Tiệc tối lấy hình thức tiệc đứng tiến hành, những ai quen biết tự động tụ tập lại với nhau, có người bưng dĩa đứng dưới tán cây, có người cầm ly rượu ngồi cạnh vườn hoa, nhìn qua khung cảnh thực náo nhiệt.
Vậy mà bàn của Kỷ Thuận Mỹ cùng Kiều Y Khả chỉ có hai người các nàng. Tuy rằng đây là lần đầu gặp mặt nhưng hai người trò chuyện rất hợp, vừa nói vừa uống, vui vẻ tự tại. Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy đã thật lâu thật lâu rồi mình không uống rượu vui vẻ đến vậy, chẳng cần để tâm người khác tới quấy rầy, cũng chẳng phải dùng mặt nạ để xã giao với người khác, rốt cục có thể làm chính mình một lần, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Rượu uống được một nửa, Kỷ Thuận Mỹ đang lắng nghe Kiều Y Khả nói chuyện thì có người vỗ vai nàng từ sau lưng, gọi một tiếng: “Chị cả!”
Kỷ Thuận Mỹ quay lại nhìn, thì ra là cô em gái Kỷ Thuận Duyệt.
Kỷ Thuận Mỹ cười cười: “Thuận Duyệt, sao lại ra đây? Sao vừa rồi không thấy em?”
Kỷ Thuận Duyệt nhanh nhẹn mau miệng, trời sinh tính tình trái ngược với Kỷ Thuận Mỹ, nhưng đối với người chị gái cùng cha khác mẹ này không hề có chút khoảng cách nào, ở trong nhà vẫn coi Kỷ Thuận Mỹ là người thân thiết nhất của mình.
“Chị, trường em có chút việc, vừa mới làm xong thôi. Chị, chị ăn no chưa, vào phòng với em đi, em có chuyện muốn nói với chị.”
Kỷ Thuận Mỹ “uhm” một tiếng, có phần không nỡ nhìn Kiều Y Khả: “Kiều tiểu thư, thật xin lỗi, tôi phải rời đi một lúc, hôm nay gặp được cô tôi thực sự rất vui.” Nói xong liền đứng lên vươn tay về phía Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả cũng đứng lên, nắm tay Kỷ Thuận Mỹ: “Kỷ tiểu thư, tôi cũng có cảm giác như vậy, xem ra chúng ta quả thật có duyên với nhau. Nếu cô không chê, về sau hãy thường xuyên liên lạc với Y Khả, Y Khả nguyện ý tuỳ thời phụng bồi. Đương nhiên, cô đừng cho là tôi muốn quảng cáo chương trình học của mình. Hôm nay cô là người bạn duy nhất mà Y Khả tôi làm quen được, lần sau lại mời cô uống rượu.”
Kiều Y Khả nói chân thành tự nhiên, Kỷ Thuận Mỹ nghe mà lòng thoải mái, mỉm cười, đọc số điện thoại nhà mình cho Kiều Y Khả, sau đó cùng Kỷ Thuận Duyệt rời đi.
Kiều Y Khả trở lại chỗ ngồi, nhìn bóng dáng Kỷ Thuận Mỹ đi xa, cảm thấy buồn bã mất mát, ngơ ngẩn hồi lâu cũng không phục hồi lại tinh thần. Từ rất lâu rồi Kiều Y Khả đã sớm biết bản thân mình không thích con trai, chỉ thích con gái.
Từ nhỏ Kiều Y Khả lớn lên ở cô nhi viện, rất ít khi nhìn thấy giáo viên nam, đều là giáo viên nữ đủ màu sắc hình dạng, hoặc ôn nhu, hoặc dữ dằn, hoặc hiền lành, hoặc âm hiểm. Chỉ có đám nhóc cùng nhau lớn lên là có con trai, nhưng hễ nhìn bộ dáng lôi thôi nước mũi lòng thòng của tụi nó là Kiều Y Khả cảm thấy phiền. Năm mười ba mười bốn tuổi, khi học trung học, có một bạn nam suốt ngày quấn quýt lấy Kiều Y Khả, khóc lóc nước mắt ràn rụa năn nỉ ỉ ôi cha mẹ nhận Kiều Y Khả về nhà nuôi, lớn lên cùng hắn, sau này làm vợ hắn. Đôi vợ chồng kia rất mực cưng chiều con, những lời khẩn cầu hoang đường như vậy mà cũng đáp ứng. Lúc viện trưởng đến hỏi ý kiến Kiều Y Khả, Kiều Y Khả liều chết cũng không đồng ý, cuối cùng sự tình cũng đành thôi.
Thật ra điều kiện của gia đình kia không tệ, mà đôi vợ chồng muốn nhận nuôi cũng cam đoan với viện trưởng là tương lai có muốn lấy chồng hay không sẽ tuỳ ý Kiều Y Khả, sẽ không ép cô kết hôn, chỉ nhận làm con gái nuôi thôi. Nên đối với sự phản đối gay gắt của Kiều Y Khả, viện trưởng vẫn lấy làm khó hiểu, đối với người khác mà nói thì việc rời khỏi cô nhi viện là chuyện cầu còn không được.
Bí mật của Kiều Y Khả thì viện trưởng vĩnh viễn không biết được. Kiều Y Khả vừa nghĩ đến tương lai phải cùng lớn lên với một tên con trai, ăn cùng ngủ cùng dưới một mái nhà liền cảm thấy đó là một chuyện kinh khủng khiến người ta không thể nào sống nổi. Cô thà cứ ở trong cô nhi viện còn hơn. Khi đó cô thầm mến cô giáo trung học của mình, chỉ vậy thôi cô đã cảm thấy cuộc sống hạnh phúc lắm rồi.
Sau khi lớn lên, Kiều Y Khả thử quen bạn trai, nhưng ngay cả việc ăn một bữa cơm với nhau đã cảm thấy miễn cưỡng, chứ đừng nói tới việc nắm tay đi dạo phố hay xem phim gì. Mỗi lần ngẫu nhiên bị con trai đụng phải cánh tay hay thân thể, Kiều Y Khả đều phải về nhà tắm rửa thật lâu, cô không thích mùi vị trên người đàn ông, có cảm giác đầy mùi mồ hôi, khiến cô khó chịu. Con gái lại khác, sạch sẽ nhẹ nhàng xinh đẹp. Kiều Y Khả dần dần tiếp xúc với con gái, nếu thích thú thì theo đuổi, hợp thì quen, không thì đường ai nấy đi. Từ khi biết mình chỉ thích nữ nhân, Kiều Y Khả trở nên có chút bất cần đời. Cô không chờ mong thứ tình cảm trái với lẽ thường như vậy sẽ thiên trường địa cửu. Nên mỗi khi ở bên một người, cô sẽ không hưng phấn đến nỗi nửa đêm bừng tỉnh, mà khi chia tay cũng chỉ cảm thấy có phần mất mát, không quá đau khổ.
Nhưng hôm nay khi cô gặp gỡ Kỷ Thuận Mỹ, một nữ nhân đặc biệt thanh tân, quá mức khác biệt so với những cô gái mà Kiều Y Khả từng thích trước kia, lần đầu tiên Kiều Y Khả có thứ khát vọng muốn cùng một người bên nhau cả đời, cùng trò chuyện uống rượu mãi như thế. Càng khát vọng càng không thể đường đột, không thể giống như đối với những cô gái ngày trước cứ thế trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của mình, nên Kiều Y Khả càng cảm thấy buồn bã, không biết khi nào thì đến lần gặp mặt tiếp theo. Cô biết Kỷ Thuận Mỹ không được hạnh phúc, cô muốn mang mọi điều tốt đẹp đến cho Kỷ Thuận Mỹ, khiến nàng luôn vui vẻ.
***
Thuận Duyệt lôi kéo chị mình, xuyên qua hành lang, đi vào phòng nàng.
Kỷ Thuận Mỹ ngồi bên giường, đánh giá cô em gái đã mười tám tuổi của mình. So với chị gái, Thuận Duyệt có phần cao gầy hơn, không xinh đẹp được như Thuận Mỹ, nhưng cũng là cô gái mặt mũi thanh tú, hơn nữa tuổi xuân phơi phới, cũng có một loại hương vị xinh đẹp dã tính.
“Chị, cô gái mới vừa rồi uống rượu cùng chị là ai thế?” Thuận Duyệt hỏi.
“À, là giáo viên dạy thể dục thẩm mỹ của chị dâu.” Thuận Mỹ đáp.
“Hừ, người có liên quan tới chị dâu không ai là người tốt cả, chị cách xa cô ta một chút.” Thuận Duyệt hầm hừ nói. Trong mắt Thuận Duyệt không chấp nhận được một hạt cát, quan hệ giữa nàng và Triệu Tử Tuệ luôn không được hoà hợp.
“Ồ!” Thuận Mỹ đáp lại một tiếng, lại bổ sung một câu: “Kiều tiểu thư đó không giống vậy, cô ấy tốt lắm!”
Thuận Duyệt có tâm sự nên chẳng buồn truy cứu chuyện của Kiều Y Khả. Mau chóng nhích lại gần chị gái, Thuận Duyệt muốn nói lại thôi, gọi “Chị!” “Chị!” vài tiếng, cũng không nói gì thêm.
Thuận Mỹ vén tóc ra sau tai cho nàng, nhẹ giọng an ủi: “Thuận Duyệt, có chuyện gì từ từ nói, chị chờ.”
Thuận Duyệt được cổ vũ, suy nghĩ thật lâu, cố lấy dũng khí thổ lộ: “Chị, em, em thích một người.”
Thuận Mỹ vạn lần không nghĩ tới cô em gái mới mười tám tuổi lại muốn nói chuyện tình cảm với mình, nàng kinh ngạc bật dậy, trong đầu cấp tốc điểm qua vài khả năng, lòng lại thầm nghĩ, có lẽ cô nhóc này chỉ thầm mến người ta mà thôi. Nghĩ vậy giọng điệu liền dịu xuống: “Thuận Duyệt, em là nói em thích một người?”
Thuận Duyệt gật gật đầu “dạ” một tiếng, lại kiên định bổ sung một câu: “Anh ấy cũng thích em, tụi em đã nói rõ ràng rồi, muốn ở bên nhau mãi mãi.”
Thuận Mỹ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng nhịn không được ôm trán. Tình yêu, tự do yêu đương đối với con gái mà nói là chuyện mà gia đình này không cho phép.
“Thuận Duyệt, gia thế của chàng trai kia thế nào?” Thuận Mỹ hỏi.
“Chị, sao chị cũng trở nên như vậy, mở miệng ra liền hỏi gia thế người ta.” Thuận Duyệt có chút mất hứng, nhưng vẫn nói cho Thuận Mỹ: “Ba mẹ anh ấy đều là công nhân bình thường, gia thế bình thường, nhưng lại rất hạnh phúc. Anh ấy là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em gì.”
Thuận Mỹ thở dài, hỏi lại Thuận Duyệt: “Vậy vì sao em lại nói cho chị biết việc này?”
“Em, em là muốn cùng chị chia sẻ niềm hạnh phúc với em.” Thuận Duyệt nghịch ngợm nháy nháy mắt.
Thuận Mỹ lắc đầu: “Thuận Duyệt, em sợ ba phản đối, phải không?”
Nụ cười trên mặt Thuận Duyệt biến mất, gật gật đầu.
Thuận Mỹ lại lắc đầu: “Thuận Duyệt, có một số việc không thể thay đổi được, ví dụ như chuyện này chẳng hạn, cho nên nhân lúc hai người còn chưa thân thiết đến mức không thể rời xa thì vẫn nên chia tay đi.”
Thuận Duyệt “vụt” một cái bật dậy: “Không! Em thích anh ấy, tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ấy. Em không muốn giống chị, gả cho một người mình không yêu, mỗi ngày đều không vui vẻ hạnh phúc gì.”
Thuận Mỹ ngẩng đầu nhìn Thuận Duyệt. Thuận Duyệt nói có gì sai sao? Một chút đều không sai, sai là nàng, là toàn bộ nhà họ Kỷ. Nhưng sai lầm rồi thì thế nào? Kỷ gia có ba có anh, trong thế giới của đàn ông này, phụ nữ chỉ có một con đường là gả cho người khác. Số mệnh các nàng là không có con đường riêng, vận mệnh của các nàng đều bị người khác nắm giữ.
Hai chị em nói với nhau thật lâu, ai cũng không thuyết phục được ai. Thuận Mỹ lo lắng Thuận Duyệt bị tổn thương, ở bên người con trai mình yêu, gia đình sẽ không buông tha, nếu tách ra, bản thân lại đau khổ, nên thức thời cắt đứt mới là hành động lý trí. Thuận Duyệt lại cảm thấy Thuận Mỹ quá yếu đuối, phải đấu tranh với số mệnh, phải vì cuộc sống của chính mình mới phải.
Thuận Mỹ hỏi Thuận Duyệt: “Thuận Duyệt, nếu em đấu tranh cho con đường này mà phải rời khỏi Kỷ gia, rời khỏi ba mẹ em, anh chị của em, em sẽ thế nào?”
Thuận Duyệt rốt cục không nói gì, đây là điều trong lòng nàng vẫn luôn rối rắm khi nghĩ đến.
Thuận Mỹ ôm chầm lấy Thuận Duyệt, vỗ vỗ lưng nàng: “Thuận Duyệt, chị biết em kể với chị là vì trong lòng em cũng sợ, em hy vọng nhận được sự cổ vũ của chị, nhưng lúc này chị thực sự không thể ủng hộ, cổ vũ em bây giờ là tương lai sẽ hại em, em hiểu không?”
Thuận Duyệt không nói lời nào, một lát sau, Thuận Mỹ cảm thấy bờ vai mình ươn ướt.
Từ trong phòng Thuận Duyệt đi ra, mọi người trong sân đã tản đi hết. Thuận Mỹ nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Kiều Y Khả đâu, lòng có chút thất vọng. Nàng chào tạm biệt ba cùng mẹ kế, anh trai và chị dâu, sau đó về nhà. Dọc đường đi lòng không khỏi khó chịu, nghĩ đến nước mắt của Thuận Duyệt, làm một người chị cả, nàng không đành lòng nhưng vẫn phải tàn nhẫn.
Thói quen của Thuận Mỹ chính là một khi trong lòng có tâm sự sẽ đặc biệt cảm thấy nặng nề đè nén. Đêm hôm đó lăn qua lăn lại ngủ không được, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện bóng dáng của Kiều Y Khả. Hai người lúc chạng vạng uống rượu chuyện trò, rất vui vẻ nhẹ nhàng. Thuận Mỹ thực có chút hoài niệm.
Hết chương 7
Advertisements