"Lúc đó cả ngày Huy Huy đều ở ngoài đường, mẹ còn tưởng nó nói chuyện yêu đương với ai rồi chứ..." Mẹ Thiệu cười nói, "Cuối cùng cái gì cũng hỏi không ra, trừ việc nó mới quen được một tiểu học đệ ở bên ngoài, những cái khác đều không nói cho ba mẹ biết... Mẹ nhớ lúc đó, nó dẫn người ta đi ăn uống, từ phố lớn tới ngõ nhỏ, đến hai người ba mẹ ruột này cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, cả ngày đều chỉ biết khen người ta, giống như không có chỗ nào là không tốt..."
"Đâu chỉ có như vậy." Thiệu đổng vẫn luôn nghiêm túc giờ không chịu được mở miệng bổ sung, nhẹ nhàng thảnh thơi bán đứng con trai mình, "Đang yên đang lành lại chạy tới trường đại học tài trợ cuộc thi gì đó, còn đưa ra danh sách thực tập sinh đề cử, cái dáng vẻ kia của nó như là hận không thể trực tiếp viết tên tiểu Điền vào chỗ những người được nhận giải thôi... Ba lúc đó đã thấy nó không đúng lắm, cũng chỉ muốn thăm dò thằng nhóc này một chút thôi, mà ai ngờ nó lại giỏi như vậy, chỉ mới sắp xếp một buổi xem mắt cho nó với một người con gái khác, nó lại không kiềm chế được mà nói với ba rằng nó không thích phụ nữ, quả thực là muốn ba tức chết..."
Điền Điềm ngẩn người, thức ăn đang kẹp trong đũa cũng quên mất, y cũng không biết, hoàn toàn không biết đến những chuyện này.
"Ba! Mẹ!" Thiệu Huy thực sự không thể kiềm chế được nữa, gõ gõ chén, "Những chuyện xưa lắc xưa lơ này cũng đừng nhắc tới nữa có được không?"
"Nhưng không phải do ba mẹ muốn nhắc tới nha, chỉ là tới bây giờ mẹ vẫn không hiểu được—— khi đó nhìn con giống như chỉ hận không thể khắc dòng chữ thích Điềm Điềm nhà chúng ta lên mặt thôi, bây giờ lại nói là kết hôn giả gì đó, cuối cùng là như thế nào?" Mẹ Thiệu hừ một tiếng, "Chẳng lẽ con còn có một tiểu học đệ khác?"
Thiệu Huy không lời để nói, giống như xin tha mà liếc mắt nhìn Điền Điềm ngồi bên cạnh, ai ngờ lại bị y liếc lại.
Điền Điềm mím mím môi, cố ý lộ ra bộ dáng ghét bỏ nói: "Làm sao con biết được anh ấy còn có tiểu học đệ khác..."
"Không có!" Thiệu Huy đột nhiên nghiêng người cầm chặt bàn tay đang đặt trên bàn của Điền Điềm, "Anh chỉ có mình em, thật đó!"
Hai bên tai Điền Điềm hồng lên, oán hận gắp một đũa khoai tây sợi bỏ vào chén Thiệu Huy: "Ăn đồ của anh đi!"
——————
Điền Điềm vẫn chưa từng nói với Thiệu Huy, lần gặp mặt mà hắn vẫn cho là đầu tiên kia, vốn không phải là trong phòng trưng bày tranh.
Ít nhất, đối với Điền Điềm mà nói thì không phải.
Lần đầu tiên gặp được Thiệu Huy, thật ra là vào ngày đầu tiên nhập học của Điền Điềm.
Thiệu Huy được mời đến tham dự lễ khai giảng, một đoàn người đi vào trong hội trường.
Lúc đó Điền Điềm nghe thấy những nữ sinh xung quanh đang líu ra líu rít tán gẫu, thảo luận về những học trưởng trẻ tuổi đang bước vào kia.
Điền Điềm đứng trên khán đài, thuận theo những tiếng nói cười đó mà nhìn sang, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi, âu phục giày da, dáng người thẳng tắp, trên đài dưới đài, như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Điền Điềm không suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy giữa y và một thiên chi kiêu tử như vậy, giống như khán đài với hàng ghế chủ tịch, là hai đường thẳng song song, chắc cả đời này cũng không thể giao nhau.
——————
Sau đó, trong cuộc sống đại học mệt mỏi, rất nhanh, Điền Điềm đã ném lần gặp mặt này ra sau đầu.
Y đã làm rất nhiều công việc, đa số đều không thể làm lâu dài, làm gia sư thì rất thoải mái, nhưng lại thường xuyên đụng giờ với lớp chính quy, nên y không thể không tìm việc khác.
Thật vất vả y mới tìm được một công việc lặt vặt mà nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng tính cách của ông chủ có hơi khó đoán, nhưng yêu cầu trong công việc cũng nhiều, tiền lương lại cao, nơi làm việc cách trường cũng gần.
Trong phòng trưng bày tranh, khách tới xem không ít.
"Xin chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?"
"Xin chào, xin hỏi..."
Hai tia sáng song song bị những trùng hợp ngẫu nhiên to to nhỏ nhỏ gom lại thành một thấu kính hội tụ, rồi tạo thành một tiêu điểm——
Bỗng nhiên được gặp lại người đó.