Kỷ Thuận Mỹ cứng đờ tại chỗ…
Nỗi lo lắng cùng bất an quen thuộc lại ập tới, bất quá lần này lại mãnh liệt như thuỷ triều cuộn sóng…
Kỷ Thuận Mỹ nhìn chằm chằm Kiều Y Khả, đầu óc trống rỗng. Kiều Y Khả cũng nhìn Kỷ Thuận Mỹ, ánh mắt đong đầy chờ đợi cùng khát vọng.
Bất quá mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên rút tay về, nói một câu lấp liếm: “Y Khả, vừa rồi cô nói gì thế?”
Ánh sáng trong mắt Kiều Y Khả trong giây lát liền vụt tắt, kéo theo đó là một tia đau đớn khó có thể nhận ra xẹt qua đáy mắt, con ngươi vốn đen thăm thẳm nay lại càng sâu không thấy đáy.
Tuy rằng khó có thể phát hiện, nhưng Kỷ Thuận Mỹ vẫn thấy được.
Kiều Y Khả cúi đầu, rót cho mình thêm nước trà: “Không có gì, những lời vừa rồi chỉ là chuyện của riêng tôi.”
Như thể vân đạm phong khinh tuỳ tay nhẹ xoa, màn kinh đào hải lãng vừa rồi liền nhất thời trở nên sóng yên biển lặng, không nhìn thấy một tia gợn sóng. Mọi con sóng đều quay trở về sâu thẳm tâm linh, thật lâu không ngừng nghỉ.
Kỷ Thuận Mỹ không biết nên nói gì cho phải. Nàng khẩn trương, sợ hãi, nàng mơ mơ hồ hồ cảm thấy có điểm nào đó không bình thường. Bất quá chỉ là tình bạn giữa hai người con gái, sao lại luôn cố tình nảy sinh ra cảm giác đồng cảm, muốn gắn bó dựa dẫm với nhau? Nàng không muốn đối mặt với sự thật, nàng cảm thấy chỉ cần đến điểm là dừng, làm bạn tốt cũng đủ rồi, nhưng nỗi đau đớn trong đôi mắt của Kiều Y Khả như tia chớp rạch ngang màn đêm đen như mực, chiếu sáng hết thảy, mọi chân tướng không còn cách nào để che dấu nữa.
Không phải sự thật của Kiều Y Khả, mà là Kỷ Thuận Mỹ.
Kiều Y Khả vẫn luôn đối xử với nàng tốt quá mức, không phải Kỷ Thuận Mỹ không biết, cho nên, cho dù hôm nay vốn biết Kiều Y Khả có thứ tình cảm khác lạ với mình, nên cho dù long trời lở đất tới cỡ nào cũng không cảm thấy bất ngờ. Ngược lại, ngược lại tự xem xét lại trái tim mình, nhưng vì cái gì, vì sao giữa sự lo âu và sợ hãi lại xen lẫn nỗi xấu hổ cùng luống cuống, thậm chí còn lẫn chút vui sướng ngọt ngào, mà phần vui sướng ngọt ngào ấy lại hoà cùng mấy phân đau đớn, không ngừng giãy dụa, như mấy đứa trẻ nghịch ngợm cứ tranh dành nhau địa bàn của mình. Mà nàng, Kỷ Thuận Mỹ, tuy đau lòng nhìn mớ cảm xúc phức tạp dây dưa rối rắm với nhau, nhưng lại say mê đến phát nghiện.
Kỷ Thuận Mỹ giãy dụa rối rắm, điều đó không thoát khỏi con mắt của Kiều Y Khả. Cô nhìn Kỷ Thuận Mỹ lơ đễnh giơ chén trà, lại dừng bên môi, lại đột nhiên nhận ra là muốn uống trà, thế là vội vàng uống một hơi cạn sạch. Rõ ràng thật ra tâm trí hoàn toàn không đặt vào việc uống trà. Cô liền nhớ lại lần đầu tiên trò chuyện cùng Kỷ Thuận Mỹ, đó là khi thấy nàng uống một hơi cạn ly rượu vang. Cô gái này lúc bối rối thực đáng yêu.
Tuy Kiều Y Khả không biểu hiện gì, nhưng nỗi đau đớn ban nãy không phải giả vờ. Kỷ Thuận Mỹ uyển chuyển cự tuyệt khiến lòng cô nhói đau. Cô chưa bao giờ dùng hết tâm tư để lấy lòng một người như vậy, nhưng cố tình vẫn chưa đủ để người ta cảm kích. Nhưng mà, người đó là Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả biết, nàng chỉ rút tay về chứ không đứng dậy chạy trốn thì đã giữ thể diện cho mình lắm rồi.
[Thuận Mỹ, lúc này chỉ là em chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân thôi.] Kiều Y Khả nghĩ thầm. Chôn vùi nỗi đau kia, lại vực dậy tinh thần. Nữ nhân này, Kiều Y Khả cô nhất định phải có được!
Kiều Y Khả tưởng tượng xong liền quyết định chủ ý, trước tiên cứ tạm bỏ qua mấy việc ái muội này, nói việc gì Thuận Mỹ quan tâm đã.
“Thuận Mỹ, chúng ta hẹn Lâm Vĩnh Giang ra được không? Giải thích cho hắn chuyện Triệu Tử Chiêu Làm, để hắn đề phòng một chút.” Kiều Y Khả đột nhiên nhắc tới chuyện của Thuận Duyệt.
Quả Nhiên, Kỷ Thuận Mỹ ngẩn ra, cũng bỏ qua tâm sự rối bời trong lòng, lực chú ý chuyển tới chuyện của Thuận Duyệt.
“Cũng nên làm vậy, nhưng hẹn cách nào đây? Tôi không có gì để liên lạc với cậu ta.” Kỷ Thuận Mỹ khó xử nói.
“Cô nói cho tôi biết cậu ta học ở đâu, rồi sau đó cứ giao cho tôi.” Kiều Y Khả nói.
“Cậu ta học cùng trường cùng khối với em gái tôi.” Kỷ Thuận Mỹ nói xong liền đưa tên trường cho Kiều Y Khả.
“Được rồi, cô cứ ngồi đây chờ, tôi tới trường tìm người.” Kiều Y Khả nói rồi đứng dậy.
“Ngay bây giờ á?” Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc.
“Ngay bây giờ! Cô cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi, trong vòng nửa tiếng nữa tôi sẽ quay lại.” Kiều Y Khả nói xong liền đi ra ngoài.
Kỷ Thuận Mỹ đứng dậy ngăn cản cô: “Y Khả, thật ra không cần gấp vậy đâu.”
Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ, nói: “Thuận Mỹ, nếu hôm nay không tạm thời giải quyết ổn thì tôi chỉ sợ ngay cả cơm tối cô cũng nuốt không trôi.”
Mặt Kỷ Thuận Mỹ hơi hồng lên, không ngăn cản Kiều Y Khả nữa, ngồi lại chỗ của mình. Kiều Y Khả nói đúng. Kiều Y Khả vẫn hiểu rõ ràng, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả chính bản thân nàng.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Kỷ Thuận Mỹ đang bất an ngồi nghĩ không biết nếu Kiều Y Khả không trở lại thì mình phải làm sao, nhưng không ngờ Kiều Y Khả đã dẫn theo Lâm Vĩnh Giang tới.
Trò chuyện vài câu, Lâm Vĩnh Giang ngồi xuống đối diện Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả và Kỷ Thuận Mỹ cũng lần lượt ngồi xuống.
Rót trà cho Lâm Vĩnh Giang, Kỷ Thuận Mỹ nói: “Vĩnh Giang, hôm nay mạo muội gọi em tới đây thực thất lễ, có điều có một số việc chúng tôi nghĩ có lẽ em biết thì sẽ tốt hơn.”
Kỷ Thuận Mỹ nói “chúng tôi”, Lâm Vĩnh Giang liếc nhìn Kiều Y Khả rồi gật gật đầu, nói với Kỷ Thuận Mỹ: “Chị à, không cần khách khí vậy đâu.”
Kiều Y Khả nghe Kỷ Thuận Mỹ nói “chúng tôi”, lòng lập tức muốn cười, giữa cơn phong ba của nhà họ Kỷ này, ngay cả Cảnh Tiêu Niên cũng là người ngoài, huống chi Kiều Y Khả. Có điều tuy buồn cười cũng đồng thời lại nảy sinh một sợi tơ vui sướng ngọt ngào, tinh nghịch khiến lòng cô ngưa ngứa. Kiều Y Khả liền nhịn không được nhẹ nhàng nắm tay Kỷ Thuận Mỹ ở dưới gầm bàn một chút rồi lại lập tức rụt về. Nháy mắt mặt Kỷ Thuận Mỹ đỏ bừng, vội cúi đầu uống một ngụm trà để che dấu.
Tiếp theo liền nói cho Lâm Vĩnh Giang biết chuyện của Triệu Tử Chiêu, cũng nói với hắn Triệu Tử Chiêu vẫn chưa từ quên Thuận Duyệt, có lẽ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Cuối cùng, Kiều Y Khả đột nhiên hỏi Lâm Vĩnh Giang: “Lâm Vĩnh Giang, nhà họ Triệu lắm tiền nhiều của, chính là một kẻ nhiều tiền không phân rõ phải trái, em không sợ sao?”
Lâm Vĩnh Giang siết chặt nắm tay, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo quyết đoán như bàn thạch, miệng lại phun ra một chữ: “Sợ!”
“Hả?” Kỷ Thuận Mỹ không ngờ nghe được chữ “sợ”, liền thắc mắc nhìn Lâm Vĩnh Giang.
Kiều Y Khả lại thực thản nhiên, cũng nhìn Lâm Vĩnh Giang.
“Em sợ! Em chỉ sợ tên khốn đó làm tổn thương Thuận Duyệt. Chị, chị yên tâm, chỉ cần Lâm Vĩnh Giang này còn sống một ngày thì em tuyệt đối sẽ không để hắn chạm vào một cọng tóc của Thuận Duyệt. Thuận Duyệt thuần khiết cao quý như Thiên Sơn tuyết liên, cho dù có một ngày Thuận Duyệt không thích em nữa, em cũng sẽ bảo hộ cô ấy cả đời, tuyệt đối sẽ không để tên khốn nào tới gần cô ấy.”
Một lời thề chém đinh chặt sắt của một người đàn ông, Kỷ Thuận Mỹ nghe được liền cảm động.
“Lâm Vĩnh Giang, cậu phải bảo vệ Thuận Duyệt, cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt, dùng đầi óc nhiều một chút, đừng để bản thân chịu thiệt như lần trước, hơn nữa minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ai biết Triệu Tử Chiêu sẽ lại nghĩ ra trò gì hại người nữa.” Kiều Y Khả rất bình tĩnh tỉnh táo, nhắc nhở Lâm Vĩnh Giang.
“Kiều tiểu thư, cám ơn chị đã nhắc nhở. Mặc kệ là minh thương hay ám tiễn, tôi cũng dám cá là tên khốn kiếp kia cũng không dám lấy mạng mình đâu. Cho dù phải chịu chút thương tổn ngoài da tôi cũng không sợ, chỉ cần Thuận Duyệt bình an là được rồi.”
“Còn nữa, chị à.” Lâm Vĩnh Giang đột nhiên lo lắng khẩn trương nói: “Nhất định chị đừng để Thuận Duyệt biết, với tính tình của cô ấy thì nếu biết do Triệu Tử Chiêu làm, chắc chắn sẽ đi tìm hắn để liều mạng. Em không muốn Thuận Duyệt không vui, em chỉ hy vọng mỗi ngày trôi qua cô ấy đều vui vẻ hạnh phúc.”
Kỷ Thuận Mỹ gật đầu: “Làm khó em rồi, Vĩnh Giang. Chúng tôi là người nhà họ Kỷ, nhất là con gái nhà họ Kỷ đều không có được hạnh phúc. Chị hy vọng có em làm bạn thì Thuận Duyệt sẽ hạnh phúc.”
“Chị, chị yên tâm, làm chuyện gì đó cho Thuận Duyệt em đều cam tâm tình nguyện. Tuy em không thể cho cô ấy một cuộc sống xa xỉ cẩm y ngọc thực, nhưng tình yêu thì em có rất rất nhiều, nhiều đến xa xỉ, toàn bộ đều thuộc về Thuận Duyệt, hơn nữa em tin tưởng, tương lai sau khi chúng em tốt nghiệp, cuộc sống của hai đứa sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Lâm Vĩnh Giang chân thành thổ lộ, ngay cả Kiều Y Khả cũng rung động.
Mọi chuyện cần nói cũng đã nói xong, Lâm Vĩnh Giang liền chào rồi đi.
Kỷ Thuận Mỹ cảm thán: “Y Khả, tôi đột nhiên thực hâm mộ Thuận Duyệt, ít nhất con bé còn có Lâm Vĩnh Giang.”
“Thuận Mỹ, em không cần hâm mộ Thuận Duyệt, em, ít nhất còn có tôi.”
Nhất thời Kỷ Thuận Mỹ không biết nói gì, nàng cứ nghĩ đợt phong ba vừa rồi đã qua đi, người kiêu ngạo như Kiều Y Khả sau khi bị người khác khéo léo từ chối thì sẽ tuyệt đối không nhắc lại nữa. Nhưng nàng lầm rồi, nàng cũng không hiểu rõ Kiều Y Khả như Kiều Y Khả hiểu rõ nàng.
Kiều Y Khả nói dứt lời, không nhìn Kỷ Thuận Mỹ, đứng dậy đặt tiền nước lên bàn: “Lần này, nói hết rồi tôi xin phép đi trước.”
Xong xuôi cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Kỷ Thuận Mỹ theo bản năng muốn gọi Kiều Y Khả dừng lại, lời đến miệng rồi lại nuốt trở vào. Nàng biết, một người kiêu ngạo như Kiều Y Khả, tuy đã buông xuống lòng kiêu ngạo của bản thân, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị tổn thương. Bị nàng, Kỷ Thuận Mỹ làm tổn thương.
Kỷ Thuận Mỹ ngồi một mình ở quán trà, cô đơn như chiếc lá lạc lõng trôi nổi trong chén. Tổn thương Kiều Y Khả không phải là ý định vốn có của nàng. Có lẽ là từ nay về sau hai người sẽ trở thành người qua đường xa lạ mà thôi.
Kỷ Thuận Mỹ chợt nghĩ đến rồi sẽ tới một ngày nào đó, nơi ngã tư đường rộn ràng nhốn nhào, Kiều Y Khả đi lướt qua nàng, như thể một người xa lạ. Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên cảm thấy khó thở. Thì ra nàng cũng có thể vì một người mà khổ sở đến mức hô hấp cũng không nổi.
Kiều Y Khả dứt khoát bỏ đi là một việc không nằm trong kế hoạch, cho nên tuy cô suy nghĩ rất nhiều về tâm tư của Kỷ Thuận Mỹ, rồi đúng lúc vào vai diễn một vở như vậy, trong lòng vẫn chưa chuẩn bị tốt cảm xúc. Cố nén nhịn không quay đầu lại nhìn ánh mắt ưu thương của Kỷ Thuận Mỹ. Cô không cần nhìn cũng biết ánh mắt của Kỷ Thuận Mỹ nhất định rất khổ sở. Nỗi đau khổ u buồn đó là do Kiều Y Khả cô cố tình trêu chọc nên.
Thuận Mỹ, tôi cũng muốn trao cho em thật nhiều tình yêu, một tình yêu nhiều đến xa xỉ, để xoá tan nỗi ưu thương ngày hôm nay của em.
Kiều Y Khả vừa nghĩ, bước chân đi vẫn không dừng. Rời đi, chính là vì có thể trở lại.
Rời đi, sẽ chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, nhưng không đi lại sẽ chết mất.
So với Kỷ Thuận Mỹ thì Kiều Y Khả luôn hiểu rõ hơn vài phần.
Hết chương 28