Nam Xấu Khó Gả

Chương 9: Sóng gió lại nổi




Editor: demcodon

Ngày hôm sau Phương Vân Tuyên quả nhiên dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt xong thì tiến thẳng đến phòng bếp nổi lửa, lọc bỏ da miếng thịt heo mua từ hôm qua, cạo sạch đến khi không còn cọng lông nào. Đầu tiên là dùng sống dao đập cho thịt mềm ra mới cắt thàng từng miếng nhỏ rồi băm nhuyễn, thêm chút muối, múc thêm một muỗng dầu mè, lại bỏ thêm ít rượu và hành gừng băm khử mùi tanh, xong xuôi lại trộn đều. Nhân thịt đã được ướp đầy đủ, sức lực trên tay không thể lơi lỏng, phải đảo đều, cuối cùng quết cho nhân thịt sệt lại, tất cả hương vị đều quyện vào với nhau, vừa nhìn đã thấy thèm.

Trộn nhân thịt xong để qua một bên, Phương Vân Tuyên lại đi nhào bột mì. Hắn đổ một chén bột mì lên thớt rồi đào một cái lỗ nhỏ ở giữa, đập một quả trứng gà vào, vừa đổ bột vừa thêm nước, nhào nặn đến khi cục bột không còn dính tay nữa mới dùng miếng vải phủ lên đậy lại, chờ một lát rồi mới cán thành miếng mỏng, dùng chày cán bột cán đi cán lại xếp chồng các lớp lên nhau, cuối cùng cắt thành miếng vuông nhỏ chừng hai tấc.

Đặt miếng vuông nhỏ đó trong lòng bàn tay, lấy một đôi đũa lấy ít nhân thịt đã được trộn đều trong tô cho vào chính giữa miếng bột vuông, tay dùng sức hướng lên trên, dùng chiếc đũa cuốn tròn, ngón tay giữ phần đuôi không cho thịt rơi ra. Tiếp theo ném xuống thớt, một miếng hoành thánh nón được gói kĩ đã thành hình.

Đời trước Phương Vân Tuyên chính là đầu bếp, mấy việc này chỉ là kiến thức cơ bản, tay múa một hồi chỉ trong thời gian một chén trà đã thấy cả đống hoành thánh thành hình trên thớt.

Ăn hoành thánh thì nước dùng là chủ yếu, tiếp đó mới đến nhân bánh. Lúc này muốn nấu nước dùng cũng không còn kịp nữa, Phương Vân Tuyên liền dùng nước canh nấu bằng nấm dại hôm qua còn dư lại dùng làm nước dùng.

Phương Vân Tuyên đang bận rộn thì ngoài cửa Mã bà tử đã ngáp ngắn ngáp dài đi đến. Hừng đông bà mới ngủ dậy, làm điểm tâm thì e là sẽ muộn. Bà sốt ruột chạy vào phòng bếp thì nhìn thấy Phương Vân Tuyên đang đung nước nấu hoành thánh. Con sâu ngủ trong bà bay hết sạch, chỉ còn thấy kinh ngạc.

Mã bà tử nhìn chằm chằm một lúc mới nhớ ra là không ổn, lập tức thét to: “Ta nói nè Sửu thiếu gia, ngày hôm qua thì thôi, ngài là chủ nhà, lần một lần hai ta cũng không nói gì ngài được. Nhưng hôm nay ngài lại tới nữa, ngài coi ngài…”

Mã bà tử đang định nói 'ngài coi ngài làm loạn phòng bếp, là tai họa'. Nhưng bà nhìn một vòng Phương Vân Tuyên làm việc lưu loát, vừa làm vừa thuận tay thu dọn, xung quanh bên cạnh chỗ nào cũng sạch sẽ, làm cho bà không nói năng được gì.

Mã bà tử nghẹn ở cổ, nửa câu sau phải nuốt xuống không nói được gì nữa, đành phải đổi giọng: “Ngài thế này là không được, phòng bếp là nơi ta quản lý, tiền thiếu nãi nãi cho mỗi tháng cũng chỉ có hạn, sao có thể để ngài lãng phí thế này được. Phần củi lửa hôm qua đã vượt mức rồi, ngài đi rồi ta mới đếm lại phải đến gần một bó nhỏ đó. Hôm nay ngài lại tới đây, lại dùng gạo dùng bột, lại dùng rau dùng thịt, lại còn đốt ngần ấy củi lửa trong bếp, đây... đây rốt cuộc là đã lãng phí bao nhiêu rồi? Ngài nói xem, ngài bảo ta cuối tháng phải đối chiếu sổ sách với thiếu nãi nãi như thế nào đây?”

Bà đang ai oán thì Từ thị ở ngoài cửa cũng bước vào định lấy nước nóng. Bà ta nghe thấy thế tức thì như bị đâm vào gan phổi. Từ thị yêu tiền lại keo kiệt, có bao nhiêu tiền đều buộc chặt trên thắt lưng, dùng một đồng mà đau như bị xé thịt; giờ nghe nói Phương Vân Tuyên dùng hết thứ này đến thứ kia trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bà cũng không thèm nghĩ xem nơi này là Phương gia, ngay cả bà ăn ở cũng là của Phương gia, người ta có lãng phí hay không thì liên quan gì đến bà?

Nhưng trên đời này có nhiều kẻ không phân rõ phải trái, cũng có nhiều chuyện làm cho người ta phải tức chết.

Từ thị nghe thấy Mã bà tử nói thì nóng nảy, vừa bước vào phòng bếp thì thấy Phương Vân Tuyên đang chậm rãi múc hoành thánh ra chén, tưới nước dùng, rắc thêm ít rau thơm đã cắt nhỏ, lại đổ thêm ít dầu mè, mùi hương cứ thế xộc thẳng vào mũi.

Từ thị nuốt nước miếng ừng ực, lại chỉ trời chỉ đất mắng: “Ai ôi, nghiệp chướng mà, ăn uống thả cửa sẽ gặp báo ứng đó!”

Mã bà tử vội kéo Từ thị lại nói: “Không phải sao! Lão thái thái, ngài phân xử đi, bảo ta phải sống sao đây. Sửu thiếu gia muốn tự mình làm cơm, đây không phải là tát thẳng vào mặt ta sao? Không phải ngấm ngầm nói ta bình thường ăn không ngồi rồi không làm việc sao? Ngài phải làm chứng cho ta, cũng không phải là ta trộm đồ này nọ, mà là do Sửu thiếu gia tự mình lấy dùng!”

Từ thị càng nghe lại càng không thoải mái. Phùng Thanh Liên và Phùng lão hán không ăn chung một chỗ mà là mỗi người ăn ở chỗ của người nấy, mỗi tháng cũng chỉ cho hai phu thê bọn họ một lượng bạc tiêu vặt, bình thường muốn mua cái gì cũng phải mở miệng xin tiền Phùng Thanh Liên mới được.

Phùng Thanh Liên chán ghét hai phụ tử Phương gia, đối với phụ mẫu ruột của mình cũng chẳng có mấy hảo cảm. Nếu không phải do bọn họ ép nàng thì nàng đã sớm bỏ đi với Phan Tử Hàm rồi, tự do tự tại trải qua cuộc sống của bọn họ, làm gì giống như bây giờ phải lén lút, muốn thân mật một chút cũng phải ngụy trang thành biểu huynh muội.

Phùng Thanh Liên chỉ mong sao phụ mẫu cũng giống như phụ tử Phương gia chết nhanh nhanh cho rồi, bình thường hai người dùng một đồng nàng cũng phải tính toán. Từ thị muốn mua cái gì cũng phải nhìn ánh mắt khinh thường của nữ nhi mấy ngày.

Từ thị keo kiệt đã thành thói, từ ăn đến mặc có thể giảm bớt thì giảm bớt, ngay cả cơm canh mấy ngày không có đồ ăn mặn cũng không sao. Giờ nhìn thấy Phương Vân Tuyên làm hoành thánh trong bếp, vừa thèm vừa vừa ghét, cứ luôn miệng lải nhải: “Nghiệp chướng mà!”

Phùng lão hán thấy Từ thị đi lấy nước mãi không thấy về nên tìm đến phòng bếp, vừa vào đã mắng: “Lão bà tử chết tiệt! Có lấy chậu nước thôi mà cũng đi đến giờ này, nói chuyện phiếm với ai chứ gì, xương cốt bà ngứa ngáy rồi phải không?”

Từ thị và Mã bà tử đã muốn tìm người ra mặt, thấy vậy thêm mắm dặm muối kể lể với Phùng lão hán, giống như Phương Vân Tuyên không phải dùng bột mì làm hoành tháng mà là dùng vàng dùng ngọc làm vậy.

Nói Từ thị keo kiệt thì Phùng lão hán còn bủn xỉn hơn. Từ thị buộc túi tiền trên thắt lưng, còn Phùng lão hán buộc túi tiền ở trên mệnh căn*, vừa chạm vào tiền chẳng khác nào muốn mạng ông. Hiện giờ Phùng lão hán đã coi gia sản Phương gia như đồ vật trong tay mình, phụ tử Phương gia động đến một phân một hào giống như lấy dao cứa cổ ông vậy.

(*Mệnh căn: bộ phận sinh dục nam.) 

Phùng lão hán nổi giận, bước vào trong thì thấy quả nhiên trong nồi vẫn còn vài miếng hoành thánh trắng tròn nổi lềnh phềnh. Phùng lão hán hung tợn quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Phương Vân Tuyên, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Giỏi thật! Phương gia cũng coi là nhà thấu tình đạt lý, sao lại dạy ra nhi tử trộm cắp như thế?”

Nếu đối diện là Phương Sửu Nhi, một câu này của ông hẳn là có thể quật chết Sửu Nhi mà không dám đôi co cãi lại.

Phùng lão hán còn không bỏ qua, nhảy loi choi ra phòng bếp đến giữa sân lớn giọng kêu gào: “Nhi tử Phương gia là trộm! Ngay trong nhà còn làm chuyện lén lút, đồ ăn hàng ngày để đó không thèm ăn, lại nhất quyết phải nấu bếp riêng, đồ phá sản mà! Tiền bạc sao có thể phung phí như vậy chứ! Ăn mấy ngày nữa sẽ sập nhà thôi!”

Cách làm này của Phùng lão hán cũng không phải hiếm lạ ở trong thôi, giống như mấy bà bà (mẹ chồng) chê tức phụ ăn uống hoặc có mâu thuẫn khác không tiện mở miệng, thế là lôi chuyện ăn uống ra nói, đứng trong sân chỏ miệng ra ngoài đường chửi đổng; ý là cho hàng xóm láng giềng nghe một chút làm cho tức phụ mắc cỡ, sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời không dám ngỗ nghịch với lời bà bà nữa.

Phùng lão hán cũng có ý này. Ông là trưởng bối, bàn tới bàn lui cũng là nhạc phụ của Phương Sửu Nhi. Nhạc phụ dạy dỗ tử tế là chuyện hiển nhiên, cứ lấy cớ tiêu tiền phung phí, chỉ cần là lý do này thôi cũng sẽ dễ dàng tìm được người ủng hộ trong thôn này.

Chỉ trong chốc lát bên ngoài tường viện đã bu đông đầy người, người dẫm lên vai, người nghểnh cổ, tất cả đều muốn ngó vài đại viện Phương gia nhìn. Phùng lão hán càng chửi càng hăng say, mở miệng chửi mắng về phía đám người, nói Phương Vân Tuyên là phá sản như thế nào, phá hỏng đồ vật ra sao.

Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, các nam nhân thét to ồn ào, các nữ nhân vuốt tóc nói xấu.

“Mới sáng sớm lại chuyện gì thế?”

“Phương gia đánh nhau, nhạc phụ nói tử tế ăn vụng, cơm làm rồi không thèm ăn ném cho chó, cứ nhất nhất phải có một bàn rượu thịt mới chịu động đũa.”

“Ôi, sao thế được, ngày nào cũng như vậy làm sao mà sống, có bao nhiêu tiền cũng không đủ dùng!”

“Chứ còn gì nữa!”

“…”

Phương Vân Tuyên chỉ thấy buồn cười. Một lát nữa không chừng hắn sẽ trở thành kẻ điên mới sáng sớm đã muốn ăn Mãn Hán toàn tịch*. Hắn tìm cái khay nhỏ đặt ba tô hoành tháng vào bưng lên bước ra khỏi phòng bếp.

(*Mãn Hán toàn tịch hay tiệc triều đinh Hán Thanh: là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.) 

Phùng lão hán đang mắng đến hăng say nhìn thấy Phương Vân Tuyên đi ra lập tức tiến lên chặn đường hắn lại mắng: “Ngươi đừng đi, mọi người nhìn mà xem, nó còn dám bưng ra kìa! Mọi người nhìn xem, đây là cuộc sống hàng ngày của mọi người sao? Sáng sớm đã ăn hoành thánh nhân thịt, còn rưới dầu mè sao? Nghiệp chướng mà!”

Phương Vân Tuyên lạnh lùng nhìn ông, nhìn một lúc đột nhiên mở miệng nói: “Câm miệng!”

Phùng lão hán bị nghẹn một cái té ngã, nếp nhăn đầy mặt cũng dồn hết vào một chỗ, vỗ đùi lại muốn kêu gào.

Phương Vân Tuyên cười cười, bĩu môi nhìn về phía nhà chính nói với Phùng lão hán: “Ông xem đó là chỗ nào!”

Phùng lão hán sửng sốt quay đầu nhìn lại thấy Phương Vân Tuyên chỉ vào phòng Phùng Thanh Liên ở, ông nhất thời không hiểu quay đầu trừng mắt nhìn Phương Vân Tuyên tức giận hỏi lại: “Sao?”

Phương Vân Tuyên nhìn đầu tường thấy ngoài cửa lúc nhúc cả đám người, khóe miệng cong lên cười nói: “Ta bảo ông câm miệng. Ông còn nói thêm câu nữa ta sẽ đi thẳng vào phòng Phùng Thanh Liên lôi tiểu tử họ Phan kia ra, cho người bên ngoài xem màn bắt gian tại trận!”

Phùng lão hán hít một hơi há hốc miệng trợn to mắt nhìn Phương Vân Tuyên không nói nên lời.

Bắt gian tại trận và lãng phí, hai tội danh này một trên trời một dưới đất. Nếu mà lộ ra trước mặt người khác thì cả nhà bọn họ đừng mong được sống yên ổn ở cái thôn Lạc Bình này nữa.

Phương Vân Tuyên tàn nhẫn, chỉ dùng một câu đã đánh thẳng vào điểm yếu của ba người Phùng gia.

Phương Thế Hồng sợ mất mặt không dám rêu rao ra ngoài. Phương Sửu Nhi có tình có nghĩa với Phùng Thanh Liên, lại tự nhận không xứng với nàng, thà một mình chịu thiệt chứ vẫn nói năng cẩn thận với chuyện này. Nhưng Phương Vân Tuyên thì khác, hắn không sợ xấu hổ, bị cắm sừng cũng không phải là hắn, hắn cũng chẳng sợ phải gào hét chuyện này lên cho mọi người cùng biết. Hắn cũng không phải là Phương Sửu Nhi, đương nhiên cũng không cần vì thứ tình cảm mông lung đó mà nhẫn nhịn chuyện làm cho người ta ghê tởm như vậy.