Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Chương 19: 19: Nghề Nghiệp Đầy Nguy Hiểm - Sư Phó 2





Edit & Beta: ????Ella????
~~~~~~~~~~~~
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng thật sự bây giờ Cố Ngôn Phong không còn chút sức lực nào, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Tráng hán phía sau lại đuổi tới, tráng hán lúc nãy bị Cố Ngôn Phong cắn ngón tay xách Cố Ngôn Phong lên như xách gà con, giơ tay định tát mạnh vào mặt y: "Nhóc con, dám cắn ông đây, hôm nay ông đây không đánh chết ngươi mới lạ!"
Tráng hán có dáng người cường tráng, trên khuôn mặt dữ tợn đầy sự ác độc, có thể tưởng tượng được, nếu cái tát này đánh thẳng vào mặt Cố Ngôn Phong, chắc chắn răng y sẽ bị đánh rụng.

Tô Linh Nhi vội vàng ngăn cản: "Dừng tay!"
Tráng hán lửa giận ngút trời, vừa ngẩng đầu đã hung hăng chửi bới: "Tiện nhân nào rảnh rỗi dám quản chuyện của Nam Phong quán chúng ta, không muốn sống nữa..."
Nhưng khi hắn ta vừa nhìn thấy Tô Hoài Cẩm đứng cạnh Tô Linh Nhi, tiếng chửi bới của tráng hán dừng lại.

Tráng hán từng lăn lộn suốt ngày trong giang hồ nhìn người rất chính xác, cho dù là quần áo hay khí chất của Tô Hoài Cẩm và Tô Linh Nhi, đều không giống người thường.

Hơn nữa trên người hai người đều đeo bội kiếm, đủ biết là người giang hồ, coi như đến chào hỏi Nam Phong quán, dù bọn họ cũng có hậu đài, nhưng vẫn luôn khách khí với những người giang hồ nghĩa sĩ, rất sợ không cẩn thận đắc tội với những vị có bối cảnh mà mất đầu.

Tráng hán cầm đầu lập tức bày ra vẻ mặt vui vẻ, nịnh nọt nói: "Thật xin lỗi, làm dơ mắt của hai vị hiệp sĩ, chúng ta lập tức cút, lập tức cút."
"Khoan đã." Thấy mấy tên tráng hán xách thiếu niên muốn xoay người rời đi, Tô Linh Nhi lập tức lên tiếng ngăn cản.

Tráng hán xách Cố Ngôn Phong dừng bước, quay đầu cười tít mắt nói: "Vị cô nương này, còn có chuyện gì sao?"
Tô Linh Nhi nhìn cả người đều bị thương, mặt mũi thiếu niên bị đánh đến gần như không còn nhận ra được, trong mặt hiện lên tia thương tiếc: "Để đứa nhỏ này lại."
"Cô nương."
Khuôn mặt hung ác của tráng hán cố nở nụ cười, mặc dù giọng điệu cung kính, nhưng không có ý thỏa hiệp: "Vị cô nương này, không biết ngài là người của môn phái nào? Ta biết ngài tâm địa hiền lành, nhưng đứa nhỏ này là do ông chủ của Nam Phong quán bọn ta bỏ tiền ra mua, nếu bọn ta không đưa nó về, bọn ta chắc chắn sẽ bị phạt."
Mặc dù Tô Linh Nhi đơn thuần, nhưng lại không ngốc, lập tức nói: "Bao nhiêu tiền, ta mua."
Tráng hán ngoài cười trong không cười nói: "Cô nương, đứa nhỏ này rất xinh đẹp, ông chủ bọn ta rất để ý, không muốn bán."

Tô Linh Nhi lạnh mặt nói: "Không muốn bán cũng phải bán, hôm nay ta nhất định phải mua đứa nhỏ này!"
Tráng hán lạnh mặt xuống ngay, không khách khí khinh thường nói: "Cô nương, tuy ngài là giang hồ nhân sĩ, nhưng Nam Phong quán bọn ta cũng không phải không có giang hồ nhân sĩ trấn giữ, ngài..."
Tô Linh Nhi không nhịn được cắt ngang lời tráng hán: "Bổn cô nương quan tâm Nam Phong quán các ngươi có giang hồ nhân sĩ gì, bổn cô nương là người của phái Thanh Thành, tên đó lợi hại đến đâu cũng không lợi hại bằng sư bá của bổn cô nương!"
Tráng hán hơi giật mình, không ngờ mình sẽ đụng phải người có hậu đài vững chắc như vậy.

Trong chốn giang hồ có đông đảo môn phái, nhưng môn phái lớn có tiếng tăm lừng lẫy chỉ có mấy cái, trong đó phái Thanh Thành đứng đầu, là đệ nhất môn phái được chốn giang hồ công nhận, người trong giang hồ ai ai cũng nể mặt mấy phần người của phái Thanh Thành.

Tráng hán nhìn vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Tô Linh Nhi, rồi cùng đồng bọn bên cạnh nhìn nhau, cẩn thận hỏi: "Vị cô nương này, không biết ngài có cái gì để chứng minh ngài là người của phái Thanh Thành, nếu ngài thật sự là người của phái Thanh Thành, chúng ta sẽ tặng miễn phí đứa nhỏ này cho ngài."
Tô Linh Nhi mặt mê mang, mấy tên tráng hán kia thấy Tô Linh Nhi không lấy ra được, đang định trở mặt thì Tô Hoài Cẩm đột nhiên lấy một cái lệnh bài từ trong tay áo ra.

Tráng hán lập tức lật mặt, nịnh nọt cười nói: "Nếu đã vậy, cô nương nhìn trúng đứa nhỏ này, đó chính là phúc phần của y, Nam Phong quáng chúng tôi dâng tặng đứa nhỏ này cho cô nương."
Tráng hán cung kính đưa thiếu niên tới, Tô Hoài Cẩm ôm thiếu niên vào lòng, cơ thể hắn rất ấm áp, sau khi Cố Ngôn Phong yếu ớt bị ôm vào trong lòng, ngửi thấy thoang thoảng mùi thảo mộc, mùi hương này khiến y thả lỏng thần kinh, chui vào ngực đối phương theo bản năng.

Tô Hoài Cẩm cúi đầu nhìn cái áo lót dành cho mùa hè không che nổi cánh tay trên người thiếu niên, cùng với cơ thể chằng chịt vết thương, khẽ thở dài trong lòng.

Tuy rằng trong tương lai, thiếu niên sẽ phất lên như diều gặp gió, trở thành nhân vật khiến mọi người sợ hãi và kính trọng, nhưng bây giờ, y vẫn chỉ là đứa nhỏ tội nghiệp.

Trong lòng Tô Hoài Cẩm không thể tránh khỏi đau lòng, đồng thời cũng căm giận những kẻ đã hành hạ Cố Ngôn Phong, nhưng ngoài mặt vẫn luôn lạnh lùng.

Sau khi đám tráng hán kia rời đi, Tô Linh Nhi đề nghị: "Sư bá, chúng ta hãy đưa đứa nhỏ này về khách điếm trước, sau khi thu xếp ổn thỏa, rồi mời đại phu đến khám cho đứa nhỏ này."
Tô Hoài Cẩm khẽ gật đầu, mà Cố Ngôn Phong khi nghe thấy lời nói của Tô Linh Nhi, yên tâm hôn mê.

Tô Hoài Cẩm bế Cố Ngôn Phong, cùng Tô Linh Nhi tìm một khách điếm nào đó, trên đường đi đến khách điếm, bởi vì vết thương trên người quá đau nên Cố Ngôn Phong thoáng hơi khôi phục ý thức.

Trong lúc mơ màng, y cảm giác được mặt mình áp vào lồng ngực ấm áp và dễ ngửi, giọng nói kia cũng rất dễ nghe, tựa như đang an ủi ai đó.


Không cần nghỉ cũng biết là đang an ủi thiếu nữ bên cạnh, nghĩ đến khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng như băng của Tô Hoài Cẩm dịu dàng với một người như vậy, Cố Ngôn Phong không kiềm được nghĩ, nếu giọng nói kia vỗ về mình, thì tốt biết bao?
Đến khách điếm, Tô Linh Nhi đặt một phòng thượng hạng, để tiện nhanh chóng mời một vị đại phu đến, Tô Hoài Cẩm đặt thiếu niên lên giường, đang định rút tay ra, nhưng tay của thiếu niên kéo chặt ống tay áo của hắn.

Tay của thiếu niên rất bẩn, trên tay không phải máu mà chính là bụi lẫn vào máu, ống tay áo trắng tinh như tuyết của Tô Hoài Cẩm đã dính một vết bẩn.

"Sư bá, quần áo của người đều bị làm dơ rồi." Tô Linh Nhi kinh hãi nói, nàng biết Tô Hoài Cẩm rất ưa sạch sẽ, thậm chí có chút thói ở sạch, ngày thường ghét nhất gần gũi với người khác.

Tô Hoài Cẩm không để tâm, lạnh nhạt nói: "Chỉ là một bộ quần áo mà thôi."
Tô Linh Nhi yên tâm, nàng thật sự rất sợ sư bá sẽ giận chó đánh mèo với đứa bé này.

Hai người đợi một hồi lâu, đại phu còn chưa tới, Tô Linh Nhi không đợi được nữa, nói: "Sư bá, con đi xem thử."
Tô Hoài Cẩm hơi gật đầu, Tô Linh Nhi đang định mở cửa, thì tiểu nhị đã dẫn đại phu đi vào, trên tay còn bưng ấm trà nóng mới pha xong.

Tô Linh Nhi thấy môi Cố Ngôn Phong khô nứt, bảo tiểu nhị rót một tách trà, muốn đút cho Cố Ngôn Phong uống, dĩ nhiên Tô Hoài Cẩm sẽ không để con gái bảo bối của mình đút nước cho một thằng nhóc xa lạ, lập tức nhận lấy.

"Để sư bá làm."
Tô Linh Nhi nghe lời đưa tách trà cho Tô Hoài Cẩm, Tô Hoài Cẩm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Tô Linh Nhi, tình yêu thương của hắn với Tô Linh Nhi lại tăng lên một bậc.

Hắn vừa đút nước cho Cố Ngôn Phong, vừa mặt mày hớn hở nói với hệ thống: "Con gái của ta thật ngoan, hu hu hu hu, tôi càng thích con bé."
Hệ thống: "Bộ dáng này của cậu hơi giống giống..."
Tô Hoài Cẩm: "Giống cái gì?"
Hệ thống: "Giống biến thái."

Tô Hoài Cẩm: "..." Đây là nữ nhi khống biết không!!
Chắc là do thiếu quá nhiều nước, dù đang hôn mê, Cố Ngôn Phong cũng nuốt vào bụng theo bản năng.

Y uống nước rất tham lam, dù có vô tình chảy ra ngoài, cũng không muốn dừng lại.

"Từ từ thôi." Tô Hoài Cẩm nhẹ giọng nói, cầm khăn nhẹ nhàng lau nước trà chảy xuống từ khóe miệng của y.

Hàng mi cong dài của Cố Ngôn Phong run lên trong cơn mê, cảm thấy tách trà ấm áp kia đã chữa lành trái tim tan nát của y, nhưng âm thanh ôn nhu kia, y cảm thấy nó còn ấm áp hơn cả tách trà kia gấp nhiều lần.

Y không kiềm được nghĩ, nếu vĩnh viễn có sự hạnh phúc này thì tuyệt biết bao.

Cố Ngôn Phong hôn mê hơn mấy ngày, đến khi y tỉnh lại, cả người đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong khách điếm.

Y vừa kiềm chế cơn đau trên người, vừa mở mắt ra, sau đó cảm giác có một bàn tay ấm áp đang chạm vào trán mình.

"Tỉnh rồi." Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lòng Cố Ngôn Phong chợt nhảy lên, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một nam nhân đang ngồi trên mép giường nhìn y.

Nam nhân đang cúi đầu nhìn y, trên chiếc bàn trong phòng có đặt một chiếc đèn lồng giấy, ánh sáng dịu hiền phản chiếu trên khuôn mặt hắn càng làm nó đẹp như quan ngọc, vẻ mặt lạnh nhạt và con ngươi nhạt màu của hắn tựa như được phủ lên một lớp màu ấm áp, tuấn nhã đến không giống người thật.

Cố Ngôn Phong ngây người trong một lúc, người này vẫn còn ở đây, thì ra chuyện được người cứu và được ôm đi đều không phải là đang nằm mơ.

Nhịp tim Cố Ngôn Phong đập dồn dập, miệng khô khốc, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể ra sức gật đầu thật mạnh.

Tô Hoài Cẩm thấy y ngơ ngác nhìn mình một lúc lâu và không nói gì, hơi cau mày: "Có muốn uống miếng nước không?"
Cố Ngôn Phong nhìn thẳng vào hắn, khi đôi con ngươi xinh đẹp nhạt màu tựa như lưu ly nhìn hắn, bóng người của hắn bị thu nhỏ vào bên trong, như thể hắn chính là cả thế giới của đối phương vậy.

Cố Ngôn Phong liếm đôi môi khô nứt của mình, nhẹ nhàng khẽ gật đầu.

Tô Hoài Cẩm đứng dậy muốn đi tới bàn lấy chăn, mới vừa nhấc bước thì chợt nhớ ra ống tay áo của mình còn đang bị Cố Ngôn Phong nắm chặt, bất đắc dĩ quay đầu nói: "Có thể buông tay áo ta ra không?"

Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy tay mình nắm chặt tấm vải trắng tinh như tuyết, nhưng chỗ bị y nắm đã đen thui đến không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.

Mặc dù ống tay áo kia đã bị bẩn, nhưng nam nhân vẫn cao cao tại thượng không thể với tới, tựa như nếu nhìn lâu chút nữa là khinh nhờn.

Đặc biệt là bàn tay của y hoàn toàn đối lập với ống tay áo trắng tinh kia, bùn đất trộn lẫn vào máu, đã trở nên đen đen đỏ đỏ, sau khi khô lại trông như đống phù sa hôi thối dưới đáy ao.

Chỗ xương ngón tay bị chân dẫm lên trông rất đáng sợ và bẩn thỉu, trầy da sứt thịt, sâu tới thấy được xương, mà xương và da thịt bị rách ra cũng toàn là màu đen đỏ.

Cố Ngôn Phong buông tay theo bản năng, nhưng khi y vừa động đậy, lập tức đụng vào vết thương trên người, đau đến nỗi hít khí lạnh.

"Sư bá, người nọ đã tỉnh chưa?" Tô Hoài Cẩm đang định trấn an vài câu, Tô Linh Nhi bỗng nhiên đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Cố Ngôn Phong đã tỉnh lại, Tô Linh Nhi mừng rỡ nói: "Ngươi đã tỉnh rồi."
Cố Ngôn Phong nhỏ giọng nói: "Cám ơn hai người đã cứu ta."
Tô Linh Nhi vẫy tay, không để tâm nói: "Không có gì, gặp chuyện bất bình đương nhiên phải rút đao tương trợ, ngươi đừng để trong lòng."
Cố Ngôn Phong không nói gì thêm, nhưng rõ ràng là y đã để ân tình này trong lòng.

Hình như Tô Linh Nhi chợt nhớ ra cái gì, nói: "À, đúng rồi, ta đã dùng bạc mua lại ngươi, sau này ngươi là người tự do, bọn người kia sẽ không bắt ngươi nữa, ngươi có thể yên tâm về nhà rồi."
Cố Ngôn Phong lại nhỏ giọng nói cảm ơn.

Tô Linh Nhi: "Nhà của ngươi ở chỗ nào, chúng ta đưa ngươi về được không?"
Cố Ngôn Phong mặt mày buồn bã, úp mở nói: "Người trong nhà không thích ta."
Tô Linh Nhi bỗng tỉnh ngộ gãi đầu, mặt đầy áy náy nói: "Xin lỗi vì đã nói đến chuyện buồn của ngươi."
Cố Ngôn Phong lắc đầu không nói lời nào, tỏ ý không sao cả.

Tô Linh Nhi quay đầu nhìn về phía Tô Hoài Cẩm, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: "Sư bá, hay là chúng ta mang y về môn phái của chúng ta đi ~~ "
Cố Ngôn Phong nghe vậy, bàn tay đặt trong chăn bỗng hơi siết chặt, nhịp tim như đập chậm lại..