy vẻ hào hứng:

-Có thông tin mới hả cô?

-Có vẻ như sắp phải bôn ba bốn phương tiếp rồi. - Yuku chính là có chút mệt mỏi.

-Ờ. - lạnh lùng liếc xéo Yuku một cái, Sakura kể tóm tắt lại cuộc nói chuyện với Jin cho chúa tể nghe.

Shini chính là mừng thầm, lòng không khỏi cảm ơn ai kia tốt bụng (au: cứ cảm ơn Jin đi, mất vợ luôn đấy). Kurome cười tươi làm nũng với người mà tương lai sẽ sinh ra mình:

-Papa~ đi rước mama về thôi~ (hai cha con nhà này bá's đạo's quá ==”)

-Tất nhiên. - anh mỉm cười nhéo mũi cô bé.

Trở lại với hai người nào đó ở học viện Âm nhạc và Nghệ thuật Otaku...

Sau khi cất nửa lá bùa vào một hộp kín được bảo mật rất kĩ, Yuuki chính là có chút tò mò hỏi Jin:

-Jin nè, hình như anh cùng khoá với Sak và Yuku phải không?

-Ừ, sao em hỏi vậy? - anh có chút ngạc nhiên, véo đôi má phúng phính của cô.

-Có phải Tiramisu Pegasus học cùng khoá với ba người không? - cô không trả lời thẳng vào câu hỏi mà lại tiếp tục hỏi.

Jin gật đầu, lòng tự hỏi tại sao cô nàng rành rẽ về việc này đến vậy. Nghe đến chữ Tiramisu Pegasus, sắc mặt anh có chút biến đổi, nhưng chỉ một thoáng rồi lại trở lại bình thường. Yuuki không hiểu là do quá vô tư hay do đang mải suy nghĩ về Tira nên chẳng hề hay biết mà hỏi tiếp:

-Chị ấy là một trong những người hi sinh trong trận chiến bốn năm trước sao?

-Ừ. Mà sao em hỏi về cô ấy vậy?

-À...chuyện là... - Yuuki hồn nhiên kể chuyện gặp linh hồn Tira dưới gốc anh đào trong hoa viên.

Jin chỉ còn biết cười khổ. Anh cười gượng gạo. Đồng hồ điểm ba giờ chiều. Anh xoa đầu cô, cười toả nắng:

-Đi ăn nhẹ không?

-Có a~ - cô lập tức đồng ý.

Vụt qua trong mắt anh một ánh ấm áp. Chẳng thể kìm lòng trước cô nàng này, anh cúi xuống, thì thầm:

-Yuuki, anh thích em.

-H...hả??? - mặt cô ngơ ngác, đôi mắt xanh trong veo mở to trông ngây thơ vô cùng.

-Anh nói anh thích em, ngốc à. - anh chỉ xoa đầu cô mà cười hiền.

-E...em xin lỗi... - cô ngượng đến mức đỏ bừng mặt.

-Vậy... - ánh mắt anh nhìn cô đầy trông chờ - Làm bạn gái anh được không?

Trái tim Yuuki đúng là có chút tình cảm với Jin, nhưng tình cảm đó chủ dừng lại ở một mức nào đó, không phải tình cảm nam nữ mà là tình anh em. Vậy nên cô chỉ khẽ lắc đầu:

-Em có người yêu rồi.

-Chia tay với cậu ta được không, anh rất cần em.

-Em xin lỗi. - cô mỉm cười dịu dàng, tiến đến ôm anh vẻ như an ủi - Em chỉ coi anh như anh trai thôi.

-Ừ. - anh có vẻ khá là thất vọng, nhưng vẫn xoa đầu cô - Ta đi ăn thôi.

-Dạ!