Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 15




Ngày hôm sau, thánh chỉ được truyền xuống, phong Quy Lê làm sứ giả đi phương nam đàm phán.

Quy Lê chỉ dắt theo Điền Trung, cùng gói hành trang đơn giản, hộ tống hắn còn có mấy đội binh mã. Kim Vũ Quốc mưu đồ xâm lấn, thế nhưng lại bị đội quân của Xích Tây đánh thảm bại. Hiện tại hai nước chỉ cần hữu nghị giảng hòa là ổn. Ý tứ ấy của Xích Tây, Quy Lê hiểu được. Nhiệm vụ của hắn là ít nhất ký được hiệp ước hòa hảo cùng không được xâm lấn với Kim Vũ Quốc. Tiếp sau đó là nước bạn phải giao nộp cống phẩm.

Nhiệm vụ vốn không quá khó khăn, bởi quân của Kim Vũ quốc đã bị nhụt chí, chuyện đàm phán xem chừng có thể tiến hành thuận lợi. Huống hồ, Xích Tây lần này chỉ định Quy Lê đi, lòng rất yên tâm. Quy Lê vốn là người thông minh, ăn nói khéo léo cùng hiểu biết. So với những người khác, hắn thích hợp với nhiệm vụ này hơn nhiều lần.

Lộ trình xuôi nam, qua năm, sáu ngày, đoàn quân mới tiến đến đại bản doanh trấn giữ biên giới phía nam. Tướng Quân Thiệp Cốc niềm nở nghênh đón bọn hắn, cũng như sắp xếp chỗ ở này nọ.

Thiệp Cốc đem chiến sự hai bên thao giảng một lượt cho Quy Lê, rồi phái người đưa bọn hắn sang bên Kim Vũ quốc.

Quy Lê bước thẳng vào quân trướng, nhìn thấy một người tọa trên cao, xem chừng là Kim Vũ quốc vương. Hai bên tả hữu chừng bốn chục vị quan viên. Hắn cúi người, cung kính hành lễ. Vị hoàng đế kia mỉm cười, ban tọa cho hắn (cho ngồi xuống).

“Ngươi là sứ giả?”

“Bẩm vâng. Thần là Giám Sát Ngự Sử của Xích Linh quốc, Quy Lê Hòa Dã.”

“Nguyên lai là Quy Lê Đại Nhân. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao!”

“Tạ ơn Hoàng Thượng có lời khen ngợi. Thần tới đây vì việc hiệp ước cùng cống phẩm.”

“Ha ha, chưa gì đã muốn nói chuyện chiến sự sao?”

Quy Lê đưa ra tấu chương với những điều khoản đặt ra, “Hiệp ước này do bên thần soạn thảo. Mời Hoàng Thượng xem qua. Nếu cảm thấy chỗ nào không vừa ý, chúng ta có thể nói chuyện.”

Hoàng đế Kim Vũ quốc đưa tay đón lấy tấu chương, lướt mắt đọc qua, rồi hắn bắt đầu giở giọng cò kè mặc cả. Quy Lê đã dự liệu trước tình huống này, nên hắn đối ứng rất nhanh nhẹn. Vị hoàng đế kia cũng không tỏ vẻ bất mãn hay tức giận, mà chỉ tủm tỉm nhìn Quy Lê cười.

Lát sau, hai bên đàm phán ổn thỏa, hoàng đế Kim Vũ quốc gật gù rồi nói, “Thỉnh Quy Lê Đại Nhân theo ta vào tiểu thiếp. Ta đã chuẩn bị sẵn giấy bút cùng rượu ngon để chào đón ngài.”

“Thần đa tạ.”

Vào đến tiểu thiếp, đối phương liền quay người, nhìn Quy Lê, “Rượu ngon có sẵn, không khí lại yên tĩnh, chúng ta hảo hảo thưởng thức, rồi cùng nhau ký ước.”

Nói rồi, hắn rót một chung rượu cho Quy Lê.

Rượu hòa hảo phải uống một hơi cạn sạch để tỏ rõ lòng thành. Quy Lê uống một chung, liền cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, rượu này mạnh hơn so với hắn tưởng tượng. Vị hoàng đế kia nhìn hắn một hồi, rồi nhoẻn miệng cười quỷ dị, “Ta muốn thay đổi chủ ý.”

“Hòa đàm hoàn hảo là chuyện tốt. Thỉnh ngài đừng xem nhẹ hiệp ước này.”

“Ta chỉ muốn thêm một điều khoản.”

“Mời ngài nói?”

“Ha ha, chính là đem ngươi cho ta.”

“Ta? Ngài… muốn ta làm gì?”

“Quy Lê Đại Nhân thật là khờ dại a! Ta muốn ngươi chẳng lẽ vì cần một cái thần tử? Kim Vũ quốc ta cũng không thiếu một đại thần như ngươi a. Còn chưa hiểu sao? Khi ngươi vừa bước vào cửa, ta không khỏi giật mình. Xích Linh quốc quả nhiên là một vùng đất đáng ngưỡng mộ, có thể sinh ra một diệu nhân (người đẹp) như thế này.” Lời còn chưa dứt, đối phương đã đưa tay sờ lấy má Quy Lê. “Quy Lê Đại Nhân, chẳng lẽ ngươi chưa từng nhận ra mình xinh đẹp đến mức nào sao?”

Quy Lê lúc này mới hiểu được dụng ý của đối phương. Hắn vốn tâm cao khí ngạo, không thể chịu được hành động lỗ mãng của hoàng đế Kim Vũ quốc, nên đứng phắt dậy, quát lớn tiếng, “Hoàng Thượng!!! Thân là vua một nước, sao có thể hành động đáng khinh như thế?”

“Ngươi cứ việc mắng chửi, muốn trách thì trách ông trời sao cho ngươi vẻ diễm lệ như thế. Những người nam nhân ở trong cung của ta không ai sánh bằng ngươi. Nếu ngươi chịu đáp ứng lời thỉnh cầu này, ta sẽ phong ngươi làm Quốc Sư của Kim Vũ quốc, so với chức Giám Sát Ngự Sử mà Xích Tây ban cho, cấp bậc cao quý và quyền lực hơn nhiều phần.”

“Phi! Ngươi cút cho khuất mắt ta! Ta dù chết cũng không cho ngươi tọai nguyện!”

“Quy Lê Đại Nhân, ngài cứ từ từ suy nghĩ. Sau khi ta ký hiệp ước, lập tức rút toàn bộ binh lính về. Còn nữa, ta hứa giao nộp cống phẩm trong vòng ba năm, chỉ đổi lấy ngươi. Ngươi cho là Xích Tây sẽ đến cứu ngươi sao? Ba năm cống phẩm cùng bao nhiêu ưu đãi từ Kim Vũ quốc, so với một cái thần tử như ngươi, ngươi nghĩ hắn luyến tiếc bên nào? Thế nên ngươi hiện tại việc chống cự, chỉ sợ đến khi thánh chỉ của Xích Tây ban ra, ngươi xấu hổ không kịp!”

Lời vừa dứt, hoàng đế Kim Vũ quốc cười khoái trá, rồi bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn không quên dặn dò thị vệ canh gác Quy Lê.

Lòng Quy Lê vô cùng nôn nóng. Hắn tự nhủ với lòng mình, Xích Tây Nhân nhất định sẽ bỏ mặc những cống phẩm kia mà cứu hắn. Tuy nhiên, sợ hãi không khỏi quấn chặt lấy tâm Quy Lê.

xOx

Sinh Điền, Sơn Hạ cùng một số quan lại khác đang nghị sự với Xích Tây ở Tĩnh Tâm Trai, bất chợt một thị vệ từ bên ngoài chạy vào quỳ trên đất, “Cấp báo! Cấp báo! Hoàng Thượng, Thiệp Cốc Tướng Quân ở phương Nam gửi tấu tới!”

Sinh Điền vội vàng tiếp nhận lấy tấu chương kia, Xích Tây bất an nhướn mày, hướng người về trước, “Phía nam? Quy Lê đi đàm phán đã xảy ra chuyện gì sao? Sinh Điền, khanh mau đọc xem Thiệp Cốc viết gì.”

Sinh Điền gật đầu, rồi nhanh tay mở tấu chương kia ra. Lướt mắt một lượt, sắc mặt hắn liền trắng bệch, tay run run, “Hoàng Thượng, hoàng đế Kim Vũ quốc đã giam giữ Quy Lê, nói… nói muốn lưu hắn lại.”

“Lưu hắn lại? Này là ý tứ gì? Hắn muốn uy hiếp trẫm?”

“Không phải… hắn muốn Hoàng Thượng đem Quy Lê… tặng cho hắn…”

“Sao?” Xích Tây cau mày.

Điền Khẩu vội vàng tiếp lời Sinh Điền, “Hoàng Thượng, ý tứ của người này là muốn giữ lại Quy Lê làm… ai, chính là… thần từng nghe nói, hoàng đế Kim Vũ quốc yêu thích… nam sắc… Hắn có rất nhiều nam sủng, lần này nhất định vì hắn coi trọng…”

Không đợi Điền Khẩu dứt lời, Xích Tây trợn trừng hai mắt, đập bàn mạnh một cái, quát lên, “Cái gì? Hỗn đãn!!!! Hắn… hắn… dám….”

Sinh Điền nhanh nhẹn tâu, “Hoàng Thượng, Thiệp Cốc Tướng Quân muốn ngài đưa ra ý chỉ, muốn hắn cứu Quy Lê hay chấp nhận điều kiện kia. Kim Vũ hoàng đế hứa sẽ ký hiệp ước, còn giao hẹn sẽ nộp cống phẩm trong suốt ba năm để trao đổi. Xem chừng hắn thật sự coi trọng Quy Lê. Hoàng Thượng, ngài cần phải lập tức đưa ra chỉ dụ cho Thiệp Cốc. Quy Lê Đại Nhân mấy hôm nay ở chỗ Kim Vũ quốc vương tuyệt thực để chống cự. Thân thể hắn vốn yếu nhược, chỉ sợ không chịu được nhiều ngày.”

Hoành Sơn của Bộ Binh đứng bên cạnh Sinh Điền liền bước lên nói chính kiến của mình, “Hoàng Thượng, ba năm cống phẩm là rất nhiều… so với một người Quy Lê…” Lời chưa dứt, Xích Tây đã ném cho hắn một cái liếc phừng phực lửa, Hoành Sơn đành nuốt ngược mấy lời muốn nói trở về.

“Sơn Hạ!!! Tất cả đều là chủ ý của ngươi! Ngươi khuyên trẫm phái Quy lê đi!!! Ngươi xem phải làm sao bây giờ?” Xích Tây chỉ tay vào Sơn Hạ, giận dữ nói.

Sơn Hạ quỳ phụp xuống đất, lúng túng không thôi.

Tình cảnh trước mắt, ai cũng hiểu Xích Tây lúc này vô cùng phẫn nộ. Sơn Hạ vốn được Hoàng Thượng tín nhiệm coi trọng bậc nhất, chưa từng đối hắn quát tháo nửa lời.

Trung Hoàn bước lên cầu tình cho Sơn Hạ, “Hoàng Thượng, Sơn Hạ Đại Nhân sao biết được Kim Vũ hoàng đế vô sỉ như thế. Theo thần nghĩ, Hoàng Thượng không thể đáp ứng hắn. Đây không chỉ đơn giản liên quan đến Quy Lê, mà còn là thể diện của Xích Linh quốc chúng ta.”

Vấn đề quan trọng là như thế. Dù sứ giả là ai, không thể cư nhiên tùy tiện đem trao đổi lấy cống phẩm, khác nào đem bán thần tử của mình cho Kim Vũ quốc làm nam sủng? Chuyện nếu truyền ra ngoài, Xích Linh quốc nhất định trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lời Trung Hoàn hợp tình hợp lý, khiến Xích Tây có phần bình tĩnh hơn, “Trung Hoàn nói rất có lý. Lập tức truyền lệnh của trẫm đến Thiệp Cốc, vô luận thế nào, cũng không thể đáp ứng Kim Vũ quốc kia. Làm gì có chuyện hoang đường như thế, trẫm không cần cống phẩm ba năm của hắn. Nếu Kim Vũ quốc không thả người… Ngươi nói với hắn, trẫm nhất định đem mười vạn quân tấn công, trong vòng ba ngày, Kim Vũ quốc tất máu chảy thành sông!”

Điền Khẩu chắp tay cúi đầu, “Chi bằng để thần dắt theo mười vạn quân xuống phía nam, để bọn hắn biết chúng ta không chỉ hù dọa suông.”

“Điền Khẩu tướng quân vừa trở về, lần này để thần đi.” Sinh Điền bước ra.

Xích Tây đăm chiêu nhìn hắn, không nói lời nào.

Sơn Hạ lúc này mới lên tiếng, “Hoàng Thượng, hiện tại chúng ta đang nói về thể diện của Xích Linh quốc. Không thể quá kích động đối phương. Nếu để bọn hắn biết ngài quan tâm Quy Lê Hòa Dã như thế, chỉ sợ sẽ lấy tính mạng Quy Lê ra uy hiếp.”

Xích Tây nghe thế, không khỏi do dự một trận, lời Sơn Hạ rất có lý. “Có lý, trước không nên cử động binh tướng, chỉ truyền lại Thiệp Cốc ý chỉ này, nếu bọn họ không đáp ứng, trẫm đến lúc đó sẽ… ngự giá thân chinh.”

Sinh Điền, Điền Khẩu cùng những người khác nghe đến bốn chữ “ngự giá thân chinh” đều yên lặng sững người, lòng nghiền ngẫm lời kia của Sơn Hạ. Xem chừng đối với chuyện thể diện của Xích Linh quốc, Hoàng Thượng lại không xem trọng bằng một Quy Lê Hòa Dã.