Kiều Y Khả từ từ chọn lựa các món trong cửa hàng, Kỷ Thuận Mỹ lại đau khổ suy nghĩ nên nói với Cảnh Tiêu Niên thế nào. Đột nhiên nàng nghĩ tới Thuận Duyệt, liền vội vàng lấy di động ra gọi điện cho em gái: “Thuận Duyệt, giúp chị một chuyện nhé, chị cần một lý do để ở ngoài một đêm, nhưng không biết nên nói với anh rể em thế nào.” Kỷ Thuận Mỹ trình bày ngắn gọn ý mình.
“Chị, vì sao chị cần lý do để ở ngoài một đêm?” Thuận Duyệt hỏi.
Kỷ Thuận Mỹ ậm ừ mãi mới nói: “Chị không muốn nói dối em, nhưng thật sự có chuyện rất quan trọng.”
“Chị, không phải, không phải chị thích người khác đấy chứ?” Thuận Duyệt đột nhiên ngạc nhiên hô lên.
Kỷ Thuận Mỹ xấu hổ, không biết nên trả lời “có” hay “không”.
“Thôi quên đi, anh rể đối xử với chị không tốt, chị có gì vui vẻ thì cứ việc hưởng thụ, không cần phải lo cho anh ta mới phải. Lý do thôi mà, để em nghĩ xem.” Thuận Duyệt không cố tình đợi câu trả lời của Thuận Mỹ, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại lại thấy nếu thế thì không phải đồng nghĩa với việc nàng cam chịu rằng mình thật sự thích người khác sao?
“Chị, chị cứ nói với anh rể là hội học sinh tụi em muốn đi tới vùng nông thôn để trải nghiệm cuộc sống, mà hội học sinh của tụi em chỉ có mình em là nữ, không tiện, cho nên chị mới đi cùng em.” Thuận Duyệt nghĩ mãi, liền vui vẻ hướng dẫn Thuận Mỹ nên nói thế nào.
Thuận Mỹ cảm thấy đó là biện pháp rất ổn, lại ẩn ẩn cảm thấy việc em gái giúp mình nói dối thì không tốt lắm.
“Thuận Duyệt, em đừng nghĩ nhiều, chị chỉ là, chỉ là đi chơi với bạn thân thôi. Em cũng biết tính anh rể em đó, anh ta không dễ nói chuyện cho lắm.” Kỷ Thuận Mỹ cẩn thận nói với Thuận Duyệt.
Thuận Duyệt lại không băn khoăn nhiều: “Chị, chị yên tâm đi, em biết chị là loại người gì. Chị cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của riêng mình, anh rể ngày ngày nhốt chị ở nhà, còn hắn lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, như thế thật không công bằng.”
“Cho nên em đừng giống chị, khi ở bên Lâm Vĩnh Giang đừng có hơi chút lại giở tính tình đại tiểu thư ra, biết không?” Lời Thuận Duyệt nói khiến lòng Thuận Mỹ ấm áp, không khỏi dặn dò em gái.
“Yên tâm đi!” Thuận Duyệt cười đáp lời.
Thuận Mỹ liền gọi cho Cảnh Tiêu Niên. Cảnh Tiêu Niên rất nhanh bắt máy.
“Tiêu Niên, có việc này em muốn bàn với anh một chút.” Kỷ Thuận Mỹ nói.
“Có việc gì thì nói mau lên, anh đang vội.” Cảnh Tiêu Niên không kiên nhẫn trả lời.
“Là thế này, hội học sinh mà Thuận Duyệt tham gia ngày mai sẽ tới vùng nông thôn để trải nghiệm cuộc sống ở đó, mà hội đó chỉ có một mình Thuận Duyệt là nữ, không tiện lắm, cho nên em muốn đi cùng em ấy, mà cũng đúng lúc em ngày ngày ở nhà buồn quá.” Thuận Mỹ nói một hơi, hồi hộp chờ phản ứng của Cảnh Tiêu Niên.
Cảnh Tiêu Niên trầm mặc trong chốc lát.
“Tiêu Niên?” Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng gọi tên Cảnh Tiêu Niên.
“Bạn trai của Thuận Duyệt đâu? Hơn nữa con bé không có bạn nữ nào à, sao lại cần em đi cùng?” Cảnh Tiêu Niên hậm hực hỏi.
Kỷ Thuận Mỹ hít sâu một hơi, cố gắng khiến thanh âm mình bình tĩnh trở lại: “Bạn trai con bé với mấy đứa bạn của con bé không cùng nhóm, nếu đi sẽ phải xin phép, mà trường không cho nghỉ.”
“Ừ, vậy cứ đi đi, bao giờ về?” Ngoài ý muốn, Cảnh Tiêu Niên không nổi giận.
“Chắc chỉ khoảng hai ba ngày là cùng, em sẽ về nhanh thôi.” Kỷ Thuận Mỹ thật cao hứng.
“Ừ.” Cảnh Tiêu Niên không nói gì thêm, cúp máy.
Kỷ Thuận Mỹ hưng phấn chạy đến bên cạnh Kiều Y Khả: “Y Khả, chúng ta có thể đi cắm trại rồi!”
“Thật tốt quá!” Kiều Y Khả cũng mừng như thế, tuyệt đối không che dấu tâm trạng vui vẻ của mình.
Mà bên kia đầu dây, Cảnh Tiêu Niên nhìn di động ngẩn người.
Tối hôm qua về nhà, trên giường không có Kỷ Thuận Mỹ, khiến hắn cả đêm ngủ không ngon giấc. Vốn quen thói có một người tồn tại bên cạnh, nếu thay đổi thói quen liền rất khó khiến người ta thích ứng được.
Xem ra mấy đêm tới hắn đều phải ngủ một mình. Ngẫm lại thái độ rụt rè cầu khẩn và niềm vui sướng sau khi được đồng ý vừa rồi của Kỷ Thuận Mỹ, tâm tình Cảnh Tiêu Niên hơi có phần xúc động. Có lẽ đối với Kỷ Thuận Mỹ mà nói, nhà thật sự là một nơi buồn tẻ.
Sau khi có được sự đồng ý, Y Khả và Thuận Mỹ liền an tâm, quyết định ở trong tiệm chọn đồ.
“Thuận Mỹ, em đã từng đi cắm trại bao giờ chưa?” Kiều Y Khả hỏi.
“Chưa bao giờ.” Kỷ Thuận Mỹ thành thật trả lời.
Kiều Y Khả dừng bước, ngoái đầu cười chăm chú nhìn Kỷ Thuận Mỹ.
“Chị cười gì thế?” Trước mặt người khác lại hành động vô cùng thân thiết thế này không hiểu sao vẫn khiến Thuận Mỹ hơi ngại ngùng.
“Cười em chưa từng đi cắm trại với ai, tôi là lần đầu tiên của em, vui thật.” Kiều Y Khả trêu chọc nháy nháy mắt, vẻ mặt ngọt ngào.
Kỷ Thuận Mỹ cũng hơi đỏ mặt, cũng ngọt ngào nở nụ cười.
Đi cắm trại bên ngoài với một người ở nơi núi rừng hoang vắng, Kỷ Thuận Mỹ nghĩ thôi cũng thấy mình thật sự điên rồi. Nhưng yêu người trước mắt đến thế, thì cho dù điên cũng thấy vui vẻ.
Kỷ Thuận Mỹ đi theo sau Kiều Y Khả, nhìn cô chọn lựa từng thứ một, mua đồ cần dùng đi dã ngoại, nhìn ông chủ tiệm giơ ngón cái, khen Kiều Y Khả chuyên nghiệp.
Hai người tuổi xấp xỉ nhau, trải nghiệm khác biệt. Lợi thế của Kỷ Thuận Mỹ so với khó khăn mà Kiều Y Khả phải trải qua như một cái trên trời một cái dưới đất, nhưng vì sao một người trải qua vô vàn trắc trở như Kiều Y Khả lại có thể sống được một cuộc sống độc lập mà tràn ngập phấn khích như thế nhỉ? Nàng đối với Kiều Y Khả, từ sâu thẳm nỗi mê luyến lại chất chứa thêm vài phần sùng bái.
“Thuận Mỹ, tới đây thử bộ đồ này đi.” Kiều Y Khả vốn đoán Kỷ Thuận Mỹ không có đồ thích hợp để đi cắm trại, quả nhiên Kỷ Thuận Mỹ trợn mắt nhìn quần áo cô chọn ra, không hiểu tình hình cho lắm.
Kiều Y Khả giải thích: “Thuận Mỹ, đi cắm trại chủ yếu mặc đồ phù hợp với đi dép lê mới được, đây là tôi chọn cho em đó, đi thử đi, xem số đo vừa không, mặc thoải mái không.”
Kỷ Thuận Mỹ làm theo lời đi thử đồ, vừa đi ra liền thấy cực bảnh, tất nhiên tạo ấn tượng khác biệt so với hình tượng vị thiếu nãi nãi mảnh mai yếu đuối ban nãy.
Kiều Y Khả đi vòng quanh Kỷ Thuận Mỹ vài vòng, khen: “Người đẹp đúng là người đẹp, mặc gì nhìn cũng đẹp.”
Kỷ Thuận Mỹ kỳ quái nhìn Kiều Y Khả: “Y Khả, số đo đều đúng, làm cách nào chị chọn chuẩn thế?”
Kiều Y Khả cười thần bí, lén ghé sát bên tai Kỷ Thuận Mỹ: “Đừng quên, tôi đã mát xa cho em đó.”
Đột nhiên khơi dậy cảm giác trằn trọc triền miên, ôn nhu khác thường ngày đó, bây giờ Kỷ Thuận Mỹ mới hiểu thì ra vốn Kiều Y Khả đã có ý đồ kín đáo từ trước.
“Chị xấu xa!” Mặt nóng lên làm bộ muốn đánh, lại bị Kiều Y Khả kéo vào lòng.
“Thuận Mỹ, đừng trách tôi, từ lần đầu tiên gặp em tôi đã thích đến không thể tự kiềm chế rồi.” Kiều Y Khả thấp giọng thì thầm.
Kỷ Thuận Mỹ vội vàng né tránh cái ôm của Kiều Y Khả, lại lén nhìn về phía ông chủ, ông chủ tiệm đang đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài. Thật ra bên ngoài đó làm gì có cảnh gì, nơi có cảnh đẹp phải là trong phòng mới đúng.
Mọi thứ đặt mua cũng khá đầy đủ, chỉ còn một thứ giống nhau, đó là túi ngủ.
Kiều Y Khả kéo Kỷ Thuận Mỹ, xem kỹ đủ loại túi ngủ. Đột nhiên cô cao giọng hỏi: “Ông chủ, ông nói xem, túi ngủ dành cho một người tốt hơn hay hai người tốt hơn?”
Ông chủ vốn nói không nhiều lắm đột nhiên cười rộ lên, chạy tới vỗ vai Kiều Y Khả: “Cô nương, đương nhiên là túi ngủ cho hai người tốt hơn rồi! Giờ đêm lạnh như vậy, hai người rúc cùng một chỗ với nhau mới ấm chứ! Lúc tôi còn trẻ một mình đi cắm trại, nửa đêm cô đơn chui trong túi ngủ, thực thê thảm biết mấy! Sau này khen biết bà nhà tôi, lại đi cắm trại, ôi chà, cảm giác hoàn toàn khác biệt, cẩn thận nghĩ lại thì chẳng qua là vì ngủ một mình biến thành hai người ngủ cùng một túi!”
“Đúng đúng đúng, ông chủ nói đúng lắm! Trách không được làm ăn tốt thế, túi ngủ hai người lại bán đắt hàng vậy!” Kiều Y Khả lớn tiếng khen ông chủ, lòng lại ha ha cười thầm.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Đột nhiên nàng hiểu ra, ông chủ tiệm đứng ngắm cảnh ngoài cửa sổ này kỳ thực có mắt sau lưng, cảnh trong phòng nhìn không sót chút gì. Nàng nhịn không được, xoay người chạy ra khỏi tiệm.
Kiều Y Khả cũng đi ra cùng.
“Làm sao thế, Thuận Mỹ, giận à? Tôi nói giỡn với ông chủ ý mà, thật ra ông ấy là bạn tôi, vốn chúng ta quen nhau từ trước rồi.” Kiều Y Khả tâm tình không tệ, cười đùa với Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ không nói gì.
“Giận thật à? Được rồi, hắn chọc em giận, tôi vào mắng hắn.” Kiều Y Khả nói xong liền muốn trở vào tiệm.
Kỷ Thuận Mỹ giữ chặt Kiều Y Khả: “Ông ấy biết chuyện của chúng mình phải không?”
Kiều Y Khả thu lại nụ cười, nhìn Kỷ Thuận Mỹ: “Em rất sợ người khác biết chuyện của hai đứa mình, phải không?”
Kỷ Thuận Mỹ không nói gì.
Tâm tình của Kiều Y Khả đột nhiên tụt xuống, so với bộ dáng đầy tinh thần vừa rồi như thể hai người.”
“Thuận Mỹ, em yên tâm đi, ông ấy không biết chuyện của chúng mình, ông ấy chỉ biết tôi thích con gái thôi. Hơn nữa, người đó là bạn của tôi nên tôi mới tuỳ tiện vậy, chuyện của mình, Cảnh Tiêu Niên và người nhà em sẽ không biết. Còn nữa, nếu em không thích thì mình không cần đi cắm trại đâu, mấy thứ này đều có thể đem trả, không sao cả.” Kiều Y Khả thực uể oải, xoau người quay lại cửa hàng.
“Y Khả.” Kỷ Thuận Mỹ giữ chặt tay Kiều Y Khả: “Y Khả, em không có ý đó, em, thật ra em rất thích đi cắm trại cùng chị.”
Kiều Y Khả đứng lại, không quay đầu.
“Em chỉ là, chỉ là không quen bị người khác nói giỡn, hơi ngượng thôi.” Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng giải thích.
Kiều Y Khả xoay người, dần dần nở nụ cười: “Thật à? Em thật sự thích đi cắm trại với tôi?”
“Vâng!” Kỷ Thuận Mỹ khẳng định gật gật đầu.
“Vậy, chúng ta mua túi ngủ đôi được không? Thuận Mỹ, được không?” Kiều Y Khả lắc lắc tay Kỷ Thuận Mỹ, giống một đứa con nít làm nũng.
Ánh nắng cuối trưa dịu dàng hắt lên khuôn mặt ngũ quan tinh xảo của Kiều Y Khả, những sợi lông tơ mềm mại khiến Kỷ Thuận Mỹ nhịn không được muốn sờ. Bộ dáng con hổ chảy nước miếng mà cứ giả dạng làm heo con đáng thương khẽ cười khiến ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ dần dần rối loạn, đầu óc mụ mẫm.
Nàng có thể từ chối Kiều Y Khả vẫn luôn dùng hết tâm tư toàn tâm toàn ý đối xử với nàng sao?
Kiều Y Khả vui mừng kéo Kỷ Thuận Mỹ trở vào, thực khí phách chỉ huy ông chủ: “Chủ tiệm, tôi muốn túi ngủ đôi này! Gói lại dùm tôi đi.”
Ông chủ cũng như thể gặp được chuyện vui, mặt mày hớn hở, liên tục “tốt tốt”, gói túi ngủ lại.
Kiều Y Khả đi tới cô gái ở quầy tính tiền để trả, ông chủ đi tới trước mặt Kỷ Thuận Mỹ, cười thấp giọng nói: “Cô ấy chắc hẳn rất thích rất thích cô nhỉ?”
Kỷ Thuận Mỹ quẫn bách mà không có chỗ trốn, chỉ có thể cúi đầu không dám nói lời nào.
“Tôi thấy cô ấy thực lòng thích cô lắm lắm đó. Cô không biết đâu, trước kia cô ấy cũng dẫn một cô khác tới đây, nhưng nhìn liền thấy cô gái kia đi theo sau mông Y Khả mà chọn đồ, hơn nữa đến lúc chọn túi ngủ, cô gái kia năn nỉ Y Khả chọn túi ngủ đôi, cô ấy lại lạnh mặt chọn một cái túi đơn rồi bước đi, tuyệt đối không thèm quan tâm đến cảm thụ của người ta. Nhưng cô ấy đối xử với cô lại hoàn toàn khác biệt, đã bao giờ cô ấy nhìn sắc mặt người ta, săn sóc tinh tế để ý cảm nhận của người ta đâu. Ông già tôi đây thích nhất nhìn người khác chọn túi ngủ đôi đó, phải yêu nhau biết bao! Tôi hy vọng người có tình khắp thiên hạ đều hạnh phúc giống tôi và vợ mình!”
Ông chủ nói liên miên không ngừng, mà giữa những lời kể lể liên miên bất tận ấy, lòng Kỷ Thuận Mỹ lại dần dần vừa hạnh phúc vừa ưu thương bay lên.
Hạnh phúc chắc hẳn đều giống nhau, hai người đã yêu nhau thì có lý do gì để không hạnh phúc đâu? Nhưng mà sao có thể sẽ giống nhau được, đàn ông và đàn bà có thể quang minh chính đại kết hôn, cho dù bỏ trốn cũng trở thành một đoạn giai thoại trong mắt người đời. Mà hai người con gái, trong đó lại có một người đã có chồng, trong mắt người đời sẽ chỉ bất quá là một người đàn bà gánh hai lần tội danh mà thôi.
Đúng lúc đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, Kiều Y Khả trả tiền xong quay lại, nhìn thấy ông chủ nói gì đó với Kiều Y Khả, sợ lại là những lời Kỷ Thuận Mỹ không thích nghe, liền vội vàng chạy tới: “Này! Lão Trương, ông đừng có nói linh tinh gì nữa, cẩn thận tôi không thèm để ý việc làm ăn của ông đó!”
Ông chủ cười hắc hắc, nhìn Kiều Y Khả: “Nhóc con, cô nói thế mới giống cô ngày trước, vừa rồi á, tôi đã nghĩ mình nhận lầm người đó.”
Nói xong liền xoay người đi, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt lúc hai người mới vào tiệm.
“Ông già xấu tính này!” Kiều Y Khả bực mình.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn bộ dáng dậm chân của Kiều Y Khả, nhịn không được len lén cười.
Quên đi, không cần nghĩ mấy chuyện không xảy ra đó, mỗi giây mỗi phút ở bên nhau đều cần trân trọng mới phải.
Hết chương 36