Điền Điềm vào nhà bếp rót hai ly nước rồi đưa một ly cho Thiệu Huy.
"Uống đi."
"Cám ơn." Thiệu Huy nhận lấy lập tức uống một ngụm, hắn đứng chờ ở trước cửa cũng khá lâu rồi, thật sự là có chút khát nước, lúc đầu hắn vẫn chưa phát hiện, sau khi tinh tế thưởng thức mới nhận ra, đây là loại trà hắn thích nhất.
Hắn mở to mắt nhìn Điền Điềm, từ sau khi Điền Điềm chuyển đi, mùi vị này hắn cũng không còn uống được nữa.
Cũng không phải không uống được, chẳng qua là cảm thấy có gì đó không đúng.
Thiệu Huy không nhịn được cười lén, còn liếc mắt nhìn Điền Điềm, có thể là do không đúng người đi.
Điền Điềm nhìn Thiệu Huy còn đang ngồi đó uống trà, trong lòng y hiện tại cũng đang rối như tơ vò. Ánh mắt y chuyển động, rơi trên cái rương gỗ mà Thiệu Huy đem tới. Y đã rất quen thuộc với cái rương này rồi, biết bao nhiêu chi phiếu từ nhỏ tới lớn đều do y cất vào, từng tấm một, chỉ là y không biết bây giờ Thiệu Huy đang muốn diễn cái gì.
Điền Điềm không nhịn được, dùng mũi chân đá đá cái rương, mở miệng: "Anh ôm cái rương tới đây để làm gì?"
"Anh đã nói sẽ chứng minh cho em thấy mà." Thiệu Huy đặt ly xuống, mở nắp rương ra.
Điền Điềm khó tin nhìn đống giấy trong rương, chúng nó vốn phải nằm loạn trong rương mới đúng, bây giờ lại được sắp xếp ngay ngắn, từng chồng từng chồng, còn có dây thừng buộc lại.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Điền Điềm phát hiện cả ngày hôm nay y đều không thể nói được một câu hoàn chỉnh, "Sắp xếp cái này..."
Thiệu Huy lấy ra một tờ biên lai, cực kì nghiêm túc nhìn Điền Điềm nói: "Tờ biên lai này đã có trước khi chúng ta kết hôn, là lúc em vẫn còn làm việc trong phòng trưng bày."
"Hả?"
Thiệu Huy gỡ sợi dây thừng đang buộc sấp biên lai ra, lại nhét vào lồng ngực Điền Điềm, lại lấy ra một tờ giấy lớn khác. Mở ra nhìn, lít nha lít nhít đều là ngày tháng cùng với những con số.
"Anh đã thống kê rồi, lúc chúng ta mới quen, em đang ở học kì hai năm tư đại học, em vừa tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn. Cho nên ngoại trừ nghỉ đông cùng nghỉ hè em về nhà không ở trong thành phố, tổng cộng em đã ở đây gần 560 hay 570 ngày gì đó. Anh đã sắp xếp hết tất cả biên lai, dựa vào thống kê không trọn vẹn này, trong hơn 500 ngày, thời gian chúng ta gặp mặt nhau lên tới 446 ngày. Nếu chúng ta lấy tỉ lệ phần trăm thì sẽ là 450 chia cho hơn 500 ngày, có thể thấy, tỉ lệ gặp mặt của chúng ta trong hai năm này đạt tới 80. 3571%, nói cách khác, bình quân chúng ta sẽ gặp mặt nhau ít nhất 5 lần mỗi tuần, mà một tuần em chỉ đi làm có hai ngày, vì vậy chúng ta có thể rút ra một kết luận..."
"Kết luận? Kết luận gì?" Điền Điềm không nhịn được cười một cái, lại nhanh chóng mím môi lại.
Thiệu Huy đột nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Điền Điềm, nghiêm túc nói: "Kết luận chính là, cho dù trong đó có hai ngày là chúng ta gặp nhau ở phòng trưng bày, bình quân mỗi tuần chúng ta cũng sẽ vì những nguyên nhân khác nhau mà gặp mặt."
Điền Điềm nghiêng đầu hỏi: "Cho nên? Gặp mặt thì thế nào?"
"Ngoại trừ thích em, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác để giải thích tại sao mỗi một tuần, mỗi một ngày, anh đều phải nghĩ tất cả biện pháp để gặp mặt em." Thiệu Huy đột nhiên cúi đầu cười, "Trước khi em hỏi, anh thật sự chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, anh rốt cục là thích em từ lúc nào? Cho nên anh quay về sắp xếp lại một phen, lý luận liên hệ với thực tế, anh hi vọng lần này em có thể tin tưởng lời nói của anh."
Điền Điềm không nói gì, gật đầu.
"Em có thể tin tưởng anh không?" Thiệu Huy sốt ruột đến trán đầy mồ hôi, "Anh là thật sự đã thích em từ rất lâu rồi, còn chuyện của Đường Thước, anh cũng có thể giải thích."
"Anh không cần giải thích." Điền Điềm ngẩng đầu lên, cố gắng nghiêm túc nhịn cười, "Hôm nay tôi đã gặp Đường Thước rồi, anh ấy đã nói với tôi không ít chuyện."
"Cậu ta... Cậu ta đã nói hưu nói vượn cái gì rồi?!" Thiệu Huy đứng bật dậy, thật giống như muốn ngay lập tức chạy đi tìm Đường Thước rồi đánh một trận.
"Đúng vậy a... Anh ấy toàn nói hưu nói vượn." Điền Điềm liếc Thiệu Huy một cái, "Anh ấy nói anh thích tôi, nhưng tại vì anh bị ngốc, nên mới không biết."
"Cậu ta sao có thể nói anh thích..." Thiệu Huy lập tức im lặng, lập tức ôm lấy Điền Điềm, "Cậu ta nói anh ngốc chắc chắn là nói bậy, nhưng mà—— anh thích em, cái này không sai."
"Buông ra buông ra..." Điền Điềm hơi quay người, lại cùng Thiệu Huy ngã lên ghế sofa mềm mại, còn chưa kịp trở mình, lại té lăn xuống ghế.
"Không sao chứ!"
Điền Điềm ngã chỏng vó ở giữa hai cái sofa, Thiệu Huy muốn kéo y lên, vung tay lại làm rơi ly trà.
"Đi lấy khăn lau đi." Điền Điềm thở dài, "Tự tôi ngồi dậy là được rồi."
"Anh kéo em..."
"Nhanh đi! Đừng làm hư sàn gỗ nhà tôi!" Điền Điềm đạp Thiệu Huy một cái, lúc đó hắn mới chịu đi.
Y nhìn theo Thiệu Huy, thấy hắn đã đi thật rồi, lúc này mới chậm rãi chuẩn bị ngồi dậy, y nắm lấy một bên của cái sofa lười để mượn lực, lại nắm phải cái gì đó cưng cứng, cảm thấy thật kỳ quái.
Điền Điềm cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ là theo bản năng tò mò, mở dây kéo, lại kinh ngạc phát hiện bên trong chiếc sofa lười này lại có một lá thư.
Trên đó là chữ viết mà y không thể quen thuộc hơn.
【 Gửi tiểu Điềm 】
Editor: sắp có chuyện để hóng rồi, nhớ lấy khăn các em nhé:)))))))))))))))).