Nằm Xuống! Cướp Đây!

Chương 60: 60: Cách Điên Mất Chỉ Kém Chút Nữa






Mộc Phàm phát hiện mình tới một nơi kỳ lạ, tất cả người ở đây đều là đàn ông, không có phụ nữ, mà những người này không có tóc.
"Nơi này không phải Hoàng Cung?"
"Không phải, nơi này là Chùa Mai Phong." Trụ trì tốt tính nói.
"Vậy Hoàng Cung ở đâu?"
"Hoàng Cung cách đây một ngày đi đường." Trụ trì tốt tính nói.
"Ta đói bụng."
"Ta đã dặn dò người đi chuẩn bị." Trụ trì tốt tính nói. (Đây là nguyên văn của tác giả, không phải do mình Coppy & Paste đâu, nếu có là tác giả làm thao tác đó nheee~)
Khi đậu hũ và rau xanh được bưng lên, bị thiếu niên mạnh mẽ gạt qua một bên, khóe miệng trụ trì giật giật.
"Ta muốn ăn thịt!"
Trụ trì khóc.
"Chùa chúng ta thật sự không có thịt." Trụ trì muốn khóc thét, trên đời này, có kẻ nào còn đáng thương hơn ông ư, làm trụ trì của ngôi chùa Hoàng gia, vậy mà bị người ta cưỡng chế!! Lại nói tiếp vì sao chịu cưỡng chế, đây là một câu chuyện rất dài.
"Ta mặc kệ, nói chung ta muốn ăn thịt!" Hai ngày trước đó bay lơ lửng giữa bầu trời, Mộc Phàm chẳng muốn nửa đường hạ xuống tìm đồ ăn, cứ như vậy không ăn gì cả.

Sở dĩ cưỡng chế trụ trì, cậu đơn giản muốn trụ trì chuẩn bị thức ăn ngon cho cậu.
"Người xuất gia không nói dối, chùa chúng ta chưa từng ăn mặn!" Trụ trì vuốt chòm râu, thể hiện bộ dạng cao tăng đắc đạo, hi vọng có thể đè ép thiếu niên.

Tại sao cưỡng chế người khác, chỉ vì cái ăn? Hơn nữa cưỡng chế ai mà chẳng được, tại sao phải cưỡng chế ông!!
"Ta không quan tâm, bây giờ ta vừa mệt vừa đói, đi không nổi, ông gọi những thuộc hạ kia ra ngoài mua thịt đến cho ta!" Thiếu niên cầm súng ngắn đen sì nhắm ngay đầu trụ trì: "Nhanh lên, nếu không ta liền nổ súng."
"...!Được rồi, vậy thì ta dặn dò đệ tử đi mua thịt." Khi được chứng kiến uy lực súng ngắn trong tay thiếu niên, ông sao có thể chống cự.

"Sớm đồng ý chẳng phải tốt hơn à."
"..."
"Thí chủ, ngươi có biết hành vi của ngươi giống cường đạo, giống sơn tặc không? Ngươi không nên như vậy." Trụ trì lớn tuổi tiếp tục hướng dẫn từng bước trước khi đang chờ đệ tử mua thịt về.
"Không sao, ta chính là sơn tặc."
"..."
"Tại sao ông có nhiều thuộc hạ như vậy, những thuộc hạ kia hình như còn rất nghe lời ông." Mộc Phàm tò mò nhìn trụ trì, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên cái đầu trọc lóc của đối phương, trơn bóng, quả thật một cọng tóc cũng không có.
Tại Liên Minh Tinh Tế tương lai vốn dĩ từ trước đến nay không có hòa thượng, bởi vậy Mộc Phàm không hề biết bản chất của hòa thượng và cậu khác nhau ở chỗ nào, khác biệt duy nhất chính là đầu đối phương trọc, nhưng Mộc Phàm đổ lỗi cho việc có lẽ tóc đối phương không thể mọc.
"Bọn hắn không phải thuộc hạ của ta, bọn hắn là đệ tử Chùa Mai Phong."
"Ông làm sao có thể khiến cho nhiều người như vậy nghe lời ông?" Không đạt được đáp án muốn biết, Mộc Phàm tiếp tục ngoan cố hỏi.

Hắc Phong Sơn Trại về sau tăng thêm mấy tên sơn tặc, cũng không nhiều như mấy người đầu trọc trước mặt.

Nếu như người nơi này đều biến thành đàn em của cậu, nhân số đàn em của cậu lại tăng thêm!
Mộc Phàm càng nghĩ càng thấy có đạo lý, đối với xuất thân xã hội đen của cậu mà nói, từ nhỏ được Mộc Ưng dạy dỗ thu nạp càng nhiều đàn em càng tốt, chỉ chê đàn em không đủ, chứ chưa từng chê đàn em quá nhiều.
"Phải làm sao ta mới có thể thay thế ông trở thành đại ca của bọn hắn?" Thiếu niên nghiêm túc đưa ra yêu cầu của mình.
Trụ trì đối diện xứng đáng là một vị cao tăng, ông không hề tức giận khi đối mặt với những yêu cầu không yên phận của thiếu niên.
"Thí chủ, điều này cần tuệ căn."
"Vậy ngươi giúp ta nhìn xem ta có tuệ căn hay không."
"...!Tuệ căn vô hình, do bản thân tự mình thông suốt.


Ví dụ như, thí chủ, cậu có thể nhìn thấy gì bên ngoài cửa sổ?" Trụ trì chỉ bên ngoài cửa sổ.
"Ngôi nhà, cây cối và bầu trời." Thiếu niên thành thật trả lời.
"Đúng, cậu chỉ có thể nhìn thấy ngôi nhà, cây cối và bầu trời, nhưng ta có thể nhìn thấy sinh mạng." Trụ trì sờ sờ chòm râu của mình, bộ dạng thế ngoại cao nhân.
Mộc Phàm nâng mắt nhìn thẳng trụ trì, mãi đến tận toàn thân trụ trì đều phát lạnh, Mộc Phàm mới duỗi ngón tay chỉ vào bình hoa của căn phòng cách đó không xa: "Nhìn bình hoa đằng kia, ông có thể thấy cái gì?"
"..."
"Ta có thể nhìn thấy bên trong có ba sợi dây chuyền vàng, không biết ai đã đặt vào."
"..."
"Ta có tuệ căn không?" Thiếu niên cầm súng chĩa vào đầu trụ trì.
"Có."
"Vị trí của ông sau này do ta quản, tất cả những thuộc hạ kia đều dưới quyền ta." Thiếu niên hạ súng xuống, tỏ vẻ từ nay về sau đây chính là thiên hạ của cậu.
"Ngươi muốn ngồi vào vị trí của ta nhất định phải quy y và trở thành hòa thượng!!" Trụ trì thay đổi sắc mặt, bởi vì thiếu niên dường như không nói đùa.
"Ý là biến thành tên trọc giống như ông sao?"
"Phải."
"Quá xấu." Thiếu niên vứt cho trụ trì hai chữ, một chút cũng không để tâm trụ trì.

Chỉ cần cậu trở thành đại ca, những người ở đây phải nghe lời cậu!! Có cạo đầu hay không do cậu quyết định!
Trụ trì tưởng rằng thiếu niên đang nói chơi, ai mà biết sau khi thiếu niên cơm no rượu say, vậy mà thật sự chạy đến trước bảo phong kêu gọi toàn bộ hòa thượng của ngôi chùa.


Không biết cầm thứ gì trong tay, âm thanh được phóng to gấp mấy lần, mọi người trong chùa đều nghe rõ rõ ràng ràng.
"Ta tên Mộc Phàm, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là đại ca của các ngươi! Tất cả các ngươi phải nghe theo ta!" Thiếu niên kiêu ngạo độc tài tuyên bố, các hòa thượng phía dưới hai mặt nhìn nhau, bọn hắn nhìn trụ trì, lại nhìn nhau, hoàn toàn không biết thiếu niên đang nói cái gì.
"Trụ trì, đây tột cùng xảy ra chuyện gì, người này là ai?"
"Tại sao chúng ta phải nghe theo cậu ta."
"Nếu ai không phục có thể đứng ra, ta sẽ để cho người đó tâm phục khẩu phục." Thiếu niên nở nụ cười đáng yêu, má lúm đồng tiền trông giống như em trai hàng xóm, thế nhưng chẳng biết vì sao ánh mắt của cậu mang lại cho người ta một loại cảm giác âm u.
"Yên tâm, ta sẽ làm cho các ngươi trở nên ngoan ngoãn nghe lời." Thiếu niên ngây thơ cười cười, các hòa thượng như lọt vào trong sương mù, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, mà rất nhanh bọn hắn liền hiểu được!!
Đó là nguyền rủa!! Đây tuyệt đối là nguyền rủa!!
Ngươi nhất định không thể tưởng tượng đối với bọn hắn khoảng thời gian này, đơn giản giống như địa ngục vậy!
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế ???????????????????????????? & ????????????????????????????????????.
Bắt đầu từ lúc mặt trời mọc ngày hôm sau, toàn bộ ngôi chùa sẽ vang lên âm thanh không ngừng lặp lại: Mọi lời Mộc Phàm nói đều đúng, mọi chuyện Mộc Phàm làm đều đúng, mọi mệnh lệnh Mộc Phàm đều phải nghe theo, mọi % $#&* Mộc Phàm % $#&*, mọi, mọi...!Phiền phiền phiền, luôn luôn phiền nhiễu không ngừng.
Nếu như người Liên Minh Tinh Tế ở đây sẽ biết, Mộc Phàm đang bật máy phát thanh, chỉ cần không tắt đi, nội dung ghi nhớ sẽ không ngừng lặp lại.

Các hòa thượng cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, trong khi đương sự thì đeo tai nghe chặn tiếng ồn ngủ ngon lành trên giường.
Ngày đầu tiên còn may, máy phát thanh bật từ khi mặt trời mọc, không ngừng giữa chừng, phát lúc ăn cơm, lúc tắm rửa cũng phát, lúc bọn hắn đi ị còn đang phát!!
Mặc dù bọn hắn là hòa thượng, bọn hắn truy cầu thế gian tất cả đều là hư vô, tĩnh tâm! Thế nhưng!! Lúc bọn hắn đi nhà xí, cậu bên kia vẫn phát thanh không ngừng nghỉ, phiền nhiễu đến mức bọn hắn suýt tí nữa nữa bón luôn!!!
Mãi đến tối thời gian đi ngủ, âm thanh cuối cùng ngưng bặt, các hòa thượng thở ra một hơi dài, một ngày tra tấn và giày vò cuối cùng trôi qua.
Sang ngày thứ hai bọn hắn phát hiện mình sai rồi, trời còn chưa sáng lại bắt đầu phát thanh, lần này không đọc nữa, mà thành hát.

Không biết ai hát, ngũ âm rõ ràng không đầy đủ, nhịp điệu lúc cao lúc thấp, sau đó một câu hát cao độ: Mọi lời Mộc Phàm nói đều đúng, mọi chuyện Mộc Phàm làm đều đúng, mọi mệnh lệnh Mộc Phàm đều phải nghe theo, mọi a a a % $#@*&...!Khúc cuối rõ mồn một bị phá âm.
Kết quả, ngày hôm đó các hòa thượng tiếp tục gặp bi kịch.
Tới tối lúc đi ngủ, ngũ âm không hoàn chỉnh của "Bài ca phiền chết người" vang lên trong đầu các hòa thượng lâu thiệt lâu chưa tiêu tan!
Chịu đựng hai ngày thì các hòa thượng đều không chịu nổi nữa, mặt mày xanh xao mệt mỏi, tìm trụ trì khiếu nại, bọn hắn chỉ nhận được một câu: Lòng yên tĩnh tự nhiên tĩnh.
Ngày thứ ba, các hòa thượng chạy đến trước phòng Mộc Phàm xin tha, rối rít cúi đầu xưng thần, tỏ vẻ nguyện ý trở thành đàn em của cậu.


Đồng thời nguyên một đám lệ rơi đầy mặt, khóc lóc không thôi.
"Nếu đồng ý sớm là tốt rồi, ta xưa nay không dùng vũ lực ép buộc người khác." Mộc Phàm cười đáng yêu.
Chúng ta thà rằng cậu dùng vũ lực!!!
Các hòa thượng hận không thể phun ngụm máu! Thật ra thì nhiều người như vậy không phải không dám phản kháng, khi thiếu niên trước đó ở trước mặt bọn hắn dùng một quyền đập mặt đất thành hố lớn khoảng chừng mười mét, tất cả bọn hắn đều yên lặng.

Thứ phản kháng nhỏ bé giống như bị chà đạp khi vừa mới chớm, địch yếu ta mạnh, địch mạnh ta liền yếu...
Vì vậy, lúc Triều Đình cử thị vệ đến Chùa Mai Phong quá muộn rồi, các hòa thượng đã trở thành tù binh của Mộc Phàm.
Thậm chí các hòa thượng ôm một đám thị vệ, một phen nước mắt nước mũi, dồn dập tỏ vẻ bây giờ Mộc Phàm là trụ trì của bọn hắn, xin thị vệ không nên làm khó Mộc Phàm.

Tất cả đều do bọn hắn tự nguyện.
Chính Chùa Mai Phong yêu cầu sự giúp đỡ, bây giờ nói không cần trợ giúp cũng là Chùa Mai Phong.

Đoán chừng các hòa thượng khóc thê thảm quá, thị vệ không dám có động tác gióng trống khua chiêng, chỉ là canh giữ xung quanh ở Chùa Mai Phong xem xét tình huống.
Xung quanh Chùa Mai Phong lập tức nhiều hơn hàng trăm thị vệ, mắt Mộc Phàm lập lòe phát sáng.
Vì vậy, ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, các hòa thượng nghe tiếp tiếng phát thanh thân quen sau một thời gian dài vắng bóng: Mọi lời Mộc Phàm nói đều đúng, mọi chuyện Mộc Phàm làm đều đúng, mọi mệnh lệnh Mộc Phàm đều phải nghe theo, mọi a a a % $#@*&...
Trời chưa tối, toàn bộ thị vệ rời đi.

Khi thị vệ về doanh địa, các thị vệ khác đột nhiên phát hiện nhóm thị vệ cử đi Chùa Mai Phong đều có vẻ mặt đờ đẫn, không có phản ứng với lời chào hỏi của bọn hắn, như thể hồn lìa khỏi xác.
Mà tại Chùa Mai Phong, thiếu niên khoanh tay ngồi trên tường thành buồn bã nhìn xung quanh bên cạnh là máy phát thanh, buồn bã không thôi.
Sao đi nhanh như vậy, mệt cho cậu tưởng rằng còn có thêm càng nhiều đàn em...