Có một số việc tuy chỉ cách một tầng giấy mỏng, nhưng cũng coi như chỉ có trời biết đất biết trong lòng biết, còn ở bên ngoài, vẫn có thể tiếp tục bình an vô sự. Nhưng một khi lớp cửa sổ bằng giấy mỏng manh ấy không ngăn được nữa, cho dù một cái khe nhỏ hay đối diện với nhau trực tiếp thì cũng đủ khó xử.
Hai người yên lặng nhìn nhau vài giây, Kỷ Thuận Mỹ dời tầm mắt trước, tiếp tục không nói một lời ăn cơm.
Cảnh Tiêu Niên cũng tự biết mình đuối lý. Cảnh Tiêu Niên thích ôn nhu dịu dàng, thích có nữ nhân tôn hắn thành vị thần không gì không làm được. Nhưng trong tín điều cuộc sống của hắn, vĩnh viễn thiếu một người nào đó thú vị nhất, mà Cảnh thái thái, lại chính là người đó.
Ở vị trí là Cảnh thái thái, Kỷ Thuận Mỹ làm rất xứng chức, cho tới bây giờ Cảnh Tiêu Niên cũng chưa từng nghĩ tới việc thay thế vị trí thái thái. Đương nhiên hắn hiểu được, một người đoan trang nhã nhặn như Kỷ Thuận Mỹ là lựa chọn tốt nhất để làm Cảnh thái thái. Cho nên tuy hắn phong lưu không thèm kiêng kị Kỷ Thuận Mỹ, nhưng vẫn chưa đến mức ở trước mặt Kỷ Thuận Mỹ khiến nàng mất mặt khó xử. Lần này Minnie quả thực là chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh Tiêu Niên nghĩ muốn nắm tay Kỷ Thuận Mỹ. Nghẹn tới nghẹn lui, mà bàn tay rốt cuộc cũng không vươn ra. Phụ nữ bên ngoài, chỉ cần vươn tay là có thể kéo vào lòng, mà vợ nhà mình thì hắn lại càng ngày càng muốn mà không làm được. Ngẫm nghĩ, Cảnh Tiêu Niên liền không so đo với Kỷ Thuận Mỹ nữa. Kỷ Thuận Mỹ lại một lần nữa phiền chán tránh né, mà chính hắn cũng cảm thấy vô nghĩa.
“Thuận Mỹ, có việc này anh muốn nói với em.” Cảnh Tiêu Niên bình tĩnh lại.
“Chuyện gì?” Kỷ Thuận Mỹ vẫn giữ vẻ không bận tâm.
Cảnh Tiêu Niên không bận tâm về thái độ Kỷ Thuận Mỹ nữa.
Nói ra thì con người kỳ lạ vậy đó, Kỷ Thuận Mỹ càng khép nép thì Cảnh Tiêu Niên lại càng hống hách hung hăng. Giờ đột nhiên có một ngày Kỷ Thuận Mỹ đổi tính như vậy, Cảnh Tiêu Niên hình như lại thu liễm một chút.
“Chuyện của Thuận Duyệt anh đã điều tra rồi, là Triệu Tử Chiêu làm.” Cảnh Tiêu Niên nói.
“Tử Chiêu!” Kỷ Thuận Mỹ nghe vậy kinh ngạc, hoàn toàn quẳng thái độ không lạnh không nóng với Cảnh Tiêu Niên qua một bên.
“Ừ, Tử Chiêu.” Cảnh Tiêu Niên khẳng định.
“Sao lại thế được? Tuy Triệu Tử Chiêu là một tên thiếu gia vô lại, nhưng Thuận Duyệt vẫn luôn giữ khoảng cách rất xa với hắn mà.” Kỷ Thuận Mỹ vội vàng nói.
“Triệu Tử Chiêu đã sớm theo dõi Thuận Duyệt, từng nói với Thuận Duyệt muốn nàng làm bạn gái hắn, Thuận Duyệt không đồng ý, kết quả sau hắn lại phát hiện ra Thuận Duyệt và Lâm Vĩnh Giang với nhau, liền trút giận lên người Lâm Vĩnh Giang.” Cảnh Tiêu Niên giải thích.
“Tên khốn kiếp này!” Kỷ Thuận Mỹ nổi giận: “Sao nhà chúng ta lại có loại họ hàng đó chứ!”
“Em cho là mấy người họ hàng nhà em đều trong sạch như người nhà của tôi sao?” Cảnh Tiêu Niên có chút nhạo báng cười.
Kỷ Thuận Mỹ liếc hắn một cái, cũng lười biện bạch. Có điều thật lòng mà nói thì tuy Cảnh Tiêu Niên trăng hoa, nhưng làm người lại không có điểm nào tệ. Mà Triệu Tử Chiêu thì điển hình của một tên thiếu gia bỉ ổi, từ nhỏ đã đánh nhau cờ bạc tán gái, không chuyện ác nào không làm.
“Lần này đánh người ta một trận như vậy, xem như Triệu Tử Chiêu cũng hết giận. Lâm Vĩnh Giang bị thương có thể đổi lại sự bình an, cũng coi như đáng giá.” Kỷ Thuận Mỹ bất đắc dĩ thở dài.
“Bình an?” Cảnh Tiêu Niên hỏi ngược lại.
“Theo anh biết, thế nhưng Triệu Tử Chiêu vẫn không từ bỏ ý đồ với Thuận Duyệt đâu.” Cảnh Tiêu Niên nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Kỷ Thuận Mỹ lo lắng hỏi.
“Không có cách gì cả, đi từng bước tính từng bước thôi.” Cảnh Tiêu Niên đáp.
“Tiêu Niên, anh không thể khuyên Triệu Tử Chiêu sao?” Kỷ Thuận Mỹ hỏi Cảnh Tiêu Niên.
“Thuận Mỹ, nói thật với em, cái loại lưu manh cắc ké như Triệu Tử Chiêu thì không đủ tư cách nói chuyện với anh. Nhưng nếu dùng thân phận thích hợp, anh có thể ra mặt thay Thuận Duyệt, khuyên hắn hoặc doạ hắn đều được. Nhưng Thuận Mỹ à, không phải Cảnh Tiêu Niên này sợ phiền phức, mà chuyện này quả thật không tới phiên anh ra mặt. Thuận Nhân là anh cả của Thuận Duyệt, anh rể của Triệu Tử Chiêu, theo lý thuyết thì Thuận Nhân đi nói với hắn mới thích hợp nhất.” Cảnh Tiêu Niên nói có lý, Kỷ Thuận Mỹ không nói gì, nghĩ lại bộ dáng uất ức của anh Thuận Nhân sợ sệt Triệu Tử Tuệ, lòng liền lạnh một nửa.
“Hoặc là em có thể tìm chị dâu em để nói chuyện, đều là phụ nữ, có thể dễ dàng hiểu nhau một chút, mà lại nói, chị dâu em trước giờ không thích cô nhóc Thuận Duyệt kia cho lắm, có khả năng cô ta cũng không muốn Thuận Duyệt trở thành con dâu nhà họ Triệu bọn họ đâu.” Cảnh Tiêu Niên nhắc nhở Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy ý kiến đó rất tốt, nhưng nghĩ lại vẻ mặt không thèm để ai vào mắt của chị dâu, Kỷ Thuận Mỹ lại lo lắng. Vì Thuận Duyệt, nàng cũng chỉ có thể nén quyết tâm thử xem sao.
“Tiêu Niên, anh nói đúng, em hẳn nên tìm chị dâu để nói chuyện, quan hệ giữ chị dâu và Thuận Duyệt trước giờ không tốt lắm, em nghĩ chắc chị ấy cũng không đồng ý đâu.”
Cảnh Tiêu Niên gật gật đầu: “Tìm thời gian thích hợp rồi hẹn chị dâu em ra nói chuyện, đừng bàn ở nhà, ba em mà biết thì mọi việc sẽ ầm ỹ hơn đó.”
Kỷ Thuận Mỹ gật gật đầu, trong lòng tính toán việc gặp mặt Triệu Tử Tuệ.
Bữa tối sắp xong, Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói: “Tiêu Niên, cảm ơn anh.”
Cảnh Tiêu Niên giật mình. Nỗi uất ức bực dọc mấy ngày qua, dần tan theo một tiếng “cảm ơn” này, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không cần cảm ơn, chỉ cần sau này đừng để anh phải nhìn cái bộ mặt đưa đám đó là được.”
Kỷ Thuận Mỹ định đáp lại hắn nói: “Sao anh không nghĩ lại xem vẻ mặt này của em từ đâu mà ra”, nhưng dù sao lần này Cảnh Tiêu Niên cũng giúp nàng, nàng cũng không muốn cùng hắn dây dưa để ý mấy chuyện đúng sai này.
***
Sáng hôm sau Cảnh Tiêu Niên đi làm, Kỷ Thuận Mỹ ở nhà một mình đứng ngồi không yên. Nàng tính toán xem phải làm thế nào mới hẹn chị dâu đi ra được, rồi nói thế nào. Nhỡ đâu chị dâu lại nói là Thuận Duyệt chân đạp hai thuyền, quyến rũ Triệu Tử Chiêu, nếu vậy thì phải làm sao bây giờ? Với tính tình Triệu Tử Tuệ, chuyện trả đũa là rất bình thường.
Đang suy nghĩ thì Kiều Y Khả gọi tới.
“Thuận Mỹ, chiều nay chúng ta có tiết học, cô có rảnh tới không?” Kiều Y Khả hỏi.
“Có chứ.” Kỷ Thuận Mỹ không có hứng thú đáp.
Kiều Y Khả nghe ra được sự khác thường trong giọng nói.
“Làm sao vậy, có chuyện gì à? Còn không vui vì chuyện của Minnie hôm qua?” Kiều Y Khả quan tâm hỏi.
“Không phải, là chuyện của em gái Thuận Duyệt của tôi.” Kỷ Thuận Mỹ đáp.
Kiều Y Khả trầm mặc một lát, không nói gì.
Kỷ Thuận Mỹ tưởng do mình lạnh nhạt với cô, liền vội vàng nói: “Y Khả, cô đừng hiểu lầm, không phải tôi không muốn đi tập, mà chỉ là chuyện của Thuận Duyệt thực sự khiến tôi phiền lòng.”
“Thuận Mỹ, thay quần áo đi, ở nhà chờ tôi, tôi đến đón cô đi ra ngoài, chúng ta tìm một chỗ uống trà.” Nói xong liền cúp máy.
Kỷ Thuận Mỹ bỏ điện thoại xuống, đứng dậy về phòng thủ thay đồ, chờ Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả có lúc cũng sẽ rất bá đạo, nhưng kiểu bá đạo này chỉ khiến người ta cảm thấy là do đau lòng thương tiếc nên dứt khoát kiên quyết không chút giữ lại, chứ không phải kiểu hùng hổ mãnh liệt không thèm nhìn người khác khiến người ta chán ghét như Cảnh Tiêu Niên.
Chỉ lát sau Kiều Y Khả đến. Vì chạy vội tới, tóc vẫn là kiểu búi cao lúc dạy học, bất chấp mồ hôi trên mặt mình, ôm mặt Kỷ Thuận Mỹ nhìn một lát mới nhẹ giọng nói: “Suýt nữa khiến tôi lo lắng chết mất.”
Kỷ Thuận Mỹ bị Kiều Y Khả nắm tay kéo ra khỏi nhà. Trong lòng không hiểu sao lại ấm áp đến muốn phát khóc.
Tìm một quán trà ngồi xuống, gọi loại trà của Anh mà Kỷ Thuận Mỹ thích.
Thưởng thức trà, nhìn Kiều Y Khả phía đối diện, Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy lòng kiên định hơn rất nhiều. Nàng liền thuật lại một lần những lời Cảnh Tiêu Niên đã nói với mình cho Kiều Y Khả nghe, rồi cuối cùng hỏi Kiều Y Khả: “Cô nói xem, tôi tìm chị dâu để nói chuyện có ổn không?”
Kiều Y Khả trầm tư một lát, nói: “Với quan hệ thân phận thì cũng hợp lý, nhưng mà Thuận Mỹ à, cái người chị dâu kia của cô là người hung dữ, dù có đuối lý cũng phải cãi thắng ba phần, cô có chắc có thể thuyết phục cô ta đi khuyên em trai mình không?”
Kỷ Thuận Mỹ thở dài: “Không hề, cho nên mới khó xử, không biết nên mở miệng thế nào với chị ta.”
Kiều Y Khải nhớ lại cảnh tượng ở lễ đầy tháng của tiểu thiếu gia nhà họ Kỷ, Triệu Tử Tuệ chanh chua thế nào cuối cùng vẫn phải đợi tới khi Cảnh Tiêu Niên ra mặt mới đầy lùi được khí thế của chị ta.
Cô hết luận, Kỷ Thuận Mỹ đi tìm Triệu Tử Tuệ thì chắc chắn là tự mình chuốc lấy khổ.
“Thuận Mỹ, đừng đi, người chị dâu kia của cô, cô không đối phó nổi đâu.” Kiều Y Khả nghĩ đi nghĩ lại, khuyên Kỷ Thuận Mỹ từ bỏ ý định này.
“Nhưng mà nếu tôi không đi thì Thuận Duyệt phải làm sao bây giờ? Trừ tôi ra, không ai có thể giúp đỡ Thuận Duyệt cả.” Kỷ Thuận Mỹ khó xử.
“Mấu chốt là nếu cô đi cũng không giúp được Thuận Duyệt.” Kiều Y Khả nói.
Đây đúng là điểm khiến Kỷ Thuận Mỹ khó xử. Nàng không chắc mười phần có thể bàn bạc được với Triệu Tử Tuệ, mà thực tế thì ngay cả năm phần cũng không chắc.
“Thuận Mỹ, cô nghe tôi, cho dù Triệu Tử Tuệ không muốn Thuật Duyệt trở thành con dâu nhà họ Triệu thì cô ta thà rằng ngầm cùng em trai mình nói Thuận Duyệt nói bậy chứ mặt ngoài cũng sẽ không giúp hai người đâu.” Kiều Y Khả nói tiếp.
“Y Khả, tôi khổ sở quá.” Kỷ Thuận Mỹ bùi ngùi thở dài: “Chỉ có một đứa em gái mà cũng không thể bảo vệ nổi.”
“Thuận Duyệt không cần cô bảo vệ.” Kiều y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ, gằn từng tiếng: “Thuận Duyệt dũng cảm, kiên cường, mà Lâm Vĩnh Giang lại yêu con bé như vậy, đây ngược lại là thời cơ thử thách hai người đó. Không bằng trước tiên cô cứ nói cho Lâm Vĩnh Giang biết, để hắn đề phòng Triệu Tử Chiêu.
Kỷ Thuận Mỹ gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”
Kiều Y Khả nắm tay Kỷ Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, tin tưởng tôi, Thuận Duyệt sẽ không có việc gì đâu, mà cho dù có chuyện thì cũng có Lâm Vĩnh Giang không rời bỏ nàng. Ngược lại cô đó, luôn khiến tôi lo lắng, vừa thấy cô không đến liền không an tâm.”
Kỷ Thuận Mỹ cúi đầu: “Là tôi vô dụng.”
Kiều Y Khả nắm chặt tay Kỷ Thuận Mỹ: “Không phải cô vô dụng, mà là, tôi rất trân trọng thương yêu cô.”
Hết chương 27