Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 5




Quy Lê suy nghĩ thật lâu. Xích Tây nhất định vì nể mặt Hỉ Đa Xuyên từng là lão sư của tiên đế nên không muốn làm khó dễ. Hộ Bộ năm ấy có lẽ rất nhiều người biết sự tình, nhưng không ai dám tố cáo vì chức vị của Hỉ Đa Xuyên. Dần dà chẳng ai thèm quan tâm. Tới rồi hiện tại, mất mác của ngân khố Hộ Bộ không nhỏ.

Tấu chương của Cẩm Hộ Lượng viết, thế nhưng, rất khẩn thiết. Tham ô quốc khố, dù là ai, đều là tội lớn. Quy Lê cảm thấy hắn cần phải điều tra rõ ràng vụ án này. Thân là Giám Sát Ngự Sử, nếu chuyện chỉ có vậy mà mặc kệ, sau này sao có thể làm nên trò trống gì. Hạ quyết tâm, hắn đặt riêng tấu chương kia sang một bên, ghi chép vài câu, rồi khẩn cấp sai người đi dò xét. Sự tình càng để lâu sẽ càng nghiêm trọng.

Xế chiều, Quy Lê thu thập đồ đạc, chậm rãi bước ra cửa. Hắn cố tình ra lệnh Điền Trung đừng mang kiệu đến đón hắn nữa. Đã lâu mới trở về kinh thành, hắn muốn một mình mỗi ngày đi dạo.

Vừa bước ra khỏi cung, Quy Lê liền thấy Cẩm Hộ Lượng đứng dựa ở gốc cây, tựa hồ đang đợi hắn.

“Cẩm Hộ Đại Nhân, ngài đây là…”

“Quy Lê Đại Nhân, ta đợi ngài đã lâu, muốn bàn với ngài một số chuyện.”

Quy Lê lập tức đoán được hắn muốn nói điều gì, “có phải về tấu chương của Cẩm Hộ Đại Nhân không?”

“Đúng vậy. Ta không yên lòng, thực muốn biết Quy Lê Đại Nhân xử trí thế nào.”

“Ta đã sai người đi điều tra.”

Cẩm Hộ tròn mắt, điệu bộ không tin vào tai mình, “Thật sự? Quy Lê Đại Nhân không sợ sao?”

“Ý ngài ta cần sợ điều gì? Hoàng Thượng chăng? Ta thân là Ngự Sử, đây là công việc cần làm. Huống hồ, chuyện này liên quan đến quốc gia đại sự, sao ta phải kinh sợ?”

Cẩm Hộ tán dương tâm đắc, “Hảo! Quy Lê Đại Nhân quả nhiên thống khoái. Chúng ta về cùng một đường, chi bằng vừa đi vừa tán gẫu?”

Hai người sóng vai bước dạo, Cẩm Hộ thở dài, “Ta phát hiện chuyện này từ một năm trước. Hộ Bộ báo cáo ngân khố không chính xác và đồng nhất. Thế nên ta đi thăm dò, thật không ngờ lại tra ra Hỉ Đa Xuyên. Khi ấy, ta cũng hiểu được, năm đó tiên đế cùng gia đình Hỉ Đa Xuyên quan hệ rất tốt. Mừng thọ Hỉ Đa Xuyên hay hôn lễ của con trai hắn, tiên đế đều đích thân đi dự. Hơn nữa, ngài còn mang theo phi tần, hoàng tử cùng rất nhiều thần tử của mình. Vị Hỉ Đại Nhân vì muốn làm vui lòng tiên đế, nên phô trương khoe khoang, tiệc lớn rần rần, xuất thì nhiều mà thu không bao nhiêu. Ngân sách trong nhà bởi thế mà thâm hụt dần. Hắn sợ mất mặt, lại không muốn tiên đế biết, nên lén lấy tiền trong ngân khố Hộ Bộ bỏ vào túi riêng. Ta viết tấu chương nhưng toàn bị gạt sang một bên. Ta đương nhiên biết nguyên nhân vì sao. Ta chỉ muốn ép Hỉ Đa Xuyên nói ra số tiền hắn tổng cộng bòn rút từ ngân khố Hộ Bộ, rồi còn những khoản khác. Quy Lê Đại Nhân, ngài biết không, Hộ Bộ hiện tại không ít kẻ học theo, tham ô ngân khố, trộm bạc bỏ tủi riêng của mình!”

“Nghiêm trọng như thế sao?”

“Đương nhiên. Nếu không, ta sao phải gấp rút thế này? Ý tứ Hoàng Thượng ta hiểu, người chỉ vì muốn giữ mặt mày cho Hỉ Đa Xuyên. Thế nhưng quốc khố… không phải chuyện đùa. Huống hồ, mấy người con trai của Hỉ Đa Xuyên không phải dạng tốt lành gì. Cả bọn ngày ngày ăn chơi đàn đúm, uống rượu, dạo kỹ nữ là chuyện thường tình. Con trai thứ hai của hắn đã cưới tới bốn người vợ, mua biết bao loại trang sức quý báu. Xem chừng thói tung tiền của Hỉ Đa Xuyên đã ngấm vào bọn hắn, khiến cả bọn thành lũ tiêu tiền như nước. Mỗi lần xài hết thì đi xin cha, rồi ông cha thì đi bòn rút quốc khố…”

“Hắn vẫn dám lấy tiền trong Hộ Bộ?”

“Sao lại không dám? Không ai tố giác hắn. Hơn nữa, Hộ Bộ bao nhiêu người, ai cũng kính sợ hắn. Ta còn đang lo chuyện này đến bao giờ mới được đem ra ngoài ánh sáng. Thật may, Quy Lê Đại Nhân nguyện giúp ta. Nếu không, ta chẳng biết phải viết tấu chương tới bao giờ. Bất quá, chúng ta hai người cứ kiên trì nhất quyết, chẳng lẽ Hoàng Thượng lại không khuất phục?”

“Hoàng Thượng không phải người hồ đồ. Phân tích rõ ràng lợi và hại với người, người nhất định nghe.”

Hai người trò chuyện tâm đầu ý hợp, quên cả thời gian. Đến khi chia tay, cách xưng hô cũng đã đổi thành “Hòa Dã” và “Cẩm Hộ huynh”.

Hai ngày sau, Quy Lê đang làm việc trong Đô Sát Viện, Phúc Công Công bất chợt từ đâu chạy tới, đến ngay trước mặt hắn, “Quy Lê Đại Nhân! Hoàng Thượng muốn gặp ngài!”

Quy Lê vội vàng đứng dậy, sửa sang lại y phục, rồi đi theo Phúc Công Công. Xích Tây Nhân thường ngày nghị sự ở Tĩnh Tâm Trai. Khi Quy Lê đến nơi, Sơn Hạ, Sinh Điền cùng Trung Hoàn đều đã ở đó. Xích Tây vừa nhìn thấy Quy Lê, hắn lập tức trừng mắt, không nói một lời tiếp đón.

Sơn Hạ khi ấy đang tâu bẩm, “… Thần cảm thấy chuyện Hộ Bộ lần này cần được tra xét kỹ càng. Dù gì cũng liên quan đến quốc khố, không thể loàng xoàng cho qua chuyện…”

Sau đó, Sinh Điền bước lên tiếp lời, “Hoàng Thượng. Thần cũng tán thành ý định điều tra kỹ càng. Dù sao Đô Viện đã phái người, lại tra ra không ít bằng chứng. Nếu đột nhiên rút về, dường như không phải chuyện hay.”

Quy Lê hiểu được mọi người đang nghị luận chuyện Hỉ Đa Xuyên. Xem chừng Xích Tây nghe tin có người đi điều tra, nên nghĩ muốn ngăn cản.

“Trẫm hiểu được ý tứ các khanh. Khả Hỉ Đa Xuyên dù sao cũng là lão sư của tiên phụ, trẫm chỉ lo hắn mất mặt. Hơn nữa, trẫm nghe bảo ngân khố Hộ Bộ dạo gần đây đã rõ ràng hơn nhiều.”

“Hoàng Thượng.” Quy Lê chắp tay cung kính, “Ngân khố trong Hộ Bộ bề ngoài tuy rõ ràng, nhưng bên trong dường như có nhiều lỗ hỗng. Nếu bây giờ không điều tra, hậu họa khó lường.”

Xích Tây trong lòng không khỏi bực bội vì không ai tán thành với tâm tư của hắn. Lời Quy Lê vừa dứt, hắn nhịn không được mà buông lời giễu cợt, “Quy Lê đại nhân nhận việc chỉ mới ba ngày. Vụ án như thế, khanh không bàn qua với trẫm mà đã phái người đi điều tra, quả nhiên có khí phách.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng khen ngợi. Thần chỉ theo lẽ công bằng mà làm. Hoàng Thượng chuyển tấu chương tới chỗ thần, bổn phận của thần tất nhiên là phái người đi thăm dò.”

Quy Lê cúi đầu rồi ôn hòa ngẩng dậy, đứng thẳng người.

“Theo lẽ công bằng mà làm? Quy Lê, khanh không biết Hỉ Đa Xuyên là ai sao? Tình huống đặc biệt như thế sao khanh không nói với trẫm một tiếng?”

“Thần đương nhiên biết. Thế nhưng Hoàng Thượng nói tình huống đặc biệt, thế sao lúc trước không tiêu hủy tấu chương kia đi, mà còn chuyển tới Đô Sát Viện cho bọn thần?”

“Ý khanh là trẫm sai?”

“Sai hay đúng, Hoàng Thượng trong lòng khắc rõ.”

“Ngươi…!!” Xích Tây quát lớn tiếng, “Các khanh nhìn hắn xem!! Hảo, nói rất hay!! Ngươi, ngươi ra ngoài quỳ gối cho trẫm!!!! Tự ngẫm xem đang nói chuyện với ai!!!”

Những người khác đều sững sờ. Xích Tây chưa từng phạt vị quan viên nào như thế. Huống hồ, Quy Lê kia hôm nay sao lại thế? Bình thường hắn ít nói, trầm tĩnh, cư nhiên hôm nay lại lớn gan, miệng mồm đối đãi không thôi với Hoàng Thượng.

Trung Hoàn vội vàng bước lên, “Hoàng Thượng, Quy Lê Đại Nhân vốn không có ý xúc phạm người. Chỉ vì chuyện lớn như thế, khó tránh khỏi bị kích động. Xin Hoàng Thượng khai ân, đừng phạt đại nhân.”

Xích Tây đưa mắt nhìn Quy Lê, nghĩ bụng hắn sẽ cầu xin tha thứ. Nào ngờ, Quy Lê chỉ lạnh lùng một câu, “Thần tuân chỉ.”

Nói xong, hắn liền bước ra ngoài, quỳ gối trước cửa, mặc cho lính gác hai bên tò mò liếc mắt.

Phẫn nộ tức thời bùng nổ trong Xích Tây, khiến mặt hắn trắng bệch, “Hảo! Hắn thà đi quỳ chứ không chịu hướng trẫm cúi đầu tha tội. Các khanh không được xin tội cho hắn! Trẫm bắt hắn phải quỳ một ngày!!! Quỳ đến khi nào hắn cầu xin tha thứ!!!”

Mọi người lo lắng, đưa mắt nhìn nhau. Vừa vào tháng mười một, khí trời se lạnh, gió thu hoành hành thường xuyên, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo không phải chuyện đơn giản gì.

Hòa Dã quỳ gối ngoài cửa. Một hồi lâu, hắn cảm giác đầu gối mình đã tê cứng, nhiệt độ thân thể cũng giảm đi nhiều phần. Chợt thân ảnh Cẩm Hộ Lượng từ xa vội vàng đi tới.

“Hòa Dã, sao ngươi lại quỳ ngoài này? Hoàng Thượng cho lệnh triệu hồi ta vào cung.”

“Chính là chuyện của Hỉ Đa Xuyên. Hoàng Thượng sinh khí, nhưng chỉ là với ta thôi, Cẩm Hộ huynh không cần lo lắng.”

“Quả nhiên là vì chuyện đó. Ai da… Hòa Dã, ta liên lụy ngươi rồi. Để ta vào xin tội cho ngươi.”

Cẩm Hộ dứt lời liền đẩy cửa, bước vào tĩnh tâm trai.

Sắc mặt Xích Tây quả nhiên không được tốt cho lắm. Cẩm Hộ cung kính, “Hoàng Thượng, cầu người tha cho Quy Lệ Đại Nhân. Chuyện Hộ Bộ, tấu chương là thần viết, trách nhiệm của thần nặng hơn…”

“Cẩm Hộ, khanh quả nhiên rất thiết diện vô tư. Trẫm cố tình đè ép tấu chương của khanh, thế nhưng khanh tiếp tục viết. Bây giờ còn hướng trẫm cầu tình. Nếu trẫm không thuận ý khanh thì sao?”

“Kia… Kia… Thần không còn biện pháp nào khác, đành ra ngoài quỳ gối cùng Quy Lê Đại Nhân.”

Sinh Điền liếc mắt thấy Xích Tây hiện tại đã có chút áy náy vì trách phạt Quy Lê, nay lại bị kích động bởi lời quyết tâm của Cẩm Hộ. Hắn vội vàng khuyên nhủ, “Hoàng Thượng, hiện tại gió thu không ngừng thổi, khí lạnh dần tràn về, chỉ sợ Quy Lê Đại Nhân không chịu nổi nếu quỳ quá lâu, xin người hãy tạm tha cho đại nhân lần này. Thần thấy Quy Lê Đại Nhân và Cẩm Hộ Đại Nhân đều là thiết diện vô tư, Hoàng Thượng có những thần tử như vậy là chuyện đáng mừng…”

Lời còn chưa dứt, Xích Tây vội vàng khoát tay áo, “Hảo, hảo! Truyền hắn vào!”

Phúc Công Công bước ra ngoài gọi Quy Lê, “Đại Nhân, ngài đứng lên đi. Hoàng Thượng truyền ngài vào.”

Quy Lê gật đầu, chống tay đứng dậy. Nào ngờ, đầu gối hắn vì tê cứng mà không còn chút sức lực; vừa nhổm dậy, cả thân thể liền ngã khuỵu xuống.

Phúc Công Công vội vàng đỡ lấy hắn vào bên trong.

Quy Lê quỳ gối bên ngoài hơn một canh giờ, thể chất hắn vốn yếu hơn thường nhân. Quỳ trên đất lạnh lâu như thế, đầu gối không còn tri giác, cả người rét run, nhưng vẫn cắn răng chống cự.

Vào đến bên trong ấm áp, Quy Lê liền thấy choáng váng mặt mày, trong người khó chịu. Mọi người nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, bộ dáng nghiêng ngả, cơ hồ đứng còn không vững, không ai không khỏi thở dài, thân thể chính mình đã yếu như thế, sao còn ngang bướng.

Xích Tây chép miệng, “Quy Lê, trẫm không so đo cùng khanh nữa. Khanh lui xuống đi.”

Quy Lê gật đầu, tạ ơn. Cẩm Hộ bất giác trong lòng không yên tâm, “Hoàng Thượng, thần cũng mạn phép cáo lui.”

“Trẫm vẫn muốn bàn bạc chuyện Hộ Bộ. Hai người các ngươi đều đi thì giải quyết thế nào?”

“Thế để thần giúp Quy Lê Đại Nhân.” Sinh Điền mỉm cười. Hắn sớm đoán được ý tứ của Cẩm Hộ nên liền bước ra giúp. Được sự cho phép của Xích Tây, hắn vội vàng đỡ Quy Lê ra ngoài. Sơn Hạ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng người Tướng Quân nọ.