Một đời ngạo khí của Thiệu Huy, số lần cúi đầu chịu thua ít ỏi kia, đều liên quan đến Điền Điềm.
Cho dù là lúc trước khi hắn come out làm Thiệu đổng tức giận đến bị đánh gãy chân, Thiệu Huy vẫn là cố gắng chịu đựng ngang bướng đứng thẳng, cũng không biết nên nói là quá quật cường hay là quá ngu, chính là nhất quyết chống đối không chịu cúi đầu.
Nhưng vào ngày đầu tiên mang Điền Điềm về nhà, Thiệu Huy lại vì Điền Điềm mà quỳ xuống.
Rõ ràng khi đó chân hắn vẫn chưa khỏi hẳn, lại cứ nhất quyết quỳ xuống, còn phải chống đỡ cơn thịnh nộ của cha mẹ, nhận hết những lời quở trách cùng đánh đập.
Lần thứ hai chính là lần nửa quỳ xin Điền Điềm cho hắn thêm một cơ hội kia.
Lần thứ ba chính là hiện tại, Điền Điềm nhìn Thiệu Huy thổ lộ chân thành cùng chắc chắn như vậy, giống như đang nhìn thấy người lúc trước cùng y quỳ ở đây, gắt gao bảo vệ y.
——————
"Ba, mẹ, là con yêu tiểu Điềm, là con muốn ở bên em ấy, ba mẹ không thể giận chó đánh mèo với em ấy, cách xử lý đó thật sự rất không lý trí, em ấy là vô tội!"
"Nó vô tội? Nó vô tội vậy tao sẽ đánh mày!"
Thiệu đổng cầm gậy lên muốn đánh Thiệu Huy, chân Thiệu Huy lúc đó vẫn chưa lành, bước đi vẫn còn loạng choạng, đã bị đánh còn không biết trốn.
"Đừng đánh! Đừng đánh!" Trên mặt Điền Điềm đều là nước mắt, khóc nức nở, y cố gắng chống đỡ chịu đòn cho Thiệu Huy, cây gậy kia đánh lên người y bất quá chỉ đau một chút, nhưng khi đánh lên người Thiệu Huy, tim y như bị ai đó siết chặt, "Bác ơi vết thương của anh ấy còn chưa lành mà! Đừng đánh anh ấy nữa!"
Thiệu Huy không cho y đỡ giùm mình, gắt gao ôm y vào lòng, không chịu buông tay, lời nói ra như chặt đinh chém sắt, thấm đầy mật ngọt, rửa sạch sành sanh tâm tình xám xịt của Điền Điềm.
"Cho dù ba có đánh gãy chân còn lại của con, con vẫn muốn ở bên em ấy!"
——————
"Còn dám nói cái gì người yêu cả đời! Vậy chuyện hai đứa lúc đầu thông đồng lừa gạt ba mẹ thì sao!" Thiệu đổng lửa giận ngập trời, cầm lấy ly nước bên cạnh liền muốn quăng.
"Thiệu Vĩnh Quang anh muốn làm gì!"
"Ba!"
Điền Điềm sợ đến run rẩy, vội vàng kéo Thiệu Huy qua chỗ mình.
BANG!
Ly nước bị đập nát trên sàn nhà, nước nóng chảy lênh láng, trên lưng Thiệu Huy cũng dính không ít nước, cũng may lực tay không chuẩn, không đập lên lưng hắn.
"Anh không sao chứ?!" Điền Điềm nhìn nước nóng còn đang bốc khói dưới đất, sợ đến phát run, "Có bị phỏng không! Có đau không!"
"Anh không sao." Thiệu Huy vậy mà bình chân như vại, còn an ủi ngược lại y, "Em đừng sợ, anh vẫn ổn."
"Ba, sao ba có thể quăng ly vào người anh ấy như vậy!" Điền Điềm nhìn nước nóng cùng mảnh vỡ dưới đất, trong lòng vừa tức vừa sợ, y bình thường ôn hòa nay lại thật sự nổi giận, "Nếu quăng trúng thật thì biết làm sao! Quăng trúng đầu thật sự có thể chết người đó!"
"Điềm Điềm, con mau dẫn Huy Huy về phòng đi, có bị thương chỗ nào không... Mau kiểm tra thử, đừng trì hoãn." Mẹ Thiệu hòa giải, tàn nhẫn trừng Thiệu đổng, "Còn lão già này, cứ để mẹ trừng trị ông ấy!"
Điền Điềm nhịn xuống tức giận gật gật đầu, kéo Thiệu Huy đứng dậy: "Vậy tụi con về phòng trước."
Thiệu Huy không lên tiếng, thuận theo lên lầu.
Mẹ Thiệu nhìn hai đứa đã đi lên lầu rồi mới quay đầu lại nói: "Em kêu anh thử coi tụi nó thật sự yêu nhau hay chỉ là giả vờ, em không kêu anh phải doạ tụi nhỏ a! Anh nhìn Điềm Điềm mà xem, bị anh doạ đến trắng mặt rồi kìa! Cái ly đó của anh mà làm con em bị thương, em liều mạng với anh!"
Editor: teo biết ngay mừ (-_-/////).
Thiệu đổng lúc này lại rất ôn hòa nhã nhặn, một chút tức giận khi nãy cũng không thấy đâu, bình tĩnh nói: "Anh đương nhiên biết chừng mực, em không làm lớn chuyện này lên, làm sao có thể thấy rõ chân tướng đây."
Mẹ Thiệu thở dài: "Anh nói xem hai đứa nó sao tự nhiên lại quyết định ly hôn chứ."
"Ly hôn thì có là gì, em nhìn hai đứa nó mà xem." Thiệu đổng chậm rãi nhấp ngụm trà, "Có ngu mới tin tụi nó không thương nhau."