*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Huy đang hết sức chăm chú nhìn miếng trứng đang chiên trong chảo, muốn chiên ốp la thì lửa phải nóng vừa đủ, lúc lật mặt trứng phải gọn gàng dứt khoát, nếu không lòng đỏ trứng sẽ bị vỡ.
Hắn vừa nắm tay cầm của chảo, vừa dùng vá đẩy đẩy bìa miếng trứng. (Editor: ôi mẹ ơi, đối với những thành phần cấm xuất hiện trong bếp như tui thì đoạn này khó vl QAQ.)
Ba, hai, một, lật!
"Thiệu Huy!"
Thịch!
Thiệu Huy nhíu mày, lòng đỏ trứng gà trong chảo đã nát bét.
Chậc, kệ nó vậy.
——————
"Sao vậy?" Thiệu Huy xúc miếng trứng không mấy thẫm mỹ lên đĩa, đi lấy một quả trứng gà khác, "Có chuyện gì sao? Anh đang ở trong bếp."
Điền Điềm cầm cái áo vest vất vả lắm mới tìm được lạch bạch chạy tới: "Anh thật sự muốn mặc cái áo nhăn nhúm như cải khô này đi làm sao?"
"Sao lại tìm được nhanh như vậy." Thiệu Huy lầm bầm, nhưng trước khi Điền Điềm tới gần đã kịp ngậm miệng lại, "Tìm được rồi sao?"
Điền Điềm quả thực không còn lời nào để nói, loại áo vest này rất khó ủi thẳng a, Thiệu Huy ráng nhét như vậy, làm cho cả cái áo đều là nếp nhăn, cũng không biết phải dùng bàn ủi loại nào mới có thể ủi thẳng đây.
"Sau này không được phép dùng mấy loại quần áo khó ủi này làm mấy chuyện không thấy như vậy!" Điền Điềm đứng ở trước cửa phòng bếp trừng mắt nhìn Thiệu Huy, nhanh chóng đi tìm bàn ủi hơi nước, quả thực không biết nói cái gì mới được, "Anh không bao giờ thêm nước cho bàn ủi hơi nước sao?"
"Sau khi em đi anh cũng chưa từng đụng tới." Thiệu Huy cuối cùng cũng làm được một cái trứng ốp la hoàn hảo, hắn lấy trứng đặt lên đĩa chuẩn bị rửa chảo, lại bị tiếng động làm việc của Điền Điềm ở bên ngoài hấp dẫn đi ra theo.
"Sắp ăn cơm rồi, đừng ủi nữa." Thiệu Huy mở miệng, "Không thì anh đổi bộ khác cũng được."
"Tôi..." Điền Điềm thật muốn cầm bàn ủi hơi nước kia ủi lên não Thiệu Huy mấy cái, giúp hắn tỉnh táo một chút.
Y thả đồ trên tay xuống, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Thiệu Huy còn đang chuyên tâm nhìn chằm chằm cái nồi, căn bản không chú ý tới y đang đi đến.
Điền Điềm nhón chân lên, bước đi nhẹ nhàng nhất có thể.
Trong nồi đang nấu mấy viên hoành thánh nhỏ, hơi nóng bốc không ngừng, Thiệu Huy lại cắt hành lá cùng rau thơm, đang định nấu nước dùng rong biển cùng tôm khô.
Điền Điềm yên lặng đi tới phía sau hắn, Thiệu Huy cũng đang mặc áo ngủ, chỉ là khác với áo ngủ hoạt hình mà y đang mặc, Thiệu Huy mặc áo ngủ màu đen caro, y như mấy ông chú thường thấy ngoài công viên.
Nói thật, Điền Điềm đã không thích cách ăn mặc này của Thiệu Huy từ lâu rồi.
Lúc trước vì có nhiều nguyên nhân mà y không nói, bất quá bây giờ nha—— Điền Điềm đưa một cái ngón tay ra.
Chọt!
"Há!" Cả người Thiệu Huy run một cái, thiếu chút nữa đã ném hết cả bao rong biển vào, "Em làm gì vậy!"
"Nói!" Điền Điềm lại chọt thêm một cái, nhìn Thiệu Huy lại không nhịn được run run, mím mím môi, nhắc nhở bản thân phải nghiêm túc, "Anh có phải đang cố ý quấy rối tôi không!"
"Em đừng chọt eo anh nữa mà, đổ nồi canh bây giờ." Thiệu Huy cầm vá múc một viên hoành thánh, nghiêng người qua một bên, "Em ăn thử xem nó chín chưa." (Editor: What???? Anh dám hạ độc thủ với tiểu Điềm nhà tui????)
Điền Điềm thổi thổi cái vá, cắn một miếng: "Ư... Nóng nóng nóng."
"Em phải đợi một chút chứ, mới lấy ra khỏi nồi mà." Thiệu Huy nhăn mày lại, thổi thổi nửa viên hoành thánh còn lại, "Đêm hôm qua anh mới làm, vị thế nào?"
"Cũng được." Điền Điềm nuốt nửa miếng hoành thánh trong miệng xuống, lại ăn nửa cái còn lại trong vá, "Tôi muốn chấm với giấm... Không đúng, tôi không phải muốn nói với anh cái này."
"Nhanh đi rửa mặt đi." Thiệu Huy bắt đầu múc hoành thánh trong nồi ra, "Xong rồi ra ăn cơm."
"Ò."
Điền Điềm nghe lời đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đang chải răng đến một nửa, y nhìn chính mình trong gương, miệng đầy bọt, có chút buồn bực.
Trước đó y muốn hỏi cái gì nhỉ?
Thiệu Huy anh là cái đồ đáng ghét.
P/S: món Thiệu Huy muốn nấu: