Nam Xấu Khó Gả

Chương 72: Mới tới Nam Cương




Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn đi một chuyến này tổng cộng hơn hai trăm người, cả đoạn đường màn trời chiếu đất, phóng ngựa chạy nhanh thẳng đến Nam Cương.

Cả đoạn đường không nói chuyện, trên đường đi hơn một tháng. Rốt cuộc đến đầu tháng năm đã chạy tới địa phận Nam Cương.

Đỗ Ích Sơn trước tiên hội hợp với năm mươi vạn đại quân. Lần này xuất chinh Đỗ Ích Sơn là chủ soái, còn lại mấy địa vị khác trong đại quân đều là từ các nơi toàn quốc và tướng giữ biên cương điều phối tới, có không ít là tướng giữ núi Thất Tinh đã quen biết lâu với Đỗ Ích Sơn và đám người Vi Trọng Ngạn. Mọi người gặp qua, kể qua tình hình chia cách đã hỏi thăm tướng giữ Nam Cương tình hình chiến sự nơi này như thế nào.

Đóng giữ Nam Cương chính là Tổng binh Nam Cương Tô Mật. Hắn tập họp chư tướng lại dẫn đám người Đỗ Ích Sơn vào doanh trại. Lý Trung trước tiên tuyên thánh chỉ, giao ấn tướng soái cho Đỗ Ích Sơn. Mọi người dâng hương quỳ lạy về phía kinh thành cảm tạ hoàng ân, tiếp theo lại về lều trại ngồi xuống.

Nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày, Đỗ Ích Sơn hạ lệnh đại quân xuất phát theo đường núi tiến lên phía tây nam, trèo đèo lội suối, lại đi một tháng. Cả đoạn đường đại quân tiếp cận và cướp mấy toà thành trì, lưu lại binh tướng đóng giữ. Một mặt sai người phi ngựa về triều thỉnh hoàng đế phái quan viên đến thu phục đất đai.

Tiêu Quan Thành đến Nam Cương hơn mười năm, sâu đến mức được lòng dân, rất có uy danh trong dân chúng ở Nam Cương. Nơi này dân bản xứ rất nhiều, các núi các động đều có thôn trại. Dân chúng trong thôn trại đều chỉ biết Tiêu Quan Thành, mà không biết đương kim hoàng đế là ai.

Đỗ Ích Sơn lãnh binh bình định, các dân chúng mặc dù không dám phản kháng nhưng lòng dân lại rất oán giận. Thậm chí có vài tù trưởng bộ lạc nhân số đông đảo dẫn dắt tộc nhân đào cạm bẫy ở trong núi ngăn cản đường đại quân đi.

Đại quân đi tới bước chân rất thong thả. Thời tiết Nam Cương lửa nóng, so với nhiệt độ tỉnh ngoài còn nóng hơn nhiều. Hơn nữa rừng cây dày đặc, thường xuyên trời mưa, con đường lầy lội tiến lên khó khăn. Ngay cả độ ẩm trong không khí bốc hơi cũng không phải người bình thường có thể chịu được.

Năm mươi vạn trong đại quân lại có hơn phân nửa không chịu được khí hậu địa phương, vừa đến Nam Cương thì chóng mặt nhức đầu. Thậm chí còn sẽ nổi lên chấm đỏ bệnh sởi, vừa đau vừa ngứa, làm cho đám lính khổ không thể tả.

Một mặt đánh giặc, một mặt ứng phó với các loại gian nan hiểm trở. Mãi cho đến bảy tháng, năm mươi vạn đại quân mới khó khăn tiến đến bờ sông Yến Xích, cách sông nhìn về nơi xa có thể trông thấy một ngọn núi thành cao chót vót đối diện, mà trong thành chính là Thiên vương phủ của Tiêu Quan Thành.

Tiêu Quan Thành sớm đã biết được tin tức triều đình phái đại quân tiếp cận. Y triệu tập dân bản xứ Nam Cương làm thủ hạ được ba mươi vạn nhân mã, toàn bộ lui giữ biên thuỳ.

Hai quân cách con sông, Đỗ Ích Sơn hạ lệnh cách con sông năm dặm hạ doanh trại.

Nước sông Yến Xích chảy xiết, vừa sâu vừa rộng. Nếu muốn qua sông chỉ có một cây cầu đá có thể thông hành. Đỗ Ích Sơn cả người lẫn ngựa chừng mấy chục vạn, muốn từ một cây cầu chứa ba người một con ngựa song song thông hành qua sông cũng không phải một chuyện dễ.

Đội nhân mã Đỗ Ích Sơn vừa đến bờ sông thì bờ sông bên kia Tiêu Quan Thành đã phái một vạn tinh binh gác cầu đá, ở chỗ cửa mai phục tiễn thủ, lại chuẩn bị hạ đại pháo đề phòng Đỗ Ích Sơn phái người cường công qua sông.

Triều đình phái người đánh mấy năm, Nam Cương lâu nay không công phá được. Thứ nhất là bởi vì nơi này khí hậu nóng bức, chướng khí mọc lan tràn. Đám lính phương bắc không quen thuộc hoàn cảnh nơi này đến đây, hơn phân nửa biết không biết bơi, gậy còn chưa có đánh trước tiên đã ngã bệnh hơn phân nửa. Thứ hai chính là dựa vào sông Yến Xích này khắp nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, làm cho Tiêu Quan Thành không có sợ hãi.

Tiêu Quan Thành mỗi ngày phái người khua chiêng gõ trống, ở bên bờ sông chửi bậy kêu Đỗ Ích Sơn phóng ngựa đến đây. Y muốn tới một người giết một người, đến hai người giết một cặp.

Chúng tướng mỗi ngày bị người mắng, tất cả đều nghe đến nổi lửa. Mấy lần xin lệnh Đỗ Ích Sơn dẫn binh cướp cầu đá, công phá Thiên vương phủ, bắt sống Tiêu Quan Thành.

Đỗ Ích Sơn đều bác bỏ, đã nhiều ngày thời tiết càng thêm nóng, thể lực của đám lính cũng giảm xuống, oi bức ẩm ướt. Hơn nữa khí hậu không tốt, rất nhiều binh lính đều mang bệnh hành quân, đi liên tiếp hai tháng lúc này cũng không giảm. Co dù đám lính tính miễn cưỡng lên chiến trường cũng không đánh thắng ba mươi vạn đại quân của Tiêu Quan Thành.

Đỗ Ích Sơn truyền xuống quân lệnh: tất cả binh tướng không có soái lệnh không được mình ra doanh trại, lại phái Vi Trọng Ngạn dẫn người đi tiếp ứng lương thảo. Không thể để cho Tiêu Quan Thành đánh lén đường lương thảo, chặt đứt đường lui của bọn họ.

Vi Trọng Ngạn lĩnh mệnh, dẫn theo năm nghìn kỵ binh ra doanh địa thẳng đến đường lương thảo.

Chúng tướng còn lại không dám trái lệnh, tất cả đều ở trong doanh đợi mệnh.

Bởi vì có Lý Trung là Giám quân ở đây nên tay chân Đỗ Ích Sơn không thoải mái. Khi bắt đầu mọi việc đều phải hỏi ý Lý Trung. Tô Mật và mấy Tham tướng, Đô úy càng như thế. Lý Trung này là tôn đại Phật, đứng sau lưng chính là đương kim vạn tuế, chính là không thể đắc tội.

Lý Trung ngược lại cũng không có làm giá gì, cũng không có làm chuyện gì nhiễu loạn quân tâm hoặc chỉ huy lung tung. Gã đã lén lút nói với Đỗ Ích Sơn mình đến doanh trại chỉ là bài trí, tuyệt đối sẽ không nhúng tay sự vụ trong quân, xin Đỗ tướng quân cứ việc yên tâm.

Đỗ Ích Sơn cười nói: “Ngài không nhúng tay vào sự vụ trong quân? Vậy chỗ Hoàng thượng phải bẩm báo thế nào?”

Lý Trung sờ cái cằm trơn bóng của mình, cười hắc hắc nói: “Có gì không thể bẩm báo. Ta chỉ là một thái giám trong cung, Hoàng thượng còn có thể không biết ta có bao nhiêu trọng lượng ư? Phái ta đến bất quá làm tạp dịch cho Đỗ tướng quân sai sử, ngài có chuyện gì cứ việc dặn dò ta đi làm. Đỗ tướng quân muốn tiền muốn lương chỉ cần nói với ta, ta sẽ nói với Hoàng thượng. Trong quân này ngài lớn nhất, ta không nghe ngài còn nghe ai?”

Lý Trung nói mặt mũi tràn đầy thành ý. Đỗ Ích Sơn lại cười mắng vài tiếng: “Xảo quyệt!”

Cái gì mà tạp dịch sai sử? Thiên hạ ai không biết Lý tổng quản là người tâm phúc trước mặt đương kim vạn tuế, từng làm bạn với thiên tử, là người từ nhỏ nhìn hoàng đế lớn lên. Người như vậy ngoài hoàng đế ai dám sai sử gã? Gã nói như thế chỉ cẩn thận, cũng không biết trong đó có mấy phần là gợi ý của đương kim vạn tuế.

Nghĩ đến cũng đúng, Lý Trung này thân phận Giám quân vốn đã xấu hổ. Nếu muốn vung tay múa chân ra chủ ý, gậy đánh thắng còn tốt. Vạn nhất bại gã không chỉ không bẩm báo tốt với chỗ hoàng đế, mà ngay cả chỗ Đỗ Ích Sơn cũng nhất tịnh đắc tội. Ngoài ra còn muốn chịu bêu danh thái giám hại nước.

Tội gì chứ! Chi bằng giống như bây giờ, đẩy sạch sẽ. Tương lai cho dù đánh thua cũng không chút quan hệ gì với gã.

Đỗ Ích Sơn nói vui vài câu với Lý Trung, trong lòng cũng coi như có người tâm phúc. Miễn cho bên này đánh giặc, bên kia còn phải nhớ thương sau lưng có người đâm dao nhỏ.

Buổi chiều về lều trại, bên trong không có một bóng người, Phương Vân Tuyên vẫn chưa trở về.

Đỗ Ích Sơn không khỏi cười khổ. Từ khi đến quân doanh mình và Phương Vân Tuyên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, gặp mặt đều là quay lại vội vàng. Có khi chưa nói được mấy câu đã bị chiến sự cắt ngang.

Phương Vân Tuyên không cho Đỗ Ích Sơn tốn nhiều tâm tư với hắn. Mỗi ngày vội vàng vào tổ nuôi quân trong quân đội, còn bận rộn gấp mấy lần với chủ soái trong quân là y.

Vừa đến quân doanh, Phương Vân Tuyên đã chủ động ôm trọng trách trong tổ nuôi quân. Trên chiến trường hắn không giúp được gì, chỉ có thể ở hậu cần tiếp viện giúp Đỗ Ích Sơn phân ưu giải sầu.

Trong quân đội chừng ba - năm mươi vạn người, mỗi ngày ăn cơm chính là vấn đề lớn. Cơm tập thể làm ra chia đến mỗi một binh lính cũng bất quá chỉ hai cái bánh bao thô và một chén thức ăn chay có vài giọt dầu.

Đánh giặc là chuyện phí thể lực nhất, huống chi trong đám binh tướng này còn có một phần lớn đến từ phía bắc không chịu được khí hậu ở Nam Cương, không phải đi tả không ngừng chính là cả người nổi bệnh sởi. Bệnh sởi kia nổi từ trước ngực đến sau lưng, còn không thể gãi. Một khi gãi thì vỡ, vừa vỡ thì sinh mủ thối rữa, chảy ra nước mủ dính vào làn da lập tức lại nổi lên một đống bọc mủ dài vừa đỏ vừa ngứa.

Cả người vừa ngứa vừa đau, mỗi ngày đám lính ở trong khu vực ẩm ướt tập luyện ráo riết, chỉ giết địch bình định đã phải hao phí rất nhiều tinh lực. Bây giờ còn muốn chịu bệnh sởi này quấy nhiễu, thật sự là khổ không thể tả.

Quân y cũng không có biện pháp, đây là độc bên trong, chỉ có chờ chính nó phát tán ra mới được. Chén thuốc và thảo dược chỉ có thể trợ giúp phát tán tác dụng. Sau khi uống cũng chỉ làm cho những bọc mủ phát nhanh một chút, quá trình càng khó chịu.

Phương Vân Tuyên suy nghĩ nhớ tới rau diếp cá có thể thanh nhiệt giải độc, đối với giảm sưng mủ có tác dụng nhất. Hơn nữa cực dễ tìm được, trên đường ngay tại sơn dã đã gặp qua không ít.

Hắn vội vàng dẫn người đi hái tất cả rau diếp cá có thể tìm được. Sau khi rửa sạch ngắt cành lá, nấu thành cháo rau diếp cá hoặc nghiền nát trộn với bột mì làm thành bánh rán, dư lại thì thêm bột nếp vào hấp chín làm thành bánh dày, phát cho tướng sĩ bị bệnh ăn.

Cơm tập thể trong quân đội từ trước đến nay đều khó ăn, mấy người nấu cho mấy chục vạn người có thể ăn vào miệng canh nóng cơm nóng coi như không tệ rồi, ai còn bắt bẻ ăn ngon hay không thể ăn chứ. Những tướng sĩ này nhiều năm chinh chiến, cũng sớm đã thành thói quen ngày tháng bữa đói bữa no như vậy.

Nhưng từ khi Phương Vân Tuyên đến tướng sĩ trong quân đã cảm thấy đãi ngộ thức ăn của bọn họ hết sức đề cao, cũng không phải mỗi bữa đều có thể ăn được gà vịt thịt cá; mà là hương vị và món ăn đều có cải thiện rõ ràng.

Ví dụ như từ trước mỗi ngày hai bữa cơm. Buổi sáng là một chén cháo hoa, hai cái bánh bắp. Buổi tối là một món thập cẩm và hai cái bánh bao thô, cách ba - năm ngày có thể ăn một bữa thịt. Đây đã xem như tốt, bọn họ ở phía trước đánh giặc mới có thể có đãi ngộ này. Nếu chỉ ở lại phía sau đóng giữ biên quan thì những binh lính bình thường đó đều là mỗi bữa nước trắng nấu cải trắng, ngay cả giọt dầu cũng không nhìn thấy.

Bây giờ thì khác, mỗi ngày mặc dù vẫn là một chén cháo hoa, một món thập cẩm. Nhưng trong cháo và đồ ăn lại có biến hóa.

Ban đầu trong cháo chỉ có một loại gạo, canh suông nước trong, một chén cháo trong trẻo đến mức có thể chiếu ảnh người; mà hiện tại ngoài gạo, còn có gạo tẻ, bắp, gạo nếp linh tinh. Trong cháo phong phú rất nhiều, nước canh đặc sệt, cháo trong chén có thể giữ đứng đôi đũa. Gạo bên trong có thể sánh ra miệng chén, ngẫu nhiên còn có thêm chút đậu phộng, táo đỏ linh tinh.

Buổi tối đồ ăn càng phong phú, mỗi ngày đều có thể ăn được hai miếng thịt nướng có thịt có mỡ thoả đáng. Ngay cả cá tôm cũng có thể thỉnh thoảng nhìn thấy.

Các tướng sĩ cũng biết trong quân đội có thêm một vị đầu bếp mới, chính là hắn năn nỉ ỉ ôi với Lý Trung đề cao đãi ngộ thức ăn trong quân đội.

Đỗ Ích Sơn dở khóc dở cười, nếu có thêm mấy đầu bếp giống như Phương Vân Tuyên thì sau một trận đánh bạc trong quốc khố đều tiêu sạch.

Phương Vân Tuyên lại không cho là đúng, ăn không ngon sao có thể đánh thắng trận? Lại nói những binh lính này có rất nhiều người đang bị bệnh. Mỗi ngày mười mấy người ở trong doanh trại, thời tiết lại oi bức ẩm ướt, thể lực tiêu hao lại lớn. Vốn dĩ thân thể ăn không tiêu, nếu như phương diện ăn lại theo không kịp. Mỗi ngày canh suông nước trong, mỗi bữa cháo loãng và dưa muối, không được mấy ngày thì người đều suy sụp.

Cho nên phương diện này không thể tiết kiệm bạc được.

Đỗ Ích Sơn ngồi ở sau bàn nhớ tới trước đó mấy ngày Phương Vân Tuyên tính toán sổ sách với y không khỏi lộ ra một nụ cười tươi đã lâu không xuất hiện.

Phương Vân Tuyên vẫn chưa từng thấy qua ác chiến chân chính, đi qua mấy cuộc chiến bất ngờ ở trên nhân số bọn họ đang chiếm ưu thế rất lớn, chưa chiến đã thắng tự nhiên là dễ dàng đến đây. Nhưng sau này chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, chiến tranh chân chính là cực kỳ tàn khốc. Chỗ nào còn cho phép Phương Vân Tuyên thong dong đi làm cái gì canh nóng cơm nóng như thế. Thật sự đánh nhau tất cả đồ quân nhu đều phải tùy thời vứt bỏ, y phục nhẹ nhàng đơn giản đilến chiến trường. Có khi ngay cả nồi và bếp đều phải vứt bỏ.

Chiến tranh, vĩnh viễn đều lấy thắng lợi làm mục đích. Những binh lính đó trải qua như thế nào, ăn có đủ no không, chết bao nhiêu người, cũng không phải người trong chiến tranh sẽ suy xét.