Thiệu Huy không ngờ em trai hắn lại come out nhanh gọn như vậy, bọn họ cũng chỉ mới ra ngoài được hai, ba tiếng, vừa mở cửa nhà đã thấy em trai hắn đang quỳ trên đất.
Không hề lung lay, cha gọi cũng không chịu đứng lên.
"Ba, sao mọi người lại trở về? Không phải đi câu cá à?"
Thiệu Huy nhìn gương mặt sợ hãi của Điền Điềm khi thấy cha hắn đột ngột về nhà, đang ngồi xe lăn mà theo bản năng đứng thẳng lên, hắn bị dọa đến tim thắt lại, nhanh chóng đi tới đỡ người, tùy tiện viện cớ.
"Khí trời không tốt lắm, không câu được gì cả."
Tiểu thiếu gia come out vừa nhanh vừa thuận lợi, trong lòng cha mẹ Thiệu đã biết từ sớm, dù sao hai người cũng đã nhìn Trần Tư An lớn lên, không có khúc chiết gì nên rất nhanh đáp ứng, ngược lại là Thiệu Hàm, bị cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng, nhất thời kích động, quên luôn cả hít thở.
Điền Điềm nhìn Thiệu Hàm đến lời nói đều không thể phát âm rõ ràng, đưa tay sang chiếc bàn bên cạnh, rót ly nước, vỗ vỗ cánh tay Thiệu Huy kêu hắn đưa qua cho tiểu đáng thương.
Tiểu thiếu gia vui mừng đến ly nước cũng không cầm được, cung kính gập lưng 90 độ.
"Cám ơn ba mẹ."
Thiệu phu nhân cười cười: "Kỳ thực, nói đến cám ơn, con muốn cũng không phải nói với ba mẹ nha. Đi cám ơn anh trai của con kìa. Tiểu Huy bắt các con làm công tác tư tưởng đến mấy năm, chúng ta cũng nghĩ thông suốt, đứa nhỏ Tư An này vừa hiểu chuyện lại có chí khí, mẹ nhìn tính tình này của con, chắc cũng sẽ không tìm được người tốt hơn."
Thiệu Huy không kịp chuẩn bị, bị một vật trang trí hình người khổng lồ bám lên, Thiệu Hàm vui mừng dính chặt lên hắn: "Anh! Anh! Anh! Ách!"
Thiệu tổng bị quấy nhiễu như vậy đành hết cách, hiếm thấy cười cười vỗ cậu một cái: "Nhanh leo xuống!"
"Này! Cám ơn anh hai!" Tiểu thiếu gia nghe lời buông tay, quay người lại ôm chặt lấy Điền Điềm đang đứng bên cạnh Thiệu Huy, "Cảm ơn anh dâu!"
Thiệu Hàm không thường xuyên gọi Điền Điềm như vậy, Điền Điềm nghe cách gọi này mà ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn Thiệu Huy một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, lộ ra một nụ cười thật lòng, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Thiệu Hàm, y cũng đã nhìn Thiệu Hàm từ một tên nhóc con cho đến khi cậu trưởng thành hiểu chuyện, thấy cậu hạnh phúc như vậy, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, dù thế nào, y là thật lòng đối xử với Thiệu Hàm như một đứa em trai ruột thịt: "Chúc hai đứa hạnh phúc."
Sau đó, toàn bộ Thiệu gia đều bởi vì tiểu thiếu gia hưng phấn mà cũng trở nên vui vẻ, Điền Điềm nhìn gương mặt tươi cười của cha mẹ Thiệu, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, thừa dịp không ai để ý trở về phòng ngủ.
Y không tiện khi tự ngồi lên giường, nên tiếp tục ngồi trên xe lăn, đi đến trước cửa sổ hóng mát. Gần đây trời ngày càng nóng, thạch cao ôm lấy chân ngộp đến không chịu nổi, Điền Điềm cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng y vẫn có thể nhẫn nại, cũng không tính là quá miễn cưỡng.
Y không có sở trường nào khác, chỉ có tính nhẫn nại là lợi hại nhất.
"Sao lại về phòng rồi?"
"Không phải kêu anh đi theo là để làm cu li sao? Sao lại trở về nhanh vậy?" Điền Điềm nhìn Thiệu Huy, mím mím môi, theo bản năng gãi gãi thạch cao nói tiếp, "Anh khó lắm mới có thời gian rảnh để ở bên gia đình, lần này anh cũng chưa ở bên bọn họ được nhiều, ra ngoài chơi một chút đi, tôi hiện tại không cần phải có người bên cạnh đâu."
Thiệu Huy đứng trước cửa, bước chân dừng lại trong nháy mắt, hiện tại đầu óc hắn vẫn còn rất loạn, trước mặt Điền Điềm, hắn vẫn còn luống cuống tay chân, hắn thấy Điền Điềm dường như ngày càng chống cự hắn, cuối cùng vẫn là dừng chân không đi qua.
Điền Điềm nhìn Thiệu Huy đóng cửa lại, không nhận ra mà thở dài.
Giống như y không cách nào ở trước mặt Thiệu Huy mà thản nhiên như không có gì, Thiệu Huy cũng không thể ngay lập tức bỏ tính tự phụ đã tập mãi thành quen này, y không có tư cách oán giận đối phương, nhưng rõ ràng đã chọn cách tách ra, vẫn khó có thể kiềm chế mà cảm thấy chua xót.
————
Thẳng đến giờ cơm tối, đồ ăn cũng đã dọn ra mà Điền Điềm vẫn chưa rời khỏi phòng, lấy lý do cảm thấy bất tiện nên sẽ ăn luôn trong phòng ngủ.
Thiệu Huy nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng mà không nói một lời, mọi người còn ở trong không khí vui vẻ kia, hắn vẫn luôn trầm mặt nhưng cũng không có ai nhìn ra hắn không đúng, mẹ Thiệu có hỏi thăm Điền Điềm, Thiệu Huy cũng rất nhanh lấy lệ qua loa trả lời.
Hắn theo thói quen, mỗi lần gặp chuyện sẽ để trong lòng rồi tự mình giải quyết, nhưng lần này tâm nhãn lại như bị một tảng đá chặn lại, càng nghĩ càng hờn dỗi.
Trong công việc, hắn không sợ thử thách, hiện tại đầu óc lại vô cùng mơ hồ, giống như hắn làm cái gì thì kết quả cũng như nhau, chỉ phí công.
Điền Điềm nghỉ ngơi rất sớm, hình như là cố ý không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, mới bảy - tám giờ đã ngủ rồi.
Thiệu Huy không làm phiền y, đặt chiếc quạt nhỏ trên tay xuống, lại vào phòng tắm thấm nước nóng cho khăn lông.
Hắn ngồi ở bên giường, dùng quạt nhỏ chậm rãi quạt cho cái chân bị ngộp bên trong thạch cao của Điền Điềm, lại cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch thạch cao, ma sát đến da tay đỏ hết cả lên.
Động tác của hắn rất nhẹ, mãi đến tận khi làm xong Điền Điềm vẫn còn đang ngủ, ngược lại lưng hắn lại chảy đầy mồ hôi.
Thiệu Huy thu thập tất cả xong lại ngồi đó không nhúc nhích, chân bị bọc thạch cao vẫn không thể cảm thấy thoải mái, Điền Điềm đến ngủ cũng ủy khuất cau cau mày.
Hắn nhìn Điền Điềm yên lặng nằm đó, trong lòng lại sóng dâng ngập trời.
Hắn thất trách đến cỡ nào, mang người ta tới bên mình, còn khiến người ta oan ức đến thành bộ dạng này. Nhưng cố tình, hắn đến một lần mượn cớ làm bậy cũng không có.
Làm sao bây giờ đây, không nỡ để em rời đi, lại không nỡ khiến em oan ức như vậy.