Editor: demcodon
Phương Vân Tuyên từ trong ngục đi ra Đỗ Ích Sơn đã đón hắn đến Hồi Vân sơn trang ở.
Tháng hai xuân hàn se lạnh, ngày hôm đó thời tiết tốt, gió Bắc hơi thổi mạnh. Phương Vân Tuyên đi ra cửa lao lập tức nhìn thấy xa xa đã đứng rất nhiều người.
Đã lâu không thấy ánh nắng, Phương Vân Tuyên chớp mắt một hồi mới thích ứng được mới có thể phân biệt rõ cảnh vật trước mắt. Không chờ hắn nhìn thấy rõ, đám người Vi Trọng Ngạn và Hạ Song Khôi đã nhào qua bao vây quanh Phương Vân Tuyên. Mọi người thổn thức không thôi cùng đỡ Phương Vân Tuyên lên xe ngựa, đoàn người trở về Hồi Vân sơn trang.
Thực Cẩm lâu bị niêm phong, đám tiểu nhị Vương Minh Viễn đều bị chia ra. Phương Vân Tuyên lại ở trong ngục nên Nam ca nhi không có ai trông nom, Đỗ Ích Sơn đã đưa bé đến Hồi Vân sơn trang ở chung.
Lão Lục dẫn Nam ca nhi từ sáng sớm đã đứng chờ ở bên đường lớn. Nam ca nhi hỏi mấy lần khi nào phụ thân trở về.
Trong lòng lão Lục hụt hẫn, ba tháng qua đứa nhỏ này chịu tội. Ai cũng đều thấy được Nam ca nhi đặc biệt ỷ lại Phương Vân Tuyên. Ngày thường chỉ cần một lát không thấy hắn thì Nam ca nhi đều phải đi chung quanh tìm người. Bất thình lình tách ra ba tháng, các người lớn cũng không có cách giải thích chuyện của Phương Vân Tuyên với bé. Đứa nhỏ hiểu chuyện, không nháo cũng không hỏi. Nhưng có vài lần bé ngủ mơ khóc tỉnh, đều kêu muốn phụ thân. Mấy người lớn bọn họ nhìn thấy, mỗi người đều giống như khoét tim. Đây không phải là sống sờ sờ bị hãm hại chết người sao.
Xe ngựa đến sơn trang, Nam ca nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy lập tức ném tay lão Lục ra chạy như bay tiến lên, đầu nhào vào trong ngực Phương Vân Tuyên khóc ô ô ra.
Phương Vân Tuyên ôm chặt đứa nhỏ, lên tiếng khuyên can an ủi, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.
Mọi người đều khuyên nhủ kêu Phương Vân Tuyên về sơn trang trước thay đổi xiêm y mới từ từ nói chuyện.
Đỗ Ích Sơn đã sai người chuẩn bị đồ dùng tắm rửa từ trước. Vết thương của Phương Vân Tuyên vừa mới khỏi, y lo lắng một mình Phương Vân tắm rửa không được nên nhất định phải đi chung vào nhìn.
Nam ca nhi cũng lo lắng, cả đoạn đường bé đều lôi kéo tay Phương Vân Tuyên sợ lại không thấy hắn. Một lớn một nhỏ đi theo sau Phương Vân Tuyên, vẫn luôn theo vào phòng tắm.
Phương Vân Tuyên dở khóc dở cười, nói liên tục không cần, nhưng không có ai nghe hắn. Phương Vân Tuyên cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.
Thay đổi xiêm y xong đi ra, Đỗ Ích Sơn dẫn Phương Vân Tuyên đến phòng ngủ: “Chàng nhìn xem có cái gì không thích hay không, chỉ cần nói ta sẽ kêu người đổi cái khác.”
Gian phòng ngủ này cũng không xa hoa, trong ngoài đều dùng bình phong ngăn cách. Gian ngoài trống trải, một cái bàn dài kê sát tường, trên bàn dài bày giấy bút nghiêng mực chỉnh tề. Sau bàn dài trên vách gỗ còn treo một bức tranh cuộn sơn thủy thoải mái.
Vòng qua bình phong, đối diện giường. Trên giường treo bức màn màu thiên thanh, chăn đệm mộc mạc, đều dùng vải gấm màu trắng tốt nhất.
Trong phòng không có trang trí dư thừa, vừa thoải mái lại không khí thế. Nhưng lại hợp tâm tư của Phương Vân Tuyên. Hắn nói cảm ơn, cảm ơn Đỗ Ích Sơn đã lo lắng.
Chỉ cần Phương Vân Tuyên thích bỏ chút tâm tư cũng đáng giá. Đỗ Ích Sơn dẫn hai phụ tử dạo qua một vòng trong phòng ngủ, nhân tiện nói: “Đi ra trước ngồi đi, đám người Trọng Ngạn vẫn đang chờ đó.”
Ở trong phòng khách đã chuẩn bị tiệc nhắm rượu, mọi người ngồi vây quanh bàn. Việc hôm nay thật sự không tính việc vui, một hồi tiệc rượu không khí áp lực, uống xong mấy chén mọi người đều tan để cho Phương Vân Tuyên cố gắng tĩnh dưỡng, dưỡng cho thân thể khỏe ngày sau không lo Đông Sơn tái khởi.
Phương Vân Tuyên cảm ơn mọi người nhưng trong lòng cười khổ không thôi. Đông Sơn tái khởi, nói dễ hơn làm, hắn chỉ có chút sở trường làm đầu bếp. Bây giờ nha môn niêm phong Thực Cẩm lâu của hắn còn ra lệnh cấm không cho hắn lại mở quán cơm, hắn còn có thể làm cái gì chứ?
Chỉ vừa nghĩ đã làm cho người ủ rũ. Phương Vân Tuyên ở trong sơn trang mấy ngày, suốt ngày không có việc gì. Mỗi ngày ngoài ngẩn người chính là ngồi buồn ở trong phòng, làm gì cũng đều không nhấc nổi tinh thần, cả người hoảng hốt giống như mất hồn.
Phương Vân Tuyên cũng không muốn như thế, trong lòng nghĩ nhất định phải giữ vững tinh thần, người không chỉ sống vì mình. Dáng vẻ tinh thần sa sút này của hắn không chỉ bản thân hắn khó chịu, ngay cả người thân bạn bè bên cạnh cũng sẽ khó chịu theo.
Nhưng mà không được, vô luận cố gắng như thế nào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng vẫn giống như có người hung hăng lôi kéo hắn, muốn kéo hắn vào trong bóng tối, cũng hò hét: Không được, tất cả cố gắng đều là uổng phí.
Phương Vân Tuyên cứ như vậy bị hai loại cảm xúc dày vò qua lại, tinh thần cũng càng thêm kém.
* * *
Đỗ Ích Sơn xem ở trong mắt, giữ ở trong lòng, mang tất cả công việc đều vứt sang một bên không để ý tới, tinh thần đều đặt ở trên người Phương Vân Tuyên. Mỗi ngày dẫn hắn ra sau núi dạo chơi săn bắn giải buồn giải sầu.
Trong triều đã bắt đầu kiếm lương thảo, hoàng đế rất nhanh sẽ phái người đến Quảng Ninh tuyên chỉ, ra lệnh cho Đỗ Ích Sơn đi Nam Cương bình định. Nhưng tình trạng Phương Vân Tuyên như thế này làm sao Đỗ Ích Sơn có thể yên tâm đi chứ.
Mỗi ngày thức dậy sớm, ăn bữa sáng xong dẫn Phương Vân Tuyên đến sau núi dạo chơi, cũng không câu nệ đi chỗ nào, ngồi trên lưng ngựa mặc nó đi loạn. Đến giữa trưa, Đỗ Ích Sơn mới dừng lại lấy lương khô ra ăn.
Sau khi từ trong ngục đi ra Phương Vân Tuyên cũng không có động vào đồ dùng nhà bếp, ăn cơm cũng không yên lòng, động đũa mấy lần đã buông xuống, không giống như bản thân hắn muốn ăn, ngược lại như ăn cho người khác nhìn.
Khi ra ngoài Đỗ Ích Sơn cố ý mang lương khô nửa sống nửa chín, hoặc là vừa lạnh vừa cứng, đau răng lại khó ăn. Khi đưa cho Phương Vân Tuyên ngóng trông hắn nói một câu: Thứ này sao có thể ăn được, để ta làm cái khác cho huynh ăn.
Ai ngờ thử vài lần Phương Vân Tuyên lại không phản ứng chút nào, lấy qua lập tức nhét vào miệng, vừa không oán giận cũng sẽ không thu xếp cường điệu làm cái mới.
Chuyện này lúc trước tuyệt đối sẽ không có, Phương Vân Tuyên luôn xoi mới với thức ăn. Thường là thức ăn vào miệng hắn đều nhất định sẽ làm thành tinh xảo xinh đẹp mới yên tâm để cho người bên cạnh dùng.
Chuyện này đả kích Phương Vân Tuyên sâu hơn trong tưởng tượng nhiều. Đỗ Ích Sơn âm thầm lo lắng, nhưng dẫn hắn dạo chơi sợ căn bản không giải quyết được vấn đề, xem ra còn phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Lúc này còn chưa đến tháng ba, thời tiết vẫn chưa ấm lại. Trong rừng vẫn là một mảnh tiêu điều, cũng ít có động vật đi ra kiếm ăn. Không bắt được con mồi nào, vòng quanh trong núi cũng chán nên Đỗ Ích Sơn lập tức dẫn Phương Vân Tuyên ra biển.
Trên biển tầm nhìn rộng lớn, một mảnh bọt sóng mênh mông. Phương Vân Tuyên cảm kích Đỗ Ích Sơn nhiều ngày qua đã vất vả săn sóc mình tỉ mỉ. Thậm chí ngay cả ăn, mặc, ở, đi lại từng chi tiết nhỏ đều suy xét chu toàn. Trên đường sợ hắn buồn chán còn thỉnh thoảng nói một số chuyện không buồn cười cho hắn nghe.
Phương Vân Tuyên thật cảm động, y là người không dễ dàng gì bộc lộ tình cảm, thích và yêu say đắm đều giấu ở đáy lòng sẽ không dễ dàng để cho người nhìn thấy. Cho dù yêu đến mức khắc cốt ghi tâm y cũng sẽ không mang phần yêu say đắm này biểu hiện ở trên mặt.
Phương Vân Tuyên càng thích dùng hành động để tỏ vẻ yêu say đắm của y. Hắn cũng không muốn phụ ý tốt của Đỗ Ích Sơn, cũng không thể phụ. Nếu không vứt bỏ khúc mắc, cưỡng ép bản thân mình bắt đầu tỉnh lại thì hắn cũng sẽ không có tư cách sóng vai đứng chung một chỗ với người nam nhân này. Ngay cả một chút suy sụp nho nhỏ cũng không vượt qua được còn nói cái gì làm bạn cả đời chứ?
Nghĩ đến đây, Phương Vân Tuyên cũng không lại phiền não vì chuyện quá khứ. Con người phải nhìn về phía trước, vì Đỗ Ích Sơn hắn cũng không thể lại sa sút tinh thần như thế.
Từ sau đó, khi lại nhìn thấy Đỗ Ích Sơn ăn những thứ khó ăn Phương Vân Tuyên nhất định sẽ lấy qua làm lại.
“Thịt bò này phải cắt ngang, rồi cắt thành sợi, như vậy nấu mới nhanh chín. Nấu ra sẽ không dai, thịt mới mềm nhừ ăn ngon.”
Phương Vân Tuyên vừa nói vừa cắt một miếng thịt bò nạm bỏ vào trong nồi. Sau khi nấu sôi vớt máu bọt ra, bỏ hành gừng hồi hương, lại thêm gia vị nấu một canh giờ.
Phương Vân Tuyên tay chân lanh lẹ, một cây dao quơ trên dưới tung bay. Khi hắn nấu ăn cả người đều có thần thái.
Đỗ Ích Sơn rất vui mừng, Phương Vân Tuyên như vậy mới là chân thật, mới là con người mình thích.
Thịt bò nấu chín bưng lên bàn, Phương Vân Tuyên ngồi đối diện với Đỗ Ích Sơn cười nói: “Huynh nếm thử hương vị xem có ngon hay không. Đã lâu rồi không làm ta sợ ta ngượng tay.”
Thịt bò trước mắt bóng loáng tỏa sáng, từng miếng bọc nước canh no đủ. Đỗ Ích Sơn gắp lên một miếng đưa vào miệng, không dầu không dai, ngọt mặn vừa miệng, không khỏi lên tiếng khen: “Ngon thật!”
Phương Vân Tuyên cười lại gắp cho y một miếng: “Vậy ăn nhiều một chút.”
Nụ cười trên mặt lướt qua giây lát, trong mắt Phương Vân Tuyên lại lướt qua một tia ảm đạm, nhẹ nhàng thở dài: “Sau này ta cũng chỉ có thể làm cho huynh ăn.”
Hắn lại cười nói tiếp: “Như vậy cũng rất tốt.”
Trong lòng Đỗ Ích Sơn đau đớn buông đũa xuống khuyên nhủ: “Đừng gấp, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại trong sạch cho chàng. Thực Cẩm lâu cũng sẽ khai trương lại, chàng cũng sẽ có rất nhiều cơ hội nấu ăn cho người khác nếm thử.”
Đỗ Ích Sơn vừa nói chuyện vừa che lại ngực cố ý giả bộ dáng vẻ đau lòng, hận nói: “Ôi, tay nghề của thê tử nhà ta chính là bảo bối, ta còn thật sự ước gì có thể giấu chàng thật chặt không cho người khác nhìn thấy.”
Đỗ Ích Sơn xưa nay luôn là một gương mặt lạnh, động tác khoa trương của y ra vẻ nhẹ nhàng nói những lời này kỳ thật cũng không buồn cười. Phương Vân Tuyên nghe xong cũng cảm động nhiều hơn.
Phương Vân Tuyên nghe xong vẻ u sầu trong khoảng khắc lập tức biến mất, không khỏi cũng nói cười theo Đỗ Ích Sơn: “Người có tay nghề tốt hơn rất nhiều, có cái gì tốt mà là bảo bối?”
Đỗ Ích Sơn nghe xong lời này lập tức nghiêm mặt nói: “Người khác tốt đó là người khác, chàng không giống, chàng là của ta, tự nhiên là bảo bối của ta.”
Phương Vân Tuyên bắt đầu buồn cười, trong lòng nửa là ngọt ngào nửa là xót xa. Trên đời này sợ là cũng chỉ có Đỗ Ích Sơn mới coi mình là bảo bối đặt ở sâu trong tim.
Có người yêu như vậy cho nên càng muốn tỉnh táo lại. Từ trên biển trở về, Phương Vân Tuyên dường như thay da đổi thịt. Ngược lại trải qua mấy tháng khói mù mang tất cả chuyện hắn làm được đều ôm đồm vào, cả ngày rất bận rộn giúp Đỗ Ích Sơn xử lý công việc trong sơn trang. Mỗi ngày nấu ba bữa cho y, dần dần ngay cả cửa hàng mua bán bên ngoài cùng với xã giao lớn nhỏ mỗi ngày của Đỗ Ích Sơn cũng đều tiếp nhận.
Phương Vân Tuyên làm người cẩn thận, làm việc trật tự rõ ràng, ôm nhiều công việc trên tay rất nhanh xử lý các việc vặt vãnh đâu vào đấy. Ngay cả đám người Vi Trọng Ngạn có việc xử lý cũng đều thích tìm Phương Vân Tuyên thương lượng.
Đỗ Ích Sơn dĩ nhiên vui vẻ, dứt khoát buông tay tất cả công việc cầm trên tay đều giao cho Phương Vân Tuyên, còn bản thân mình phủi tay làm chưởng quầy. Mỗi ngày ngoài ăn cơm, đi dạo ra chính là đi theo sau Phương Vân Tuyên nhìn hắn bận đến chân không chạm đất. Trong lòng cảm thán: có thê như thế phu còn cầu gì hơn.
* * *
Cứ như thế lại trôi qua hơn nửa tháng, mấy ngày nữa là mùng mười tháng ba, chính là ngày sinh thần của Tri phủ Quảng Ninh - Mã Thành An.
Mấy ngày trước Phương Vân Tuyên đã chuẩn bị danh sách quà tặng xong, lễ vật đã giao cho Đỗ Ích Sơn xem qua, để cho y sai người đưa đến quý phủ Tri phủ đại nhân.
Đỗ Ích Sơn lấy danh sách quà tặng nhìn nhìn, phía trên viết ra rõ ràng. Ngoài đào mừng thọ, mì thọ, mặt khác còn có một thanh ngọc như ý và một bình sứ quan diêu hoa sen màu hồng phấn có hoa văn quấn quanh.
Phần lễ vật này ứng phó thỏa đáng, vừa hợp với thân phận của Đỗ Ích Sơn vừa không có bày ra một tư thái ban ơn từ trên cao nhìn xuống, không nhiều không ít, không mắc không rẻ. Người ngoài không soi ra tật xấu, cũng không có cố gắng đi lấy lòng ai, thật sự là vừa vặn.
Đỗ Ích Sơn liếc mắt nhìn Phương Vân Tuyên một cái, trong lòng thích đến không chịu được khen ngợi hai tiếng: “Hiền nội!”
(*Hiền nội: vợ hiền. Tiếng gọi vợ mình với ý tôn xưng.)
Phương Vân Tuyên cũng không từ chối, thoải mái nhận còn nói: “Hiền nội này cũng không thể làm không công, tiền tiêu mỗi tháng phải cho ta nhiều hơn.”
Đỗ Ích Sơn sao lại không thuận theo, lập tức lên tiếng nói được. Người đều cho hắn, tiền còn tính là cái gì chứ?