"Đợi tháng sau sinh nhật em, chúng ta..."
"Không cần phải phiền vậy đâu, Thiệu tổng."
"Như vậy sao..."
Thiệu Huy chỉ có thể đem chiếc chìa khóa hắn đang nắm trong tay bỏ lại vào trong ngăn kéo.
Không nghĩ tới, một lần bỏ xuống lại là nhiều năm như vậy.
Chuyện xưa rối như tơ vò bị Thiệu Huy quăng ra sau đầu, lấy khăn lau sạch tay, hiện tại nghĩ đến những thứ này cũng vô dụng, bây giờ Điền Điềm cũng đã vào đây ở rồi, cũng coi như là ma xui quỷ khiến mà hoàn thành tâm nguyện rồi.
Lạch cạch!
Thiệu Huy đang muốn đi ra ngoài, lại nghe được tiếng gì đó, giống như có cái gì mới rơi xuống đất.
Hắn nghiêng người nhìn, liền thấy một mảnh vãi nhỏ ẩm ướt đáng thương đang nằm trên mặt đất.
"Sao lại vứt ở đây?"
Điền Điềm luôn thích sạch sẽ, thật hiếm thấy y lại để đồ lung tung như thế.
Thiệu Huy khom lưng nhặt lên mảnh vải ẩm ướt ngượng ngùng kia, cực kỳ tự nhiên mà mở vòi nước, định tiện tay rửa giùm y.
Thiệu Huy lấy tay xoa xoa, đột nhiên cảm thấy trên mảnh vải có gì đó không đúng lắm.
Cái này——
Không trách.
Thiệu Huy nhìn vết tích trên mảnh vải, mím mím môi đem ý cười ép xuống.
Hắn đã biết vì sao hôm nay Điền Điềm lại nóng nảy như vậy rồi.
——————
"Thiệu Huy!!!"
Thiệu tổng thiếu chút nữa ném thứ đang cầm trong tay.
"Anh đang làm cái gì vậy?!"
"Làm anh giật mình." Thiệu Huy cười ra tiếng, vẫn như cũ làm theo ý mình, treo đồ vật trong tay lên giá để quần áo.
"Anh, anh anh anh..." Điền Điềm tức đến nói lắp, "Sao anh lại giặt nó!"
"Em không giặt chẳng lẽ muốn mặc lại sao?" Thiệu Huy đã treo đồ lên giá áo xong, quay người đẩy Điền Điềm cùng đi ra ngoài, "Được rồi, đi bao vằn thắn thôi."
"Anh mới giặt xong quần lót của tôi ở đó mà muốn bao vằn thắn cái gì! Đi rửa tay đi!"
——————
Cuối tuần này trợ lý Điền được nghỉ ngơi, vậy mà y lại cảm thấy thật sự mệt mỏi, ngủ không ngon thì không nói rồi, chỉ mỗi buổi sáng thôi cũng sắp dùng hết sức hô hấp cả ngày của y rồi.
Y dựa vào cạnh cửa, nhìn Thiệu Huy bận rộn chặt chặt bằm bằm nhân bánh, vẫn cảm thấy chưa nguôi giận, hận không thể đem tên ngốc này cũng chặt chặt bằm bằm nốt.
"Giúp anh lấy tôm trong túi ra đi."
"Anh còn mua tôm?" Điền Điềm nghi hoặc, "Mới sáng sớm anh đi mua tôm ở đâu vậy?"
"Ngày hôm qua anh đã mua rồi." Thiệu Huy tiếp nhận cái túi, bỏ vào trong thau nước, hắn cầm cây tăm hỏi, "Em biết lấy chỉ tôm không?"
——————
"Em biết lấy chỉ tôm không?"
Lúc Thiệu Huy 28 tuổi cũng đã từng hỏi y câu này.
"Không biết, nhưng em có thể học!" Y vào lúc ấy vô cùng vui vẻ trả lời, "Anh Huy, anh dạy em có được không?"
Thiệu Huy hỏi y: "Vậy nếu dạy xong rồi em vẫn không biết làm thì sao?"
"Vậy thì..." Điền Điềm không nghĩ ra được cách nào, "Anh nói như thế nào thì em làm như thế ấy."
"Được đó, vậy nếu em không lấy chỉ ra được thì phải hôn anh một cái."
"Đây là cái quy định gì a."
Thiệu Huy nhìn y cười: "Em đã nói sẽ nghe theo anh mà, có đúng không?"
"Vậy nếu em lấy được thì em có được thưởng không?"
"Có thưởng mà." Thiệu Huy nghiêm túc nói, "Anh sẽ hôn em một cái."
"Anh không biết xấu hổ!"
"Ha ha ha..."
——————
"Làm sao vậy?"
Điền Điềm mím mím môi, ngước mắt liếc hắn một cái: "Tôi không biết làm."
"Đã gần bảy năm rồi tôi chưa đụng vào tôm." Điền Điềm trừng mắt nhìn, bước gần đến thau nước.
Thiệu Huy cầm một con tôm lên xử lý lưu loát, lại đột nhiên nói.
"Vậy có phải em nên hôn anh một cái không?"