Điền Điềm cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày kì diệu, rõ ràng buổi sáng y mới cùng Thiệu Huy tan rã trong không vui, vừa ra khỏi cửa lại gặp được Đường Thước, những thắc mắc mà y giấu trong lòng nhiều năm nay chỉ với dăm ba câu của Đường đại yêu tinh mà đã giải quyết đến gần hết rồi, quay lưng một cái lại bị đút một miệng cẩu lương.
Thật vất vả mới bình tĩnh được một chút, lại gặp được bạn học cũ.
——————
"Điền Điền, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp cậu ở đây."
"Đúng vậy a." Điền Điềm cũng cười cười, "Nghe nói sau khi cậu tốt nghiệp đã lưu lại trường nhỉ?"
"Đúng vậy! Hôm nay gặp nhau là đúng ngày rồi, tháng sau tớ sẽ làm tiệc đầy tuổi cho con trai, cậu không tới cũng không sao, nhưng kẹo cưới của tớ cậu nhất định phải lấy nha."
Điền Điềm nhìn bạn học cũ lấy từ trong cặp ra một hộp kẹp cư/
Parl@lqllles
ới tinh xảo, mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn, chúc em bé lớn lên khỏe mạnh nha."
"Cám ơn, cậu khách sáo quá rồi." Bạn học cũ cười tươi đến thấy răng không thấy mắt, "Tớ cũng là thật lòng cảm ơn cậu, nói đến thì Điền Điền cậu là ông nguyệt của hai vợ chồng bọn tớ đấy."
Điền Điềm kinh ngạc: "Có chuyện như vậy sao?"
"Đúng a." Bạn học cũ giải thích, "Cậu còn nhớ năm ba chúng ta có tham gia một cuộc thi thiết kế mô hình toán học cao cấp không, chúng ta còn là một nhóm đó."
Cuộc thi đó ngược lại Điền Điềm nhớ rất rõ, những ngày tháng học đại học của y quá khó khăn, ngoại trừ làm những việc lặt vặt để kiếm tiền, cũng thường tham gia một ít cuộc thi có tiền thưởng, nỗ lực kiếm một chút học phí cùng sinh hoạt phí.
Mà trong đó, tiền thưởng của cuộc thi thiết kế mô hình toán học cao cấp năm ba có thể là số tiền cao nhất mà y kiếm được, cũng là phần tiền thưởng đến vào lúc y cần tiền nhất.
Lúc đó ông ngoại y mới sinh bệnh, chính là lúc cần dùng tiền, nếu không phải nhận được số tiền kia, y muốn tiếp tục đi học cũng sợ là không thể, cho nên việc này được y ghi nhớ trong lòng.
"Nhớ chứ nhớ chứ. Chúng ta còn nhận giải xuất sắc mà." Điền Điềm cười, "Cậu đừng nói là cậu kết hôn với mẫu thiết kế của chúng ta nha."
"Ha ha ha, nói gì vậy. Bà xã tớ chính là nhóm trưởng của nhóm đoạt giải nhì đó, lúc đó cô ấy còn cực kì không phục tớ nữa kìa, cãi nhau qua lại một khoảng thời gian, vậy mà lại thành chuyện tốt. Nói đến đây, nếu không phải cậu lôi tớ đi thi, tớ bây giờ làm sao có vợ được."
"Mấy câu này nói đùa thì được." Điền Điềm cười ra tiếng, "Nhiều năm rồi tớ chưa về trường, đợi khi nào rảnh, tớ sẽ về đó một chút."
"Vậy là quá tốt rồi, lúc đó phải báo tớ một tiếng!" Bạn học cũ vỗ vỗ lồng ngực, "Tớ dẫn cậu đi dạo một vòng quanh trường, à đúng rồi, qua một khoảng thời gian nữa là cuộc thi thiết kế của chúng ta lần thứ 10 được tổ chức rồi, rảnh rỗi thì đến đi xem nha."
Nói tới đây Điền Điềm hơi kinh ngạc: "Nhiều năm như vậy còn được tổ chức sao?"
"Đúng a, lúc trước người phụ trách cuộc thi này là tớ đó. Khi đó tớ cũng kinh ngạc lắm, những hoạt động như vậy lại có thể được duy trì nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là tư nhân tài trợ, từ năm ba của chúng ta đến bây giờ cũng được mười năm rồi, vẫn còn kiên trì tổ chức, những người có tiền đó chắc cũng coi như là đang làm việc thiện đi."
"Chắc vậy."
"Nhưng mà, người tài trợ chính lại là boss của Tập đoàn Thiều Phương đó, cậu không phải cũng làm trong công ty đó sao, cũng có thể cậu biết là ai đó."
Điền Điềm khó tin lập lại một lần: "Boss của Thiều Phương?"
"Đúng vậy, chỉ biết là họ Thiệu, những cái khác cũng không rõ lắm. Người ta làm người tốt lại không muốn lưu danh."
"Họ... Họ Thiệu?!"
——————
"Sao em có vẻ vui quá vậy?"
"Anh Huy!" Điền Điềm còn nhớ rõ bộ dáng vui mừng của mình lúc trước, "Em đoạt giải trong cuộc thi thiết kế rồi! Hôm nay em mời anh một bữa."
"Được thôi."
Lúc ăn cơm, y vẫn vui vẻ lải nhải.
"Số tiền kia thật sự đã giúp em một chuyện lớn."
"Vậy thì tốt."
"Cái gì?"
Vào lúc ấy, Điền Điềm còn cho rằng mình đã nghe nhầm, lại nghe thấy Thiệu Huy đổi giọng.
"Anh nói vậy thì quá tốt rồi."
Vào lúc ấy y không nghi ngờ chút nào, chỉ cảm thấy mình thật may mắn, hiện tại mới đột nhiên phát hiện may mắn mình gặp cũng quá nhiều rồi, đều là có người cố tình sắp đặt.
Có người đã dùng những cách thức phiền phức và vòng vèo này, để bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của y.
——————
【 Cậu càng đáng được yêu so hơn với cậu nghĩ, Thiệu Huy cũng yêu cậu nhiều hơn cậu tưởng tượng. 】
Điền Điềm cũng quên mất bản thân đi về nhà như thế nào, cả đường đi đều nghĩ về những hồi ức lúc trước.
Mãi đến tận khi y bước tới cửa nhà, nhìn thấy người đang đứng trước cửa mới triệt để hồi phục tinh thần.
Điền Điềm mở miệng, cổ họng đều khàn: "Anh đứng đây làm gì?"
Ánh mắt Thiệu Huy cực kì ôn hòa, giống như không hề quan tâm đến chuyện lúc sáng.
Bên chân hắn còn đặt một cái rương gỗ cất giấu năm tháng cùng ký ức của Điền Điềm, hắn đứng đó, chậm rãi nở nụ cười.
"Đợi em về nhà."
Editor: câu cuối làm tui cảm động qué QAQ, sao con tui có thể dịu dàng đến dị. Bên cạnh đó, chương này hơn 1000 chữ đó nhe mấy cưng, mấy cưng biết phải làm gì rồi chứ:))))))))))))))).
P/S: Bây giờ tui thập phần nghi ngờ tác giả đang là fan của Tiết Chi Khiêm rồi. Mời các bạn nghe bài "Đợi em (con) về nhà" của lão Tiết để biết thêm thông tin.
PR: mị mới đọc được một truyện rất hay, thể loại yêu thầm, my favorite, giới thiệu với mọi người "Thầm mến" của Trì Đại Tối Cường, nếu chờ truyện của mị lâu qué thì hãy qua truyện đó coi nhá~~~~~