Editor: hè lố ô~~~ tui về rồi đây ~~~~~ Nhớ tui hông nà? Chương này 1000 mấy chữ luôn đó~~~ *tung bông**tung hoa**vẫy sịp*~~~~
"Tiểu Điềm?" Cuối cùng Thiệu Huy vẫn là tự mở cửa bước vào, đứng ở huyền quan* không tiến không lùi. (*: một cách tóm tắt là chỗ thay giày.)
"Anh vào đây bằng cách nào?!" Điền Điềm gần như gào ra tiếng, "Mau trả chìa khóa đây!"
"Em làm sao vậy?" Thiệu Huy nhìn cái đầu loạn như bông của Điền Điềm, mắt thâm đen, vành mắt đỏ hoe đang nhìn mình chằm chằm khiến hắn có chút nóng ruột, hắn bước tới sờ trán Điền Điềm, "Cảm thấy không khỏe sao? Ngày hôm qua em còn ho khan nữa."
Điền Điềm cảm thấy trên trán mình như vừa có cái bàn ủi lướt qua, mặt y cũng vì vậy mà lập tức đỏ lên, gấp đến quơ tay múa chân: "Anh quản nhiều như vậy làm gì!"
Thiệu Huy ngẩn ra, mặt cứng đờ.
Điền Điềm thấy sắc mặt Thiệu Huy thay đổi cũng đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Y tự mắng thầm trong lòng, khi không bỗng dưng khó chịu cái gì chứ, nhưng cũng cắn chặt răng không mở miệng.
Điền Điềm cảm thấy có chút khổ sở.
Sáu bảy năm nay y đều cố gắng khắc chế bản thân, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói lớn tiếng với Thiệu Huy, bây giờ y lại như vậy, chắc lại phải xuống nước trước rồi.
"Tôi..."
"Đừng giận anh mà, anh chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của em thôi." Thiệu Huy lại mở miệng, giống như không giận chút nào, lại còn an ủi y, "Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không... Không có."
"Vậy thì tốt rồi." Thiệu Huy thở phào, không hề để chuyện y giận cá chém thớt khi nãy ở trong lòng, hắn cầm đồ trong tay vào nhà bếp, "Mới ngủ dậy phải không, em muốn ăn gì?"
Sự tức giận của Điền Điềm khi nãy đáng lẽ là nhiều như nước trong giếng, đào hoài không hết, vậy mà chỉ với dăm ba câu của Thiệu Huy đã rút khô.
Y hiếu kỳ đi theo vào bếp, nhìn thấy Thiệu Huy đi qua đi lại bên trong ngôi nhà sáng trưng ấp áp mềm mại của mình, trong lòng đột nhiên có chút chua chua ngọt ngọt, kỳ quái đến không thật.
"Tôi muốn ăn gì anh cũng có thể làm sao?"
"Vậy cũng phải xem em muốn ăn gì nữa." Thiệu Huy vừa mặc tạp dề vừa trả lời, "Sáng hôm nay chỉ có thể ăn sủi cảo."
Điền Điềm tức đến bật cười: "Vậy anh còn hỏi?"
"Hỏi trước, có thể đợi đến lần sau mà." Thiệu Huy nhanh chóng lấy những thứ cần thiết như nồi niêu xoong chảo ra, nhìn như đã rất quen thuộc nơi này rồi vậy.
Điền Điềm nhìn Thiệu Huy bận rộn, mở miệng hỏi: "Trước tiên, tôi chỉ muốn hỏi một câu, đồ vật trong nhà tôi sao anh lại quen thuộc như vậy?"
"Đều là anh..."
Thiệu Huy khựng lại, cười cười không nói.
"Cái gì??"
"Không có gì." Thiệu Huy mắt đối mắt với Điền Điềm, dời đề tài, "Chỗ này không có sữa rửa tay sao? Vậy anh vào phòng vệ sinh rửa tay đây."
Điền Điềm theo bản năng đáp một tiếng, dòng suy nghĩ đã bị người ta mang chạy mất tiêu.
"Ò."
——————
Thiệu Huy đương nhiên quen thuộc với vị trí đồ vật trong nhà này, bởi vì tất cả vật dụng trong đây, đều là do hắn cân nhắc từng chút một, dần dần lấp đầy.
Nhìn Điền Điềm bây giờ bình tĩnh lại biết kiềm chế, kỳ thực lúc trước y yêu thích tất cả những đồ vật mềm mại ấm áp.
Kết hôn xong chuyển đến nơi này, tường nhà bọn họ được dán bằng bìa cứng, Thiệu Huy cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Điền Điềm lại không hài lòng lắm.
Y ghét bỏ cái ngôi nhà hiện đại kia, chê nó quá lạnh lẽo cứng ngắc. Nhìn thì cảm giác rất tốt, trên thực tế, đến ghế sô pha ngồi vào cũng cảm thấy cộm mông.
Thiệu Huy nhìn Điền Điềm nỗ lực dùng những thứ mêm mại che bọc lại căn nhà, khiến bầu không khí ở đây dịu dàng đi một chút, nhưng trong giọng nói của Điền Điềm tình cờ sẽ toát ra một ít tiếc nuối, vì vậy nên hắn mới lặng lẽ làm một chuyện nhỏ.
Hắn muốn cho Điền Điềm một ngôi nhà hợp tâm ý.
——————
Hết thảy đều được tiến hành khi Điền Điềm không biết gì cả.
Thiệu Huy mời nhà thiết kế tốt nhất tới hỗ trợ hắn làm bản kế hoạch.
Nhờ đội công trình đẩy nhanh tốc độ khi bọn họ không ở nhà.
Hắn và Điền Điềm như hình với bóng, vì muốn cho đối phương một niềm vui bất ngờ, Thiệu Huy cũng chỉ có thể vào lúc nửa đêm, khi Điền Điềm đã ngủ say, xuống tầng dưới giám công, xử lý những việc tương quan.
Hắn vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, những ngày đó là khoảng thời gian hắn được nghỉ ngơi ít nhất từ trước tới giờ, nhưng hắn lại chưa từng cảm thấy mệt mỏi.
Thậm chí có lúc chỉ cần hắn nghĩ tới tiểu Điềm của hắn sẽ nhìn thấy căn phòng này, biết tất cả đều do hắn một tay bố trí, có sắc điệu mà Điền Điềm yêu nhất, có tia sáng ấm áp nhất cùng với nội thất thư thái nhất, y khi đó sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ cùng cảm động, với đôi mắt mở to sáng rỡ cùng ngọt ngào, hắn sẽ cảm thấy bản thân đang tràn đầy năng lượng, cũng tràn đầy mong đợi.
Hắn giống như đang ở một nơi rất xa xôi rất xa xôi nào đó, tìm được một loại quả ngọt ngào nhất thế giới này, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ nó, trèo non lội biển muốn mang nó về cho người hắn yêu.
Nhưng đáng tiếc, nhiều lúc, chỉ có thể lưu giữ lại những nếp nhăn khô cằn, cắn một cái, chỉ có đắng chát.
Phòng này chỉnh trang hơn một năm, lại không đợi kịp ngày đầu năm mới.
Vì đến năm thứ hai, tiểu Điềm đã không cần hắn nữa.
Editor: tới vậy là cùng, không biết mấy người thấy sao chứ tui là tui đỗ rồi đó, đổ rạp luôn, đổ triệt để. Hu hu hu, sao không ai giống ông Huy xuất hiện trong cuộc đời tui vậy chời, lướt qua thôi cũng được mà T_T.