Điền Điềm ngủ mê man nhưng cũng không được yên ổn, y nửa tỉnh nửa mê mà mơ một giấc mơ.
Trong mơ y vẫn như hiện tại mà ngu ngốc thích Thiệu Huy, âm thầm vì chính mình có thể giúp đỡ Thiệu Huy trong lúc hắn gặp khó khăn mà cao hứng cùng tùy ý làm bậy.
Trong mơ đang là buổi tối, hình như là lúc bọn họ mới chuyển ra khỏi Thiệu gia.
Y không biết vì cái gì lại thấy bản thân đang ngồi dưới đất, đưa tay ra cho Thiệu Huy.
Điền Điềm nghe thấy âm thanh mình hì hì cười trong mơ: "Anh Huy, anh cõng em về nhà được không?"
"Được." Thiệu Huy cũng xuất hiện trong mơ của y, Thiệu tổng lúc đó khoảng hai mươi tuổi cư nhiên ở trước mặt y cười cười, "Anh cõng em về nhà."
Sau đó y thật vui vẻ, như một đứa ngốc nằm trên lưng của Thiệu Huy.
"Anh Huy..."
"Hả?"
"Anh sau này luôn ở bên em có được không?"
Người đang cõng y không trả lời, y cũng không thèm để ý, vui vẻ tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
"Anh Huy, em rất thích anh... Anh cũng thích em một chút đi, một chút chút thôi có được hay không."
Âm thanh của Thiệu Huy lại đột nhiên nhạt đi, gọi y một tiếng: "Trợ lý Điền."
Điền Điềm sững sờ, trái tim như bị ai đâm một nhát: "Anh Huy?"
Thiệu Huy đáng lẽ đang cõng y không hiểu sao hiện tại lại ngồi trên ghế da trong phòng giám đốc, chỉ có y đứng đối diện bàn làm việc.
"Trong thời gian làm việc, gọi tôi là Thiệu tổng."
Điền Điềm đột nhiên cảm thấy chính mình cực kì ủy khuất, tất cả đều hóa thành một tiếng gọi khẽ.
——————
"Anh... Anh Huy."
Thiệu Hàm nghe thanh âm này cả người run lên, cơn buồn ngủ trước đó đều bay biến hết.
Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Anh Điền? Anh tỉnh chưa."
Điền Điềm mặt đỏ bừng cố gắng dùng sức mở mắt, lại cố gắng dùng sức nặn ra hai chữ: "Anh Huy?"
Tiểu thiếu gia lần này nghe thấy rõ ràng, nhưng cho dù nghe rõ cũng chỉ có kiên nhẫn chờ đợi.
Bàn tay đâm đầy thủy tinh của anh trai cậu có trời mới biết tới khi nào mới xử lý xong, người đã lớn như vậy rồi, cũng không biết tại sao lại quậy thành ra như vậy.
Cậu chỉ có thể hy vọng anh cậu nhanh chóng trở về, bằng không anh dâu cậu lại sẽ hôn mê nữa mất.
Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra cũng không như mình muốn, thuốc hạ sốt y dùng trước đó đã có tác dụng, nhiệt độ cơ thể của trợ lý Điền hạ xuống không ít, rất nhanh đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Tiểu Hàm?"
"Vâng!" Thiệu Hàm đáp một tiếng, nhìn hai mắt Điền Điềm đang dần dần thanh minh, chút suy nghĩ ích kỉ trong lòng khiến cậu gấp đến độ giậm chân, xong rồi xong rồi, cậu sợ là khi nãy cậu đã sai rồi, anh dâu cậu đến hôn mê đều gọi tên anh cậu, bây giờ tỉnh rồi nhưng lại không nhìn thấy anh trai cậu bên cạnh, chắc là thất vọng lắm, "Anh Điền anh tỉnh rồi, có đau lắm không."
"Không có gì." Điền Điềm trừng mắt nhìn, nháy mắt một cái, sự yếu đuối vừa rồi cứ như ảo giác mà biến mất hoàn toàn, y thậm chí cười cười với Thiệu Hàm, "Khi nãy anh đã ngủ được một lúc, em đã kiểm tra qua chưa, có gì nghiêm trọng không?"
"Em không có việc gì nha." Thiệu Hàm xua xua tay, "Anh Điền anh có còn cảm thấy khó chịu hay không? Bác sĩ nói mắt cá chân của anh đã bị nứt xương..."
"Không có gì, vết thương nhỏ mà thôi, dưỡng một chút sẽ hết." Điền Điềm nhìn mặt tiểu thiếu gia, thấy mình càng nói người kia càng hổ thẹn liền nói qia chuyện khác, "Cám ơn tiểu Hàm đã kéo anh lại, nếu không sợ là hiện tại anh đã chết không toàn thây rồi."
"Phi phi phi! Nói xui xẻo gì vậy a!" Thiệu Hàm gấp đến giơ chân, "Anh Điền anh đừng đùa kiểu này."
"Bất quá sau lần này, sợ là không có cách nào lại làm trợ lý cho tiểu thiếu gia nhà chúng ta rồi." Trợ lý Điền cười cười, "Không làm lỡ việc của em đi."
"Làm lỡ cái gì a, anh Tư An cũng bị thương, phim này trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không quay nha." Thiệu Hàm nói đến đây trên mặt rõ ràng xuất hiện mấy đường hắc tuyến, "Anh nói anh ta có phải là tự tìm không, rõ ràng anh ta đã an toàn rồi, cư nhiên lại tay không đi đào đất —— có phải anh ta điên rồi hay không!"
"Tư An là lo lắng cho em thôi." Điền Điềm trừng mắt nhìn, ấm áp cười, "Nếu đã thổ lộ rồi, vậy thì hãy cùng nhai trải qua thật tốt đi, đừng giằng co nữa."
"Biết rồi." Thiệu Hàm đỏ mặt, đột nhiên ý thức được sau khi tỉnh lại lâu như vậy anh Điền đều không nhắc đến anh trai Thiệu Huy của cậu một lần nào, nhanh chóng nói, "Anh của em khi nãy vẫn luôn ở đây, là do anh ấy..."
"Thiệu tổng rất bận, anh hiểu được." Điền Điềm vẫn là cười, "Em không cần giúp anh ấy giải thích, anh không yếu ớt như thế."
"Anh ấy không phải bận, anh ấy là..."
"Tiểu Điềm, Hàm Hàm."
Thiệu Hàm nhìn thấy anh trai mình ánh mắt lập tức sáng lên: "Anh, anh về rồi, anh..."
Thiệu Huy sắc mặt có chút khó coi, hắn nhìn Điền Điềm trên giường bệnh mở miệng nói: "Trong công ty có chút việc gấp, tôi phải đi một chuyến."
"Anh! Anh vào lúc này mà bận cái gì..."
"Đi đi." Điền Điềm đánh gãy oán giận của Thiệu Hàm, y dựa vào đầu giường ngồi dậy, nhìn thẳng Thiệu Huy, mỉm cười nói, "Một mình tôi không có vấn đề gì."
Đi đi, một mình y không vấn đề gì.
Chỉ là, vẫn có một chút khổ sở mà thôi.