"Trợ lý Điền, tôi về đây."
"Ừm."
"Tổng trợ lý Điền, tạm biệt."
"Ngày mai gặp."
"Tạm biệt trợ lý Điền."
"Tạm biệt."
Điền Điềm từ văn phòng một đường cười tới cửa, cả khuôn mặt đều cười đến cứng đờ.
Y còn không biết thì ra nhân khí của mình lại tốt như vậy, đây đều là công lao của vị Thiệu đại tổng tài kia đi.
Điền Điềm đi đến đại sảnh, đứng cạnh một cây cột nhìn đồng hồ trên tay, không nhịn được lại ấn ấn mấy cái nút bên trên, trên màn hình lại xuất hiện hai trái tim nhỏ, hơi thở của y vì vậy mà nghẹn lại.
Khi nhìn thấy trái tim nhỏ kia đang ngày càng gần trái tim của y, toàn thân đều run rẩy.
Trái tim kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần như đã chồng lên nhau.
"Tiểu Điềm."
"Vâng!"
Thiệu Huy thấy Điền Điềm bị hắn kêu một tiếng mà giật mình, nghi hoặc bước tới.
"Làm sao vậy? Còn giật mình nữa."
"Không có..." Điền Điềm lật bàn tay lại, giấu đồng hồ ra sau lưng, "Không có chuyện gì, chỉ là anh kêu em đột ngột quá nên chưa chuẩn bị tâm lý thôi."
"Được rồi, đi thôi." Thiệu Huy cực kỳ tự nhiên nói, chờ đến khi Điền Điềm phản ứng lại, y đã đi đến bãi đậu xe ở tầng hầm.
Tại sao y phải cùng hắn về nhà?
Không đúng nha.
Thiệu Huy nhìn người bên cạnh nửa ngày cũng không có động tĩnh, mở miệng hỏi.
"Sao lại sững sờ nữa rồi?"
Điền Điềm ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt đầy nghi hoặc: "Tại sao em lại phải đi với anh? Thiệu Huy, bây giờ đã là giờ tan tầm rồi, em lại không phải là trợ lý toàn năng của anh, không cần phải nghe anh chỉ huy nữa."
Thiệu Huy như chuyện đương nhiên mà nói: "Chúng ta bây giờ không phải là hàng xóm sao?"
"Hàng xóm phải cùng nhau về nhà sao? Đây là đạo lí gì vậy?"
"Em có xe sao?"
Điền Điềm trong lòng đau xót, tiền mà y tích lũy được đều trả cho Thiệu Huy hết rồi, nếu không phải Thiệu Huy cho y một tầng lầu, sợ là đến chỗ ở y cũng không có, khỏi nói tới chuyện mua xe.
"Em có thể..."
"Không cần biết là tàu điện ngầm hay xe buýt, phải mất một tiếng sau mới về đến nhà không phải rất lãng phí thời gian sao, đâu có ý nghĩ gì." Thiệu Huy bình tĩnh nói tiếp, "Ngược lại anh cũng phải lái xe về nhà—— tiện đường mà."
"Được rồi được rồi." Điền Điềm không nhịn nổi nữa đành gật đầu, "Cả đời này chắc em sẽ không bao giờ nghe được mấy lời tốt đẹp từ anh đâu."
Thiệu Huy nhìn bóng lưng Điền Điềm đi qua hắn bước về phía trước, vô tội trừng mắt nhìn.
Anh... Anh lại làm sai gì sao?