“Cảm tạ ngươi
ta đi đây”
Từ biệt tên Tử Dương nàng trở về căn nhà cũ của mình đang nhìn xung quanh nhà thì nàng cảm thấy
trên kệ tủ có gì lấp lánh liền đem ra xem. “Hả? Ngọc Hư Kiếm Trận, bí tịch Ngọc
Hư Kiếm, sao bụi vậy nè.”
Nàng phủi phủi
cho bay chết bụi rồi lật từng trang ra đọc, nàng rất ngạc nhiên tại sao càng đọc
nàng lại càng cảm thấy có một luồng khí đang lưu thông trong người nàng rất khó
chịu, trong cuốn bí tịch có nói ‘Ngọc Hư Kiếm Trận bình thường chỉ là một thanh
kiếm được chạm khắc từ khối băng ngàn năm không tan chảy vì Kiếm tích tụ được
linh khí trời nên có sức mạnh vô song, Kiếm lúc bình thường thì chỉ có một cây
nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm khi đến gần chủ nhân của kiếm thì Kiếm sẽ tự
động phân thành nhiều tạo thành Ngọc Hư Trận…, Kiếm sẽ nhận chủ nhân của nó khi
đó chủ nhân của kiếm sẽ bá chủ võ lâm.’
Nàng cảm thấy
đã xuyên không rồi thì nàng sẽ không uổng phí nữa, một lần làm bá chủ võ lâm
thì như thế nào, rồi cứ ngày qua ngày nàng cùng Ngọc Hư kề vai sát cánh bên
nhau từ những chiêu thức từ khống chế, đến đả thương, tới giết người nàng cũng
dần dần học qua hết. Đôi lúc nàng bị tẩu quả vì luyện tập nhiều nên mái tóc màu
đen huyền của nàng chuyển sang màu tím và đôi mắt cũng đổi sang màu xanh làm
gương mặt nàng làn da của nàng trắng hơn và đẹp hơn trước nhiều.
Một năm trôi
qua cô đơn cũng đã quen cô gái 16 tuổi cũng đã lên 17 đến lúc nàng và Kiếm đi
làm bá chủ thiên hạ rồi. Nàng nằm trên giường ngước nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm
ánh trăng…
“Cha, mẹ con sẽ
sống tốt cha mẹ giữ gìn sức khỏe, kiếp sau con vẫn là con của người” nàng nhắm
mắt lại rồi thiếp đi….”
Sáng hôm sau,
sau một giấc ngủ ngon Hiểu Hằng cũng quyết tâm bước ra khỏi nơi này và đi du
ngoạn với ‘bằng hữu’. Nàng lần mò cuối cùng cũng ra khỏi cánh rừng thì cũng đã
tối nên nàng tìm một quán trọ ở nhờ, thì nghe nói hoàng cung có tuyển thêm các
cung nữ… nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ “chẳng phải nếu ở trong cung thì tất cả
các tin tức về võ lâm chẳng phải mình biết được hết được sao, vậy thôi dù gì thì
mình cũng chẳng còn nơi nào đi thôi có người nuôi mà …” cắt đứt dòng suy nghĩ
nàng trở về hiện tại.
Đã chấp nhận
thế giới này cũng được một năm rồi nàng vẫn chưa hề biết một thứ đang chờ nàng
đến…
Ngày hôm sau,
Hiểu Hằng cũng đã ghi danh xong chuẩn bị vào cung diện kiến Ma Ma- là người quản
cung nữ trong cung, cũng là người chọn ra cung nữ đạt để được vào cung. Hiểu Hằng
được thay y phục của người hầu nhìn cũng rất đáng yêu lắm đó…
Trong lúc đi dạo
thì Vương gia tình cờ đi ngang qua thấy được tổ chức tuyển người hầu có chút
vui vui nên cũng bon chen vào tham dự, trong số đó Hiểu Hằng được gọi tên lên để
trải qua thử thách của Ma Ma thì…
“Đậu, nàng ta
sẽ hầu hạ bên ta.”
“Vâng, Vương
gia, còn ngươi sao không cảm ơn Vương gia”
“Có nợ thì trả,
đó là lẽ phải” nàng ngước cao mặt thì thấy người xưa cũng không khỏi ngạc nhiên
nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh khiến người ta nổi cáu.
“Ngươi…” Ma Ma
giận đỏ mặt nhưng bị Vương gia chặn họng.
“Từ giờ nàng ấy
là của ta, ta sẽ có cách dạy dỗ, ngươi theo ta.”
Trong thâm tâm Hiểu Hằng thấy có gì đó tức trước
giờ chỉ có nàng ra lệnh cho bọn con trai chứ chưa bao giờ nàng lại nghĩ một
ngày lại đi làm ôsin cho bọn con trai, nàng nghĩ là hầu hạ cho ai khác như công
chúa hay các phi tần chứ không hề nghĩ tới là làm osin cho cái tên TỬ DƯƠNG cười
mà nàng từng cứu,… Thôi thì đành chấp nhận ủy khuất một lần.