Điền Điềm bỗng nhiên ý thức được, tuy rằng y đã yêu Thiệu Huy nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nói cho Thiệu Huy biết về phần tình cảm này.
Bọn họ giống như hai đứa ngốc, đã yêu thương lẫn nhau nhưng lại đi dằn vặt lẫn nhau.
Điền Điềm nắm chặt xấp giấy mỏng manh kia, hoảng loạn muốn xóa đi vết tích ẩm ướt kia, nhưng vết nước lại càng lau vết nước lại loang càng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ướt thành một mảng lớn.
"Sao em còn ngồi dưới đất, lại trượt chân nữa sao?" Thiệu Huy cầm chiếc khăn đã thấm nước vào phòng khách, nhìn thấy Điền Điềm vẫn còn ngồi đó đưa lưng về phía hắn, trong lòng căng thẳng, "Cảm thấy không khỏe thì em phải nói với anh chứ."
Điền Điềm dụi mắt một cái, muốn mở miệng lại phát hiện âm thanh y phát ra không được bình thường.
"Tiểu Điềm?"
Thiệu Huy không nghe thấy y trả lời thì ngày càng sốt ruột, chạy nhanh tới mới phát hiện cái người ngượng ngùng tạc mao khi nãy, bây giờ lại ngồi đó một lời cũng không nói mà nước mắt cứ rơi.
"Làm sao vậy?" Thiệu Huy mặc kệ những chuyện khác, lập tức nửa quỳ nữa ngồi lên sàn nhà nơi trà đỗ xuống, hắn cẩn thận nhìn thẳng Điền Điềm, "Em đau lắm phải không? Có phải đã làm xương bị chấn thương lại không, chúng ta đến bệnh viện khám có được không?"
"Cái gì chứ..." Điền Điềm chút lúng túng khịt khịt mũi, cổ họng khàn khàn, âm điệu lại có chút kỳ quái, "Tôi không sao."
"Không sao?" Thiệu Huy vốn còn muốn nói không sao sao lại ủy khuất thành như vậy, lại thấy Điền Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến tim hắn cũng đau.
Điền Điềm vẫn không trả lời, chỉ hơi hướng người về phía trước, đặt trán lên vai Thiệu Huy, y hắng giọng một cái, nói.
"... Lúc nãy tôi, không cẩn thận nhìn thấy đồ anh bỏ quên ở đây, trên đó có viết tên của tôi, cho nên đã mở ra xem." Điền Điềm đưa láthư đang cầm trong tay cho Thiệu Huy, "Bức thư này, là gửi cho tôi có phải không?"
Thiệu Huy nhìn thấy lá thư trong tay Điền Điềm mà ngây ngẩn cả người: "Em... Sao em tìm được nó?"
"Anh tại sao..." Điền Điềm lại khóc, "Tại sao cho tôi biết sớm một chút... khiến tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy rồi chán ghét anh, anh không đau lòng sao?"
"Em... Anh..." Cuống họng của Thiệu Huy cơ hồ bị tắc nghẽn, chỉ có thể đưa tay xoa xoa hai má ẩm ướt của Điền Điềm, "Đừng khóc, em đừng khóc."
Thiệu Huy chậm rãi vỗ vỗ lưng Điền Điềm, hắn vẫn đang lo lắng cho Điền Điềm: "Em có đau ở đâu không?"
"Có, bây giờ ngực tôi đau quá." Điền Điềm ôm lấy eo Thiệu Huy, cả người đều nằm trong lòng ngực hắn, "Anh nói phải làm sao bây giờ, tôi đau lòng đến ngực cũng thấy đau rồi."
"Sao ngực em lại đau?" Thiệu Huy lại cho là thật, sắc mặt đều trắng bệch, "Chúng ta đi bệnh viện!"
Điền Điềm không nhịn được vừa khóc vừa mắng hắn: "Anh sao lại ngốc như vậy chứ!"
"Khi tôi nói ngực tôi đau, điều anh cần làm là phải dỗ tôi a!" Điền Điềm lại xìu xuống, chậm rãi dựa vào trong lồng ngực của Thiệu Huy, "Sao bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ đầu gỗ như vậy chứ, thực là làm tôi tức chết mà. Anh có thể thích tôi như vậy thì hãy đối xử với tôi tốt hơn một chút đi... Thiệu Huy, những lời nói trong bức thư của anh vẫn còn hiệu lực không? Bảo đảm vẫn chưa qua hạn sử dụng chứ?"
Thiệu Huy nghe Điền Điềm cơ thể vẫn ổn mới thở phào nhẹ nhõm, khó khăn giải thích: "Đương nhiên là vẫn còn hiệu lực rồi rồi... Anh, cái kia... Không quên tâm niệm ban đầu, ân, vẫn chưa từng thay đổi."
Điền Điềm nằm trong lồng ngựcThiệu Huy cười ra tiếng.
"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?" Ở nơi Thiệu Huy không nhìn thấy, y cười rộ lên, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, "Anh Huy của em."
Editor: Tết Trung Thu vui vẻ nha mấy bạn trẻ!!!!!!!!