Nam Xấu Khó Gả

Chương 31: Di nương sinh sự




Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn chia kế hoạch làm hai bước. Bước đầu tiên chính là gây dựng sự nghiệp, dựa theo ý của y là trước mở mua bán trên biển. Bọn họ có cảng là rất thuận lợi, trước mua hai chiếc thuyền tới thử xem cùng nước ngoài mua bán, đi đường thuỷ giúp vận chuyển hàng hóa, hoặc là buôn bán tơ lụa, mang hàng đi lên đất liền bán đều là khả thi.

Bước thứ hai chính là thành lập gia đình, Đỗ gia trang này Đỗ Ích Sơn không muốn ở lâu trụ. Lần này hoàng đế phong thưởng Đỗ Ích Sơn một ngọn nón ở ngoài phủ Quảng Ninh. Đỗ Ích Sơn phái người nhìn thử nói là phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, đỉnh núi phập phồng cũng không cao, gần đó giao thông tiện lợi, vô cùng thích hợp để ở. Đỗ Ích Sơn muốn ở nơi đó xây một tòa sơn trang, trồng một ít cây ăn quả, lại mở một trang trại nuôi ngựa. Ngày sau nuôi ngựa làm ruộng, lại tìm một người yêu tri tâm làm bạn. Ngày tháng sau này hẳn là cũng sẽ không quá khổ sở.

Đám người Vi Trọng Ngạn nghe thấy khát khao không thôi, ngày lành dường như ở ngay trước mắt, một đám đều vui như hoa nở.

Đỗ Ích Sơn làm người cẩn thận, biết những kế hoạch này thỉnh thoảng là không đuổi kịp biến hóa. Tất cả đều chờ đến lúc thật sự tiến hành mới có thể biết được kết quả, lúc này vui vẻ còn quá sớm. Y nói ngọn nguồn rồi để cho mọi người đi nghỉ ngơi, cho đoàn người nghỉ mười ngày để cho bọn họ nghỉ ngơi đàng hoàng. Sau mười ngày chính thức bắt đầu bận việc, ai cũng đừng nghĩ muốn lười biếng.

Lão Lục sờ sờ cằm trơn bóng, trong ánh mắt đều là hưng phấn: “Huynh đệ đồng lòng tát biển Đông cũng cạn. Có tiền mọi người cùng kiếm, ai lười biếng thì biến đi!”

Mọi người cùng kêu lên phụ họa: “Chính là lý lẽ này, kiếm nhiều chút bạc, lại cưới mấy thê tử, ngày tháng thật đẹp!”

“Phi! Dáng vẻ ngươi như vậy còn muốn cưới mấy người? Có một người đồng ý gả cho ngươi đã không tệ rồi!”

Mọi người đều vui vẻ nói chuyện cũng càng nói càng không đứng đắn, cười đùa thành một đoàn.

“Hầu gia!”

Ngoài cửa có người gọi một tiếng, đi theo tiến vào là một gã sai vặt. Gã đi đến trước mặt Đỗ Ích Sơn lộ vẻ khó khăn, thở hổn hển một hồi cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.

Lão Lục chướng mắt nhất chính là một đại nam nhân mà ngượng ngùng xoắn xít, y là người thích nói giỡn, thích nhất đùa giỡn với người khác. Y lắc lắc eo đi đến trước mặt gã sai vặt kia học bộ dáng xoắn xít của gã một hồi làm cho cả phòng nhìn đều cười phát điên lên.

Lão Lục vốn dĩ trưởng thành có một gương mặt dài, vừa gầy vừa nhọn như thanh đao. Y vừa làm mặt quỷ cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, ngay cả gã sai vặt kia đều không chịu nổi bụm miệng vui vẻ đứng lên.

Đỗ Ích Sơn ho một tiếng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Gã sai vặt vội vàng thu khuôn mặt tươi cười lại cúi đầu đáp: “Di nãi nãi nổi giận, sáng sớm đã náo loạn mang đồ đạc trong phòng đều ném đi. Bọn hạ nhân dỗ dành như thế nào cũng không được, gia gia quản gia mời ngài mau đi xem một chút.”

“Di nãi nãi nào?”

Di nương Đỗ gia rất nhiều, Đỗ Ích Sơn cũng không nhớ rõ phụ thân mình nạp mấy thị thiếp vào nhà.

“Là Hứa di nãi nãi.”

Đỗ Ích Sơn gật đầu, y ngược lại có chút ấn tượng. Vị Hứa thị di nương này thủ đoạn rất lợi hại, mẫu thân của mình còn chưa vào cửa trước thì bà chính là nha hoàn thông phòng của phụ thân. Khi đó bà đã có thai, sau một ngày mẫu thân gả đến đây thì bà bụng to đến hành lễ với mẫu thân.

Ân oán của thế hệ trước Đỗ Ích Sơn không muốn nhắc lại, vật đổi sao dời, phụ mẫu đều đã không còn ở trên đời. Hiện giờ lại tranh cãi vì cơn giận không đâu cũng quá nhàm chán.

Đỗ Ích Sơn đi theo gã sai vặt, vòng qua hai cái sân vào hậu trạch.

Hoa rủ xuống trên cửa lại là một trời đất khác, nửa tòa nhà trước của Đỗ phủ xây rộng lớn đại khí, cao đường nhà cao cửa rộng, vô cùng rộng mở. Nội trạch phía sau thì sửa chữa tinh xảo, xinh đẹp nho nhã, nơi chốn lộ ra vùng sông nước dịu dàng tú lệ phong tình.

Mẫu thân mất chính phòng hiện giờ không có người ở, Đỗ Ích Sơn dừng lại ở trước cửa chính phòng một lát mới đi về phía Đông Khóa Viện bên cạnh. Đông Khóa Viện xây ở bên cạnh thủy tạ, sân nho nhỏ dựa vào hồ nước có trồng hoa và cây cảnh. Khi hoa quế nở trong viện tràn đầy mùi thơm ngào ngạt.

Còn chưa vào cửa viện đã nghe thấy tiếng bên trong chửi bậy. Đỗ Ích Sơn đứng trước cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bà lão khoảng năm mươi tuổi đứng ở trong phòng, tay vỗ cánh cửa, tiếng mắng vô cùng khí thế: “Ai cũng đừng cản ta, ta muốn đến mộ phần lão gia khóc. Còn có thiên lý hay không, hắn đã trở về hai ngày mà ngay cả cửa phòng ta cũng không vào. Di nương thì làm sao, di nương ta đây là người đứng đắn được vào gia phả, là lương thiếp mẫu thân hắn tự nhận. Nương hắn vừa mới chết Đỗ Ích Sơn đã không để ta vào mắt, vào cửa nhà ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng. Hắn đây là xem ta như chết mà… ta muốn đi khóc với lão gia… ta muốn tìm tộc trưởng xử lý việc này!”

Bên trong một hồi mắng một hồi khóc, tiếng đồ vật ném leng keng choang choang loạn lên. Nhóm nha hoàn bà tử quỳ đầy đất, Đỗ Thanh Nguyên dẫn theo hai gã sai vặt tiến lên giữ chặt cầu Hứa di nương bớt giận.

Đỗ Ích Sơn đứng một lát, Vi Trọng Ngạn tặc lưỡi hỏi y: “Hầu gia, làm thế nào đây? Thuộc hạ nhìn di nãi nãi này rất đanh đá, không bằng chúng ta trở về tùy bà ầm ĩ đi. Một nữ nhân có ầm ĩ cũng không ầm ĩ ra chuyện gì lớn.”

Đỗ Ích Sơn không khỏi mỉm cười, vừa nhìn thấy Vi Trọng Ngạn là biết chưa từng sống qua nhà cao cửa rộng. Nhưng đừng coi thường năng lực của những nữ nhân này, thật sự muốn ầm ĩ lên thì có thể ầm ĩ đến nhà cửa ngươi không yên, trong ngoài bất an, cả nhà đều có thể đánh bại bởi những người này.

Đỗ Ích Sơn cất bước vào cửa, đám người Vi Trọng Ngạn vội vàng đuổi theo trong lòng đều muốn chống lại, đánh giặc bọn họ lành nghề, khuyên can bọn họ cũng thật không có cách.

Mới tới cửa, đón đầu chính là một tách trà bay tới chỗ Đỗ Ích Sơn. Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng nghiêng người, tách trà kia lướt qua đỉnh đầu y nện lên gạch xanh trên đất, quăng ngã vỡ nát.

Đỗ Thanh Nguyên sợ tới mức linh hồn nhỏ bé muốn rớt ra. Hứa di nãi nãi đây là không muốn sống nữa sao, rõ ràng nhìn thấy Đỗ Ích Sơn tiến vào còn ném tách trà vào đầu y, lá gan cũng quá lớn rồi.

Hứa di nương ném tách trà xong ngồi xuống ghế, đôi mắt hung tợn trừng Đỗ Ích Sơn, trong lòng hận đến ruột gan cồn cào. Bà hận mình phúc mỏng, nhi tử tài giỏi bị bệnh đậu mùa sống không đến bảy tuổi đã chết. Nếu như con trai bà còn sống thì chính là trưởng tử của Đỗ phủ, bà chỗ nào còn phải chịu cái tức này. Gia sản Đỗ gia nào còn đến lượt Đỗ Ích Sơn chứ.

Đỗ Ích Sơn vào phòng nhìn lướt qua đống hỗn độn đầy đất trong phòng rồi xoay người kêu Đỗ Thanh Nguyên: “Đỗ thúc, tìm người thu dọn phòng này, mang những nha đầu bà tử trong phòng đuổi hết đi, lại chọn cho di nương hai nha đầu hiểu chuyện đưa tới.”

Đỗ Ích Sơn dặn dò xong xoay người đi ra ngoài, ngay cả ánh mắt nhỏ tí tẹo cũng không nhìn đến Hứa di nương, giống như bà căn bản không tồn tại.

Nhưng Hứa di nương bị chọc tức, hóa ra bà từ sáng sớm uổng công gây sức ép mà người ta căn bản không xem di nương bà để vào mắt, còn di nương? Phi! Từ đầu đã tới rồi cái mềm cái cứng, không đánh không mắng không nháo, vừa lên tiếng đã muốn đuổi hết nô tài trong phòng mình đi. Những người này sao có thể đi, những nô tài trong phòng này đều là Hứa di nương mấy năm nay tích góp từng tí một ở bên cạnh mình, mỗi người đều là tâm phúc sao có thể để cho Đỗ Ích Sơn tùy tiện đuổi đi chứ. Nếu thật muốn đuổi đi về sau ngày tháng mình ở Đỗ phủ trôi qua thế nào đây.

Hứa di nương vỗ bàn một cái hét lớn một tiếng: “Con đứng lại đó cho ta!”

Đỗ Ích Sơn lúc này mới xoay người nhìn thoáng qua Hứa di nương thản nhiên hỏi: “Di nương còn có chuyện gì?”

“Hừ! Trong mắt con còn có người di nương này không?”

Đỗ Ích Sơn trong lòng không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn không thể phát tác, đành phải lạnh nhạt nói: “Không dám!”

Đỗ Ích Sơn lạnh mặt, người trong phòng đều tĩnh lặng lại, tròng mắt lỗ mãng nhìn chằm chằm Hứa di nương, nhìn bà muốn làm chuyện gì.

Hứa di nương cũng có chút sợ, nhiều năm không gặp Đỗ Ích Sơn sớm đã không phải là thiếu niên tuấn tú hai mươi năm trước. Hiện giờ Đỗ Ích Sơn mày kiếm mắt sáng, khí phái thiên thành, vừa nhìn đều có một luồng khí thế đe dọa làm cho người không dám làm càn ở trước mặt y.

Hứa di nương ho khan một tiếng thay đổi một khuôn mặt đau thương rồi gọi một nha hoàn lại đưa cổ tay đỡ bà đứng dậy, lại rút khăn tay trên vạt áo ra lau hai cái ở trên mặt, yếu đuối nói: “Bây giờ con có tiền đồ tự nhiên cũng không để ta vào mắt. Ta biết các di nương chúng ta trong mắt con chỉ có coi thường. Chúng ta không có con cái, ở trong phủ không có ai trông cậy vào. Con lại không cho chúng ta chút thể diện thì cuộc sống càng không dễ chịu lắm, cũng chỉ có thể bị người khi dễ.”

Đối phó với người đàn bà đanh đá thì Đỗ Ích Sơn còn có thể lòng dạ cứng rắn, đối phó với nữ nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc thì Đỗ Ích Sơn có chút lúng túng tay chân.

Hứa di nương rõ ràng đang diễn trò. Đỗ Ích Sơn hàng năm không ở nhà, Đỗ mẫu đối với mấy vị di nương từ trước đến nay có ân không phạt. Cuộc sống các bà ở Đỗ phủ chưa bao giờ từng chịu khắt khe, cũng chỉ nhìn Hứa di nương một mình ở một Đông Khóa Viện thì có thể thấy được cuộc sống bình thường của bà tự tại như thế nào.

Hứa di nương khóc hồi lâu mới ngừng nước mắt, lấy khăn che mặt trộm nhìn sắc mặt Đỗ Ích Sơn biết mình không thể ầm ĩ nữa, bà cũng không phải thật sự muốn trở mặt với Đỗ Ích Sơn.

Hứa di nương lau nước mắt cười nói: “Con đừng trách ta ầm ĩ, trong lòng ta cũng chỉ là quá nhớ thương con thôi. Con đứa nhỏ này ngần ấy năm cũng không trở về nhà, vừa trở lại cũng không thấy bóng dáng. Nương con lúc còn sống thường nhắc với chúng ta, nhắc tới nhắc lui làm cho trong lòng mỗi người đều nhớ con.”

Đỗ Ích Sơn để cho bà nói như hát, một hơi nói nhớ thương, nói đến rất thân thiết, chỉ sợ bà đã sớm quên khi đẩy mình xuống sông độc ác tàn nhẫn như thế nào.

Đỗ Ích Sơn cố gắng nhẫn nại nghe Hứa di nương nói dong dài nửa buổi sáng, một gương mặt đen đến không thể đen hơn. Đến trưa Hứa di nương kêu Đỗ Ích Sơn ở lại dùng cơm. Đỗ Ích Sơn từ chối có việc kêu bà tự tiện rồi dẫn theo đám người Vi Trọng Ngạn về tiền viện.

--- ---
Vi Trọng Ngạn đồ mồ hôi lạnh về thư phòng hỏi Đỗ Ích Sơn làm như thế nào.

“Cái gì làm như thế nào?”

“Di nương kia còn giữ làm gì? Đây không phải là thêm phiền sao, chúng ta xem nhân lúc còn sớm đuổi đi rồi tính!”

Đỗ Ích Sơn lắc đầu cười khổ, y làm sao không muốn đuổi những người này đi chứ. Đáng tiếc y không thể, những di nương đó là thị thiếp của phụ thân. Mặc dù thị thiếp có thể mua bán, cần phải bán cũng là phụ thân bán các bà. Đỗ Ích Sơn thân là con cái không thể hỏi chuyện trong nội trạch của phụ thân. Y nếu thật sự muốn làm như vậy thì ngày mai đến từ đường Đỗ thị, tộc trưởng sẽ đến phái người trói y đi, thẩm tra y bất kính với phụ mẫu, tự tiện đuổi cơ thiếp của phụ thân đi là con bất hiếu đại nghịch bất đạo.

Nơi này chính là không nói lý như vậy, phân rõ phải trái với những người bảo thủ đó có thể làm cho mình tức chết. Dù sao chỉ là mấy người nữ nhân, mẫu thân cũng không còn nữa, các bà cũng không khó xử được ai, đặt ở hậu trạch nhiều lắm là nhiều thêm mấy người ăn không ngồi rồi. Chỉ cần các bà không ầm ĩ đến thái quá thì nuôi được.

Đỗ Ích Sơn nghĩ rất tốt, đến buổi tối ngày hôm đó thì y phát hiện y đánh giá thấp dã tâm và thủ đoạn của những nữ nhân này.