Nằm Xuống! Cướp Đây!

Chương 3: 3: Từ Nay Ta Là Trại Chủ






Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.

Từ Nay Ta Là Trại Chủ!
Hắc Phong Sơn Trại có hàng trăm sơn tặc, ngoại trừ Dương Băng Trác và Tân Bạch tất cả sơn tặc đều là những người bình thường.

Dương Băng Trác là trại chủ Hắc Phong Sơn Trại, Tân Bạch là quân sư.

Một tháng trước hai người họ đột nhiên xuất hiện giết chết lão trại chủ, dễ dàng chiếm cứ Hắc Phong Sơn Trại, không sơn tặc nào biết thân phận thật sự của họ.


Sơn tặc không quan tâm đến vấn đề tại sao thay đổi trại chủ, bọn hắn chỉ quan tâm đến việc Dương Băng Trác lên làm trại chủ chất lượng cuộc sống bọn hắn cải thiện đáng kể.

Lão trại chủ trước đây nhu nhược không dám cướp đoạt bất cứ thứ gì, cho dù cướp được lão ta cũng tự mình hưởng thụ hết thẩy, nào giống với trại chủ hiện tại, của cải và lương thực bọn hắn cướp về đều phân chia rõ ràng, sòng phẳng...!
"Tân Bạch, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn? Ngươi không giấu diếm ta chuyện gì chứ?" Dương Băng Trác cầm lấy vò rượu uống từng ngụm lớn, luôn cảm thấy sơn trại hôm nay đặc biệt yên tĩnh, khiến hắn không quen.

"Làm sao có khả năng, trại chủ, ngươi nghĩ nhiều rồi haha."
"Sống tại địa phương hẻo lánh chim không thèm ị, ta hiện tại không điên coi như quá lợi hại." Dương Băng Trác bày ra vẻ mặt đưa đám: "Nếu sớm biết trước ta đã đổi địa bàn với Lãnh Thanh Nguyệt, sống trong chùa vẫn tốt hơn làm sơn tặc ở đây, ít nhất nơi hắn ở còn gần thị trấn!"
Dương Băng Trác cực kỳ hối hận, ban đầu sợ đến chùa phải cạo trọc đầu nên thẳng thừng từ chối yêu cầu của Lãnh Thanh Nguyệt...!Lúc đó Lãnh Thanh Nguyệt khóc nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin hắn đổi địa bàn.

Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó hắn chịu đồng ý, thà cạo trọc đầu để có cuộc sống hạnh phúc, còn hơn sống ở nơi chim chóc không thèm ị!
"Trại chủ, ngươi hãy ráng nhịn thêm chút." Tân Bạch vẫn an ủi đúng một câu.

"Nhịn! Nhịn! Nhịn! Nếu còn phải nhẫn nhịn Bảo đao của ta sẽ gỉ mất!!" Dương Băng Trác say khướt vỗ mạnh bàn.

Tân Bạch liếc nhìn chiếc lều giữa hai chân Dương Băng Trác nói: "...!Ngươi nhịn một chút đi."
Dương Băng Trác tức giận nhìn chằm chằm thứ giữa hai chân.

"Huynh đệ, Tân Bạch nói ngươi nhịn, ngươi đừng cương cứng!"
"Ta đã nói nó mềm xuống, ngươi xem nó có chịu mềm xuống hay không!! Nó vẫn tràn đầy sức sống.

Ngoài nhịn ra, ngươi có thể nói điều gì khác không!! Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của ta! Ta cấm dục một tháng rồi!" Dương Băng Trác uống hết vò rượu, rồi đặt lên bàn cái kịch!
"Câu tràn đầy sức sống không phải sử dụng theo cách đó."
"Vậy thì cương cứng!"
"..."
"Trại chủ!! Chúng ta đã trở lại!!" Khi Dương Băng Trác, Tân Bạch đang cãi nhau, có một giọng nói vui mừng và phấn khích vang lên.

"Chậc, đều là mấy người da dày thịt béo, cao hứng cái rắm!" Dương Băng Trác chậc chậc.

"Ngươi thật sự không muốn ra ngoài xem à? Thật ra ta đã nhờ bọn hắn giúp ngươi tìm mỹ nhân về, nếu ngươi..." Tân Bạch không cần nói vế sau, chỗ Dương Băng Trác ngồi không còn bóng người.


Trong chốc lát, Tân Bạch đối diện với không khí.

"Nghe nói đến mỹ nhân chạy còn nhanh hơn thỏ!" Tân Bạch lầm bầm trong miệng, sau đó cũng đi ra ngoài nhìn mỹ nhân mấy người sơn tặc mang về...!
Dương Băng Trác mới uống rượu hai má đỏ bừng, nhịp thở dồn dập, thấy kiệu hoa đôi mắt trừng lớn giống như mắt trâu, hắn lưu manh xoa tay: "Toàn bộ tránh ra, ta muốn ngắm mỹ nhân!"
Những sơn tặc chưa kịp giải thích tình hình cụ thể, Dương Băng Trác gấp không chờ nổi nhấc rèm kiệu hoa...!
"..."
"..."
"Đây mà là mỹ nhân à!! Kẻ nào sinh ra không mắt, để quên mắt ở trên bụng mẹ!!" Tân Bạch, Dương Băng Trác cảm thấy mình bị lừa!
Mộc Phàm được Trang điểm tỉ mỉ nhíu mày nhìn nam nhân trước mắt hô to gọi nhỏ, chậm rãi bước ra kiệu hoa.

Vòng bánh mì lớn quấn quanh cổ đã không còn nữa, bởi vì cảm thấy vòng bánh mì quá phiền phức, cho nên Mộc Phàm ăn hết toàn bộ vòng bánh nặng tới 5kg.

Lúc này, Mộc Phàm một thân nhẹ nhàng đứng thẳng tắp trước mặt Dương Băng Trác!
"Ngươi là trại chủ của họ?"
"Không sai! Ta là trại chủ của Hắc Phong Sơn Trại!"
"Vậy ngươi là người mạnh nhất ở đây?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, Dương Băng Trác cảm thấy khi thiếu niên hỏi câu này, mắt phượng đen láy lóe sáng...!
"Vớ vẩn! Không là lợi hại nhất ta có thể làm trại chủ à! À! À!"
Chữ À! văng vẳng không ngừng, thiếu niên đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà Dương Băng Trác đối diện không thấy bóng người đâu.

Mọi người chỉ nhìn thấy bóng đen vụt qua, sau đó biến mất trong bụi rậm.


Một chiêu liền phân thắng bại!? Bọn hắn không nhìn thấy thiếu niên ra tay lúc nào, ngay cả trại chủ cũng vậy.

"Quá yếu, bắt đầu từ hôm nay ta chính là trại chủ, tất cả các ngươi phải nghe theo lệnh ta!" Thiếu niên ngạo nghễ tuyên bố: "Ngày mai các ngươi xuống núi tìm kiếm cho ta ai là người mạnh nhất thiên hạ!"
Làm trại chủ có thể chỉ huy mọi người giúp mình thăm dò tin tức.

Mộc Phàm nhanh chóng đưa ra quyết định, cậu chưa bao giờ lãng phí thời gian, càng không phải là người tự rước phiền phức, nếu không muốn làm thì đã không làm!
Tuyên bố xong mặc kệ sơn tặc có đáp ứng hay không, Mộc Phàm không cần ai chỉ đường tự động đi về phía bên trái sân vườn, trực tiếp bước vào căn phòng tốt nhất, sạch sẽ nhất, thoải mái nhất của quân sư Tân Bạch! Sau đó đóng cửa phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi!? Những người khác nhìn biểu tình cứng ngắc của Tân Bạch...!
"Quân sư, chúng ta nên làm gì?"
"...!Trước tiên tìm trại chủ về." Khóe miệng Tân Bạch giật giật, không nghĩ tới cướp nhầm người vướng tay vướng chân, xem ra kế hoạch cần thay đổi, hắn lập tức báo cáo cấp trên.

Sơn tặc đi tìm trại chủ bị thiếu niên đánh bay biến mất trong bụi rậm, Tân Bạch nhanh chóng viết thư rồi thả bồ câu đưa thư, đem tin tức Hắc Phong trại hồi báo cho cấp trên, yêu cầu trợ giúp.

Mà lúc này, Mộc Phàm nằm trên giường thoải mái, sờ sờ bụng ợ một tiếng no nê: "Hình như ta ăn quá nhiều bánh mì." Sau nửa tiếng ăn hết 5kg bánh mì, Mộc Phàm cuối cùng nhận ra bụng no căng, ảnh hưởng đến giấc ngủ...!
"Ta muốn giết cậu ta!!" Tiếng gầm của Dương Băng Trác vang vọng khắp Hắc Phong Sơn Trại!.