Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Tuyệt Đối Đừng Tới Gần Thái Giám!
"Ta là Đại tổng quản từ Hoàng Cung đến đây, đặc biệt phụng ý chỉ Hoàng Thượng mời Mộc Phàm và thần thú vào Hoàng Cung." Mỹ nhân ngồi trên ghế nói rõ mục đích của mình.
"À." Thiếu niên hâm mộ nhìn Nhị Hắc được mỹ nhân ôm trước ngực, rõ ràng gương mặt cậu đẹp trai hơn Nhị Hắc, sao mỹ nhân ôm Nhị Hắc, không ôm cậu?
"Lập tức cùng ta lên đường tiến vào Hoàng Cung." Mỹ nhân sờ soạng gáy Nhị Hắc, đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước của Nhị Hắc phút chốc biến thành trái tim màu hồng.
Thần thú không có tiền đồ, bọn sơn tặc tức tối cắn môi mắng chửi dưới đáy lòng, hận mình không thể lập tức thay thế thần thú được mỹ nhân sờ soạng một xíu.
"Được." Thiếu niên không chút do dự trả lời, nói xong ánh mắt cứng lại: "Nhưng mà ta bị bệnh, đi không nổi."
"..."
"..."
"Cho nên ngươi hãy ôm ta đến Hoàng Cung đi." Thiếu niên còn thật sự nghiêm túc trịnh trọng nói.
"..." Một người cực kỳ không biết xấu hổ!! Bọn sơn tặc lòng đầy bất bình, song, liên tưởng đến thói quen ăn ở của thiếu niên thường ngày, có vẻ cậu luôn không biết xấu hổ, thiếu niên vô cùng vô cùng lười biếng!
Nét mặt bối rối của mỹ nhân chọc người yêu mến, mỹ nhân tiến lại gần buông Nhị Hắc xuống và ôm chầm lấy thiếu niên.
Nhị Hắc hai mắt ngấn lệ rưng rưng nỗ lực bấu víu mỹ nhân không chịu thả ra.
"Ta cũng mắc chứng bệnh không đi được, mỹ nhân ngươi không thể đi mà không ôm ta theo!" Nhị Hắc cục tròn lông xù màu đen lớn bằng bàn tay bám víu mỹ nhân ngôn từ đường đường chính chính, dáng dấp đàng hoàng như nói ngươi không thể vứt bỏ ta.
Thật đúng là thần thú không có tiền đồ!!
Quả nhiên chủ nhân thế nào, thần thú sẽ giống y vậy, đều không biết xấu hổ như nhau.
Bọn sơn tặc không muốn nhìn thấy một người một thú này nữa, hận không thể lập tức đóng gói tống cổ hai người đi ngay.
Động tác mỹ nhân khựng lại khi nghe Nhị Hắc nói, rồi hai tay khỏe mạnh khác vươn tới chặt chẽ ôm lấy thiếu niên.
Cô Độc Hiên Hàn không tốn chút sức nào ôm Mộc Phàm vào trong lòng y, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "Ngươi là ai?"
"Đại tổng quản trong Hoàng Cung." Mỹ nhân khe khẽ nở nụ cười mê hoặc chúng sinh.
Cô Độc Hiên Hàn quan sát ngời đàn ông từ trên xuống dưới, hơi thở rất quen thuộc.
Dường như bị hơi thở hùng mạnh của Cô Độc Hiên Hàn lấn át, đôi mắt mỹ nhân xuất hiện tầng tầng hơi nước, bất cứ ai vô tình nhìn trúng cũng đau lòng xót xa không thôi.
Cô Độc Hiên Hàn và mỹ nhân đứng chung một chỗ, Cô Độc Hiên Hàn liền trở thành mẹ chồng độc ác!
Mộc Phàm lần đầu tiên gặp được người vô cùng xinh đẹp, ngẩng đầu lên nhìn Cô Độc Hiên Hàn muốn thay mỹ nhân nói vài lời...!
"Nếu em còn tiếp tục động đậy, đừng nghĩ được ăn cơm ta nấu." Cô Độc Hiên Hàn hạ mắt nhìn Mộc Phàm trong lồng ngực, vỗ vỗ mông cậu, chỉ một câu đơn giản thôi đã khiến thiếu niên ngoan ngoãn thành thật.
Mỹ nhân có thể xem không thể ăn, nếu so sánh thì ăn cơm Cô Độc Hiên Hàn nấu mới là chân lý.
Hừ! Xem ra thiếu niên chỉ có ngần ấy tiền đồ, mỹ nhân nhìn thiếu niên nhu thuận nép vào trong lòng Cô Độc Hiên Hàn giống như con thú hung dữ bị nhổ răng, gạt đi hơi nước trong mắt, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía Cô Độc Hiên Hàn, không dùng được mỹ nhân kế vậy thì đổi thành kiểu núi băng di động chắc hữu dụng hơn ~~
"Sao cứ trừng ta như vậy, chúng ta từng gặp nhau?" Mỹ nhân quyến rũ nháy mắt với Cô Độc Hiên Hàn.
"Ngươi nhìn rất quen." Rất giống người đàn ông ấy, nhưng y nhớ người đàn ông ấy không phải thái giám...!
"Kiểu bắt chuyện này cũ rích rồi..."
Sắc mặt Cô Độc Hiên Hàn đông lạnh hơn, khi vừa mới gặp thì hơi thở đặc biệt giống, bây giờ dường như phai nhạt dần, không biết có phải người đàn ông thu lại hay không.
Ngoại trừ hơi thở giống, còn lại khác nhau hoàn toàn, khuôn mặt, tính cách, thân phận tất cả đều khác biệt, lẽ nào thật sự không cùng một người?
Trai đẹp đối mặt mỹ nhân, bọn sơn tặc trực tiếp bị hình ảnh hài hòa làm cho ớn lạnh.
"Ngươi rất giống người ta quen, ngươi có anh trai không?"
Cho nên mới nói cách bắt chuyện của ngươi xưa lắc xưa lơ rồi!! Bọn sơn tặc thầm rên rỉ, cũng bắt đầu thăm dò bối cảnh của người ta!
"Không, cả nhà ta chết hết rồi, chỉ còn lại một mình ta." Mỹ nhân mỉm cười xinh đẹp.
Mỹ nhân đừng cố gắng làm ra vẻ kiên cường, chúng ta biết trong lòng ngươi đang đầm đìa chảy máu! Bọn sơn tặc ban phát cho mỹ nhân ánh mắt chia buồn, tầm mắt bọn sơn tặc muốn bắn Cô Độc Hiên Hàn thành tổ ong vò vẽ, người đàn ông này thật không biết thương hoa tiếc ngọc!
"Ồ." Nếu người đàn ông đã chết kia thật sự là anh trai của ngươi, vậy thì quá tốt.
Cô Độc Hiên Hàn ôm thiếu niên bước ra ngoài.
"Chẳng trách ta quyến rũ anh không thành công, hóa ra anh cũng ưa thích mỹ nhân." Thắt lưng thiếu niên bị Cô Độc Hiên Hàn ôm bằng tay phải cậu không có biểu hiện bất mãn với tư thế hiện tại, mà gãi đúng chỗ ngứa chỉ ra nguyên nhân thất bại lần trước.
"Không thích."
"Tại sao không thích? Nàng ta trông rất đẹp."
"Dù xinh đẹp đến đâu cũng là thái giám."
"Thái giám nghĩa là gì?" Từ ngữ lạ lẫm này không có ở Vũ Trụ Liên Minh.
(Phượng Khuynh Yên: Giải đáp cho các tình yêu có thắc mắc...!Khúc này tác giả viết Vũ Trụ Liên Minh nên mình đành giữ nguyên.)
"Thái giám không có bộ phận phía dưới, nam không ra nam nữ không ra nữ, nếu đến quá gần sẽ bị lây nhiễm." Cô Độc Hiên Hàn mặt vô cảm nói, dễ dàng bóp chết ảo tưởng của thiếu niên từ trong trứng nước.
Mỹ nhân nghe toàn bộ cuộc nói chuyện rõ rành rành, thái dương nổi đầy gân xanh, dáng vẻ của hắn giống như muốn đánh chết người!.