Nan Từ

Chương 20




Điền Điềm tiếp nhận phần công việc lâm thời này, xế chiều hôm đó liền mang theo hành lý đến chỗ đoàn phim.

Bọn Thiệu Hàm còn ở trong thôn lần trước, Điền Điềm mướn một phòng trong khách sạn Thiệu Hàm đang ở.

Nói đến đây, y đã rất lâu chưa ở qua nơi như thế này.

Gian phòng nhỏ hẹp, ánh đèn mờ nhạt, lực nước không ổn định, lại khiến cho Điền Điềm cảm thấy rất yên tâm.

Làm cho y cảm thấy được bản thân đã rời đi thế giới của Thiệu Huy thật xa, một thân uể oải đều có thể buông xuống.

Thiệu Huy cũng chưa liên lạc với y, Điền Điềm cũng không chủ động đi tìm đối phương.

Nói là trợ lý, lại càng giống như là nghỉ hè. Thiệu Hàm trong ngoài đều có Trần Tư An chuẩn bị cùng an bài, điều y có thể làm, chính là lâu lâu đi đến trường quay lượn lờ xung quanh.

Nơi này, cùng quê nhà của y rất giống nhau.

——————

Y trước khi học cao trung vẫn ở trong thôn, như một đứa con hoang.

Y mặc dù không có ba mẹ, sống cùng ông bà ngoại, bên tai khó tránh khỏi nhiều lời đàm tiếu, nhưng ngày tháng trôi qua cũng không gian khổ như trong tưởng tượng của y.

Thế giới của trẻ con dù sao cũng đơn giản hơn người lớn, y chỉ cần học tập thật giỏi nỗ lực tiến tới, cái gì cũng không cần suy nghĩ.

Y vốn không phải loại người sẽ dốc sức làm việc, trong thế giới trước khi y 20 tuổi, y chỉ muốn sau khi tốt nghiệp đại học trở lại quê nhà tìm một công việc an ổn, cứ như vậy ổn thỏa sống qua ngày.

Chỉ tiếc là kế hoạch luôn không ngăn được mà thay đổi —— nếu như y không tới thành phố này học, nếu như y không đến phòng trưng bày tranh làm việc, nếu như y không quen biết Thiệu Huy.

Như vậy, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều sẽ không phát sinh.

Điền Điềm nằm trên chiếc giường đơn còn hơi ẩm ướt, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Người sống một đời, luôn có ma xui quỷ khiến, lại không biết là đúng hay sai.

——————

Trong thôn không có gì để giải trí, trời cũng sớm tối, trợ lý Điền vốn chỉ mang danh đến đây làm việc lại càng là không có việc gì để làm.

Thời điểm ở bên người Thiệu Huy, y cả ngày bận bận rộn rộn chưa từng ngừng lại, đợi đến khi y rời đi, lại rãnh rỗi đến hốt hoảng.

Điền Điềm uể oải nhắm hai mắt lại, y sống theo quỹ đạo của Thiệu Huy suốt tám năm, đều sắp muốn đem bản thân sống thành cái bóng của đối phương.

Ngày đó y đề nghị ly hôn, quả thật là kích động nhất thời, nhưng đã nhiều ngày trôi qua nhe vậy, Điền Điềm lại tiếc nuối phát hiện, giữa y và Thiệu Huy tựa hồ chỉ còn lại con đường này có thể đi.

Cuộc hôn nhân của bọn họ bây giờ cũng không phải điều y muốn.

E rằng bọn họ có thể nhịn qua tám năm, sống qua mười năm, thậm chí cứ như vậy miễn cưỡng kéo dài. Thế nhưng khi Điền Điềm tưởng tượng đến ngày y và Thiệu Huy đều bạc đầu ấy, cảm xúc y có được không phải là ngọt ngào lưu luyến, mà là tái nhợt sợ hãi.

Y sợ.

Y sợ đợi đến khi y không đảm đương nổi chức vụ trợ lý bên người Thiệu Huy, không đảm đương được vai trò một người hầu của Thiệu Huy, cái ngày bất cứ điều gì cũng không đủ sức vì đối phương làm ấy, y lại có thể dùng lý do gì để lưu lại bên người y yêu đây.

Thời điểm Thiệu Huy không cần y nữa, y phải chật vật đến thế nào khi rời đi, làm sao trở vào bên trong quỹ đạo của chính mình đây.

Thử hỏi, ai có thể vĩnh viễn kiên cường, không gì xuyên thủng.

Trợ lý Điền trên mặt vẫn luôn có ý cười ôn hòa chậm rãi thu hồi độ cong nơi khóe miệng, ấn ấn thái dương đang căng đau.

Y đưa tay nắm lấy một cái gối đã ố vàng, y đã ly khai được nửa tháng, như trước đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ, lại không có tiền đồ mà hơi nhớ tới người kia.

Thật là, quá không có tiền đồ rồi.