Sự cố lần này không có bất kì dấu hiệu nào, cũng giống như trận cãi nhau này của bọn họ.
Khi bắt đầu cũng không ai ngờ đến sự việc sẽ đi đến bước này.
Bọn họ hiếm thấy mà nói được vài câu chuyện phiếm, Thiệu Huy thậm chí còn nói một chút về món ăn rất vừa miệng hắn khi nãy.
Trợ lý Điền thuận theo lời hắn nói mà tiếp tục câu chuyện, dường như có thêm mấy phần hòa hợp.
Có lẽ là do sự thả lỏng này quá hiếm có được, Điền Điềm nhớ đến tiểu thiếu gia nhờ y nói mấy lời với hắn, nên bạo dạn thay Thiệu Hàm nói vài câu.
______________
Y nói: "Ngài cũng không phải không đồng ý việc của hai người bọn họ, hà tất phải tỏ thái độ cứng rắn như vậy."
"Tôi lúc nào nói qua đã đồng ý." Thiệu Huy khẽ hừ một tiếng, từ 8 năm trước Trần Tư An động tâm tư có ý đồ xấu xa kia, hắn chính là vẫn còn một bụng tức giận, nếu không phải anh vẫn luôn chờ Thiệu Hàm lớn lên, đến bây giờ đã hơn 20 mấy tuổi vẫn không có bước phát triển thật sự, nếu không hắn đã sớm đem đứa nhỏ ngu ngốc kia đánh một trận.
"Nhưng Tư An cũng không có gì không tốt, người ta cũng là một nhân tài, đầu óc thông minh, có trách nhiệm có tính đảm đương, huống chi..." Điền Điềm lái xe, không nhịn được vì bạn học cũ biện giải, càng nói, lại nhịn không được trong lòng có chút mơ hồ ước ao, "Đã nhiều năm như vậy, cậu ấy cũng chỉ yêu có một mình Thiệu Hàm, cậu ấy làm việc trong cái vòng tròn phức tạp như vậy, cậu ấy cũng chưa bao giờ đi vào."
"Giữ mình trong sạch không phải là chuyện đương nhiên sao? Từ khi nào lại trở thành mục để cộng điểm?" Trong lòng Thiệu Huy có chút không thoải mái khó nói, hắn cũng không biết bản thân đã làm ra chuyện gì phá vỡ đôi uyên ương kia, ai ai cũng coi hắn như Vương Mẫu Nương Nương vạch giá vá trời. Em trai hắn thì coi như nước đã đổ ra, có nghĩ như vậy cũng chẳng sao, nhưng đến Điền Điềm cũng nghĩ hắn như vậy, không thể thiên vị hắn một chút sao, hắn nghĩ như vậy, ngữ khí tự nhiên cũng trầm xuống, "Cậu và Trần Tư An vừa là bạn học lại còn là bạn tốt nhiều năm đương nhiên phải giúp nó nói chuyện."
"Ngài đây là đang cãi chày cãi cối a." Điền Điềm bị lời nói này của Thiệu Huy làm cho nghẹn một chút, y chỉ có thể để Thiệu Huy nói, y không khuyên được Thiệu Huy, càng không làm chủ được cho Thiệu tổng. Điền Điềm nắm chặt tay lái, "Chuyện này cùng chuyện tôi và Tư An quan hệ tốt căn bản là hai việc khác nhau, càng quan trọng hơn là Thiệu Hàm cũng yêu cậu ấy mà."
"Đó là do Thiệu Hàm còn nhỏ, không hiểu chuyện." Trong lòng Thiệu Huy ngày càng nôn nóng, "Cậu vậy mà cũng không hiểu chuyện sao?"
"Thiệu tổng, ngài đang nói gì vậy?" Trong lòng trợ lý Điền như bị đâm một cái, y biết Thiệu Huy cố chấp, lại không biết hắn còn có thể cố tình gây sự như vậy, "Trong mắt ngài thì như thế nào mới gọi là hiểu chuyện? Cùng người mình yêu ở bên nhau gọi là ấu trĩ?"
"Muốn cùng người mình yêu ở bên nhau đương nhiên là không sai." Thiệu Huy bị sự tức giận cùng chất vấn trong miệng Điền Điềm làm cho đau lòng, hắn cũng chẳng hiểu tại sao trong mắt Điền Điềm hắn lại trở thành người xấu, là nhân vật phản diện chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác, "Nhưng bọn họ cũng không thể cứ như vậy mà qua loa quyết định đại sự cả đời, bọn họ đều còn trẻ, dễ dàng kích động, bất cẩn,..."
"Tư An chỉ kém tôi chưa tới 2 tuổi, Thiệu Hàm cũng đã 23, lại có thể có bao nhiêu trẻ tuổi, bao nhiêu không hiểu chuyện?" tay cầm vô lăng của trợ lý Điền đều run rẩy.
Muốn nói đến qua loa, ai có thể so với hai người họ năm đó qua loa. Bọn họ thậm chí còn chưa yêu qua, lại không hiểu như thế nào lại đi đến kết hôn. Đừng nói đến khi đó y vừa mới tốt nghiệp đại học, thậm chí Thiệu Huy so với Trần Tư An hiện tại cũng trẻ tuổi hơn.
Bất quá Thiệu Huy nói không sai, tuổi trẻ chính là dễ dàng kích động, bất cẩn.
Trợ lý Điền đột nhiên cười cười: "Thiệu tổng là cảm thấy Tư An không xứng với cậu chủ đi."
Thiệu Huy bật cười, em trai bảo bối của hắn đương nhiên không thể để tên tiểu tử thối kia tùy tiện nói xứng là xứng: "Cậu ta đương nhiên là không xứng."
_____________
Đúng a, hơn 7 năm trước Thiệu Huy cũng đã nói qua.
Lúc đó bọn họ mới kết hôn, thậm chí chuyển ra khỏi Thiệu trạch không bao lâu.
Thiệu Huy ở trong thư phòng, đối với Trần Tư An đã nói chuyện thẳng thắn với hắn mà chửi ầm lên.
"Cậu dựa vào cái gì mà nói yêu nó? Cậu ăn, mặc, ở, đi lại, cái nào không phải do Thiệu gia đưa cho cậu, cậu là yêu con người của nó, hay là nói cậu yêu những thứ do Thiệu gia đem lại đi... Người nhà Thiệu gia không phải có thể để cho một tiểu tử có thể dắt mũi như vậy, cậu nghĩ cho kĩ, một người cái gì cũng chẳng có như cậu có thể cho người cậu luôn miệng nói là yêu kia cái gì?"
...
"Nhìn bộ dạng nghèo túng của cậu bây giờ đi, những người trong Thiệu gia này có người nào có thể để ý đến cậu?!"
...
"Cậu xứng à?!"
Điền Điềm còn nhớ lúc đó chính mình đứng ở cửa phòng không dám thở mạnh, lệ rơi đầy mặt lại không dám lên tiếng.
Y không nghĩ tới anh Huy lại nhìn nhận vấn đề Trần Tư An yêu Thiệu Hàm như vậy.
Anh Huy mắng chính là Trần Tư An, lại không giữ lại chút nào mà đâm vào tim y, dù sao Trần Tư An tuy rằng cha mẹ bất ngờ qua đời thế nhưng nếu đem đi so với y, vẫn là tốt hơn nhiều lắm.
Điền Điềm căn bản không dám tưởng tượng, trong mắt Thiệu Huy y đến tột cùng là bộ dạng gì, mấy ngày nay y đối với Thiệu Huy không biết kiêng dè còn trắng trợn châm chọc đòi được sủng ái... Sợ là sớm đã trở thành một con bọ hâm mộ hư vinh phú quý, không chừa thủ đoạn muốn vào Thiệu gia đi.
______________
Trợ lý Điền cảm thấy tình cảnh của bản thân có chút nát, hai tay dùng sức, mấy lần liền nắm chặt tay lái, trước mắt y đều là sương mù khiến y không thoải mái mà trừng mắt nhìn: "Thiệu tổng ngài nói đúng, Trần Tư An loại người không cha không mẹ không có bối cảnh là một tên nhóc nghèo nàn này, đương nhiên không có tư cách bước vào Thiệu gia."
Âm thanh giọng nói trợ lý Điền rất vững vàng, thậm chí mang theo ý cười: "Bất quá tôi muốn biết, trong mắt ngài cái gì mới gọi là xứng."
Thiệu Huy ngồi ở phía sau không nhìn thấy biểu tình của Điền Điềm, bị tiếng nói mang theo ý cười thậm chí là thoải mái mê hoặc: "Cái gì gọi là xứng? Ít nhất những ngày sau này Thiệu Hàm sống với cậu ta, không thể kém hơn hiện tại, dù sao cũng không thể đi cứu tế người khác đi."
"Cứu tế?" trợ lý Điền cười ra tiếng, "Đúng vậy, Thiệu Hàm thiếu gia nên tìm người cùng Thiệu gia môn đăng hộ đối, như vậy mới có thể hoàn thành nguyện vọng mà Thiệu tổng ngài chưa hoàn thành, đúng không."
Biểu tình trên mặt Thiệu Huy cứng đờ, cái gì gọi là nguyện vọng chưa hoàn thành của hắn: "Cậu có ý gì?"
"Kì thực nói đến qua loa, ai hơn được chúng ta đây. Nếu không phải bởi vì lúc trước Đường Thước xuất ngoại, ngài sẽ tìm đến tấm bia đỡ đạn này sao?" Điền Điềm cảm thấy chiếc kính mình đang đeo đang tự động bốc hơi, nếu không tại sao lại cảm thấy trước mắt đều là hơi nước, "Đường Thước mới là người phù hợp yêu cầu của ngài, các người mới là trời sinh một đôi,... Tôi cũng do mắt mù, liều mạng hướng vào bên trong này mà đâm đầu lao tới."
Thiệu Huy nghe đến đây lại thấy khó chịu, lên tiếng ngăn cản: "Cậu đang nói cái gì!"
"Tôi nói cái gì? Đương nhiên là đối với sự yêu thương của Thiệu gia cảm động đến rơi nước mắt nha. Không có Thiệu tổng ngài nâng đỡ, tôi như thế nào có thể có ngày hôm nay..." Điền Điềm cảm thấy bản thân cơ hồ là không khống chế được chính mình mà ăn nói linh tinh, "Tôi nhiều năm như vậy đều là cơm áo không cần phải lo nghĩ, tất cả đều do ngài chăm sóc, tôi còn phải cảm ơn ngài."
"Điền Điềm!" Từ xưa tới nay chưa từng có người nào dùng lời nói chứa đầy sự châm chọc chế giễu với hắn, chớ nói tới người này lại là Điền Điềm, Thiệu Huy tức giận đến phát run: "Cậu đang nói mê sảng cái gì!"
"Tôi không hề mê sảng, Thiệu tổng ngài nhiều năm qua đều chăm sóc giúp đỡ, nhiều ít đều có ân." Điền Điềm giống như xác chết di động mà lái xe vào tiểu khu, hiện tại mỗi câu y nói, đều là đang trong tim y cắt ra 1 khối thịt, "Bất quá chỉ là giúp ngài không mất mặt, ngài liền giúp người nhà tôi ở dưới quê mua nhà, lại gánh vác tiền thuốc men của ông tôi... Còn cho tôi vào Thiều Phương làm việc, dưới một người trên vạn người lâu như vậy, người khác làm gì có phúc phần như vậy... Cho nên tôi chỉ có thể giúp ngài lấy lại mặt mũi với Thiệu gia, cả năm không nghỉ ngơi làm thiếp thân toàn chức trợ lý."
"Cậu, cậu..." mắt Thiệu Huy đều đỏ lên vì tức giận, hắn cho rằng bọn họ là người một nhà, chuyện này là tất nhiên, giờ phút này lại thành trao đổi lợi ích trong miệng Điền Điềm.
"Đều 8 năm rồi a Thiệu tổng, tôi cũng mệt mỏi rồi." Âm thanh Điền Điềm ngày càng nhỏ, tay cũng dần mất đi sức lực, cả con người đều tiến vào thời kì mệt mỏi sau khi phát tiết, "Tôi đem tất cả những gì ngài cho tôi đều trả lại cho ngài, ngài cho tôi đi có được hay không."
"Cậu... Cẩn thân!"
Oành!!!
Xe Thiệu tổng đụng phải bồn hoa, trợ lý Điền làm bậy bị thương đến sức đầu mẻ trán, thân ảnh Thiệu Huy trước mặt đều hoa lên.
Y lại bình tĩnh vững vàng mà đem câu nói bên trong đáy lòng kia nói đến rõ ràng: "Thiệu tổng, chúng ta ly hôn đi."