Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Chương 23: 23: Nghề Nghiệp Đầy Nguy Hiểm - Sư Phó 6





Sau khi Tô Hoài Cẩm dạy đọc mười chữ đầu tiên một lần, hỏi Cố Ngôn Phong nhớ chưa, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn nghiêng đầu nhìn, phát hiện đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm hắn.

Tô Hoài Cẩm: "Sao thế?"
Cố Ngôn Phong lấy lại tinh thần, vành tai hơi nóng lên, rầu rĩ lắc đầu.

Tô Hoài Cẩm chỉ cho rằng đứa nhỏ vừa mới đến chỗ này nên không quen, không truy hỏi đến cùng, nói: "Nhớ chưa?"
Cố Ngôn Phong gật đầu: "Dạ nhớ rồi."
Tô Hoài Cẩm hơi ngạc nhiên, hắn chỉ dạy qua một lần, mà đã nhớ ngay, không hổ là vận mệnh chi tử, ôi trí nhớ này, năng lực học tập này, thật khiến người ta hâm mộ và ghen tị.

Tô Hoài Cẩm đưa giấy trắng cho Cố Ngôn Phong luyện tập viết, đầu tiên là làm mẫu cho y cách cầm bút lông, sau đó cách viết những chữ cái này.

Bàn đọc sách cá nhân này cũng không quá lớn, Tô Hoài Cẩm và Cố Ngôn Phong chen chúc ở một chỗ có hơi chật chội.

Cố Ngôn Phong khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy làn da trắng nõn của Tô Hoài Cẩm, nhẵn mịn như miếng ngọc Dương Chi(*) mà mẹ ruột tặng cho y lúc y mới vừa trở về Cố gia.

(*) Ngọc Dương Chi: là loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc
Vì để tiện viết chữ, nam nhân dùng tay còn lại vén tay áo rộng lớn lên một chút, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng muốt.

Ngón tay thon dài như ngọc cầm cán bút đen nhánh, làm năm ngón tay của hắn càng trông đẹp hơn.

Trong giấy tờ trắng trên mặt bàn, có dòng chữ dùng mực đen viết ra, giống như người hắn vậy, có vẻ cô lãnh xuất trần, đạm mạc mà lại lạnh lẽo.

Lúc nam nhân viết chữ rất nghiêm túc, hàng mi đen khẽ run, đôi mắt không chớp chăm chú nhìn tờ giấy, dáng vẻ chăm chú kia, khiến Cố Ngôn Phong không nhịn được nghĩ, nếu Tô Hoài Cẩm dùng ánh mắt chuyên chú nhìn y không biết sẽ có cảm giác gì.

Nghĩ vậy, hai má Cố Ngôn Phong nhất thời nóng lên, rất mất tự nhiên, nhưng lại có phần mong đợi.

Sau khi viết xong, Tô Hoài Cẩm đưa bút lông cho Cố Ngôn Phong: "Viết đi."

Bút lông còn lưu lại hơi ấm từ tay Tô Hoài Cẩm, tay Cố Ngôn Phong cầm chặt bút lông.

Tô Hoài Cẩm nhường chỗ, để Cố Ngôn Phong ngồi chỗ của hắn, nhìn những chữ trên tờ giấy trắng do hắn viết.

Nhưng có lẽ do lần đầu đứa nhỏ cầm bút, tay cầm bút lộ rõ khớp xương tay, khi viết rất không lưu loát, khi viết khẽ run, như đang căng thẳng, chữ cũng rất khó coi.

Hơn nữa Tô Hoài Cầm phát hiện cách cầm bút của y có chỗ không đúng, hắn đi vòng qua sau lưng Cố Ngôn Phong, đưa tay cầm lấy tay đang cầm bút của y, viết mẫu cho y.

Cơ thể Cố Ngôn Phong cứng đờ, nam nhân đột nhiên đến sau lưng y, trên người mang theo hơi ấm xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền tới người y.

Cố Ngôn Phong còn có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Y chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể đụng vào gò má hắn, đôi môi hồng nhạt của nam nhân.

Môi hơi mím lại, tựa như hoa anh đào trắng mịn nở rộ vào mùa xuân, thơm ngọt, thanh khiết.

Cố Ngôn Phong chợt siết chặt bút lông trong tay, cả người bắt đầu run rẩy.

Tô Hoài Cẩm khó hiểu, sao đứa nhỏ tự dưng run rẩy, chẳng lẽ lại phát sốt?
Hắn buông tay Cố Ngôn Phong, sờ trán Cố Ngôn Phong, động tác quá bất ngờ khiến Cố Ngôn Phong ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu đã đối diện với con ngươi mê hoặc của Tô Hoài Cẩm.

"Không phát sốt." Tô Hoài Cẩm cau mày, đôi môi vô thức mở ra khe hở, xuyên qua khe hở kia, có thể thấy được đầu lưỡi đỏ tươi thấp thoáng kia.

Cố Ngôn Phong thở dốc, giống như dã lang đang chạy nhanh, đứng thở hổn hển trong tuyết, dữ tợn và hung ác.

Tô Hoài Cẩm: "..."
Cố Ngôn Phong liếm môi, cúi đầu che đi ánh mắt của mình, giọng nói khàn khàn: "Sư phó, con không có sao, không phát sốt, cũng không bị bệnh."
Tô Hoài Cẩm im lặng một hồi, nói với hệ thống: "Có phải con trai nhà tôi mắc bệnh suyễn không?"

Hệ thống cao giọng phản bác: "Không thể nào, vận mệnh chi tử hoàn mỹ của chúng tôi, sao có thể mắc bệnh suyễn tầm thường vậy chứ?"
Tô Hoài Cẩm: "??"
Hệ thống nghiêm giọng giải thích: "Vận mệnh chi tử ở mỗi thế giới chỉ mắc chứng sợ hãi giam cầm, hoặc chấn thương tâm lý..."
Tô Hoài Cẩm: "..." Vì thế bệnh suyễn rất tầm thường??
Nhưng hệ thống nói vận mệnh chi tử không có bệnh, Tô Hoài Cẩm cũng yên tâm, dù sao bệnh hen suyễn rất phiền phức, đặc biệt là ở cổ đại.

Tô Hoài Cẩm để Cố Ngôn Phong tiếp tục luyện, sợ Cố Ngôn Phong có thể hỏi bất cứ lúc nào, nên Tô Hoài Cẩm không dám đi đâu, lấy đại quyển sách ngồi đọc trên giường nhỏ, nhưng thực tế, vừa ngồi xuống giường nhỏ mềm mại, Tô Hoài Cẩm lập tức kêu gào bảo hệ thống chiếu phim trong đầu hắn.

Cố Ngôn Phong tiếp tục miệt mài luyện chữ, nhưng mà trong đầu luôn nhớ lại cảnh tưởng Tô Hoài Cẩm từ sau lưng ôm y, cầm tay của y, dạy y viết chữ.

Cho dù hơi ấm lưu lại trên mu bàn tay đã biến mất, Cố Ngôn Phong lại càng thêm cảm thấy, chỗ mu bàn tay được lòng bàn tay kia bao trùm, càng ngày càng đau.

Y không kiềm được ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Cẩm dựa vào tường.

Cũng may Tô Hoài Cẩm đang say mê xem phim điện ảnh, căn bản không nhận thấy ánh mắt Cố Ngôn Phong, đến khi xem hết phim, Tô Hoài Cẩm mới đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó đi đến bàn đọc sách, nhìn thành quả của Cố Ngôn Phong.

Chữ lúc đầu rất ngổn ngang, nhưng sau đó chữ càng ngày càng đẹp, gần như không khác gì chữ của hắn, để cho người ta cầm lên so sánh, chắc còn tưởng rằng cùng một người viết.

Tô Hoài Cẩm không nhịn được khâm phục sự thông minh của Cố Ngôn Phong, nhàn nhạt nói: "Đi ăn cơm thôi."
Cố Ngôn Phong đặt bút xuống, giương mắt nhìn Tô Hoài Cẩm: "Sư phó, chữ con viết trông thế nào?"
Mặc dù Tô Hoài Cẩm rất muốn xoa đầu đứa nhỏ nói bảo bối giỏi quá, không hổ là Con trai cưng của ba, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng: "Cũng không tệ."
Cố Ngôn Phong cong khóe môi, nở nụ cười nho nhỏ.

Đây không phải lần đầu tiên Cố Ngôn Phong cười, nhưng so với vẻ trầm tĩnh ít nói trước kia, nụ cười này lập tức rửa sạch u ám trên người của y, tựa như đóa hoa nhỏ xinh xắn nở rộ trên cánh đồng hoang vu, phi thường đẹp.

Tô Hoài Cẩm đi ra ngoài thư phòng Cố Ngôn Phong đi theo sau lưng hắn.


Tạp dịch trong nhà bếp đã nấu cơm xong, Tô Linh Nhi cũng chạy đến ăn chung với bọn họ.

Sau khi Tô Hoài Cẩm cắn một miếng, hơi nhíu mày, không ngon bằng bữa sáng do Cố Ngôn Phong nấu, Tô Hoài Cẩm thầm nhớ nhung trong lòng.

Mặc dù hắn muốn ăn đồ do Cố Ngôn Phong nấu, nhưng ai bảo nguyên chủ không phải người tham ăn, nên hắn cũng chỉ có thể thầm nhung nhớ.

Nhưng Tô Linh Nhi nói ra tiếng lòng của hắn: "Tiểu sư đệ, đồ ăn này không ngon bằng bữa sáng đệ nấu."
Cố Ngôn Phong lén nhìn Tô Hoài Cẩm, mặc dù trên mặt Tô Hoài Cẩm không có biểu cảm gì, nhưng Cố Ngôn Phong nhận thấy rõ Tô Hoài Cẩm không hứng thú lắm, thậm chí ăn rất chậm, không ăn nhiều.

Cố Ngôn Phong nói: "Nếu đệ rảnh sẽ nấu cho sư phó và sư tỷ ăn."
Tô Linh Nhi đang định đồng ý, Tô Hoài Cẩm nén đau lòng, xụ mặt ngăn lại: "Linh Nhi."
Tô Hoài Cẩm hiếm khi nổi giận, nhưng mỗi lần nổi giận, cho dù là Tô Linh Nhi được hắn sủng ái cũng thấy sợ.

Nàng rụt cổ: "Sư bá."
Tô Hoài Cẩm lạnh lùng bảo: "Sư đệ con phải dành thời gian tập võ, sao có thể lãng phí thời gian vào mấy việc đó chứ, nếu con thật sự cảm thấy tạp dịch nấu ăn không ngon, ta sẽ phái người đi tìm người khác."
Tô Linh Nhi vội vàng lắc đầu ngay: "Không cần không cần, con chỉ nói vậy thôi."
Vẻ mặt Tô Hoài Cẩm dịu xuống.

Lúc xế chiều, Tô Hoài Cẩm dạy 16 chữ cái còn lại cho Cố Ngôn Phong, chưa tới một ngày, Cố Ngôn Phong không chỉ nhớ rõ 26 chữ cái, mà còn biết cách viết chúng.

Lúc sắp ăn cơm chiêu, Cố Ngôn Phong nói muốn nghỉ ngơi một lát, lúc này Tô Hoài Cẩm mới phát hiện đã buổi trưa đã trôi qua, Cố Ngôn Phong từ đầu đến cuối không có nghỉ ngơi, hắn lập tức đồng ý, đến buổi tối cũng không đưa nhiệm vụ gì cho y, chỉ bảo Cố Ngôn Phong trước khi nhớ đọc lại 26 chữ cái một lần để tránh quên.

Mặc dù đứa nhỏ rất thông minh, mà hắn phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời khỏi thế giới này, nhưng cũng không muốn gây áp lực cho y, cũng phải có nghỉ ngơi.

Sau khi Tô Hoài Cẩm đi ra khỏi thư phòng, thì đi thẳng đến Thu Tàng Các trong môn phái, ngày mai hắn định dạy Cố Ngôn Phong tập võ, tuy rằng ban đầu chỉ là võ công tâm pháp không có chiêu thức, nhưng phải tìm vũ khí tốt là cần thiết.

Sau khi tìm thấy một thanh kiếm thượng đẳng, Tô Hoài Cầm cầm kiếm đi về, lúc giữa đường đi ngang qua phòng bếp, chợt nghe thấy giọng nói líu ríu véo von như chuông của Tô Linh Nhi.

"Sư đệ, đệ thật lợi hại, có thể cắt đậu hủ nhỏ đến như vậy."
Tô Hoài Cẩm đi tới chỗ phòng bếp theo bản năng, nhìn qua khe cửa mở, nhìn thấy trong phòng bếp rộng lớn, Tô Linh Nhi dùng đoạn dây màu hồng buộc hai cái đuôi ngựa, dưới đuôi ngựa được thắt bím, trên người mặc áo ngắn màu xanh nhạt, trông hoạt bát, hồn nhiên và thanh xuân.


Cố Ngôn Phong cúi đầu chăm chú cắt đậu hũ, không đáp lại bất kỳ lời nào của Tô Linh Nhi, mà chỉ hơi mỉm cười.

Nhưng Tô Linh Nhi chẳng hề tức giận, ngồi trên ghế xếp nhỏ, chống cằm nhìn chằm chằm động tác của Cố Ngôn Phong.

"Đệ toàn làm món mà sư bá thích ăn, không thể làm món tỷ thích được hả?"
Cố Ngôn Phong dừng tay, hỏi: "Tỷ muốn ăn gì?"
Tô Linh Nhi lập tức nói ra một loạt món mình thích, Cố Ngôn Phong bình tĩnh nói ngày mai đệ sẽ nấu chúng.

Tô Linh Nhi hài lòng, lại tiếp tục nói chuyện một mình, lần này Cố Ngôn Phong không thèm quan tâm nàng nữa, chỉ lo nghiêm túc nấu cơm.

Sau Tô Hoài Cẩm nghe thấy Tô Linh Nhi nói Cố Ngôn Phong toàn nấu món mình mình thích, trong lòng cảm động vô cùng.

Thật xứng đáng là Con trai ba coi trọng, thực cảm động quá mà.

Lần này Tô Hoài Cẩm cũng không cản Cố Ngôn Phong nấu cơm, hắn đoán là Cố Ngôn Phong vừa đến đây không có cảm giác an toàn, nên muốn lấy lòng hắn, ở lâu rồi tốt thôi.

Tối đó sau khi ăn cơm xong, Tô Hoài Cẩm bảo y nghỉ ngơi sớm, ngày mai bắt đầu học công pháp.

Cố Ngôn Phong đáp Dạ, nhưng buổi tối vẫn ngủ không ngon.

Bởi vì nửa đêm hôm đó, Cố Ngôn Phong nằm mơ.

Y mơ thấy một người không nên mơ thấy —— đó là Tô Hoài Cẩm.

Trong giấc mơ, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác, không buộc vạt áo, rơi ra hai bên, khiến áo khoác rộng mở, lộ ra bờ ngực trắng nõn bằng phẳng và đôi chân thon dài.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, tựa như nam nhân trên trăng, giữa hai lông mày mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn y, thuần trĩ sạch sẽ, trắng đen rõ ràng, con người trong trẻo lạnh lùng không có bất kỳ phiền muộn nào, nụ cười nhạt kia như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, khiến đôi mắt đào hoa của hắn đang câu đi hồn phách của người nhìn.

Nam nhân chậm rãi cúi người đến gần, Cố Ngôn Phong có thể thấy rõ đường cong của chiếc cằm nhỏ xinh, có thể thấy rõ độ cong của cần cổ mảnh khảnh, có thể thấy rõ vành tai trắng nõn.

Nam nhân hơi mở miệng, gọi tên của y: "Ngôn Phong, Ngôn Phong.".