Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 40: Kết thúc (thượng): Sơn cung nước phục




Sắp hoàng hôn, ánh chiều tà dần di chuyển theo quỷ đạo của mình, hoàng hôn mênh mong. Một quán trà nhỏ hơi có tuổi, tọa lạc trong trấn nhỏ này, kết cấu nhà gỗ giản dị không bắt mắt. Tốp năm tóp ba khách ngồi trong phòng trà, khách trà ở đây hơn phân nửa là dân bản xứ, bọn họ ăn mặc thuần phác, vừa thưởng thức trà vừa tán gẫu. Chỉ có bốn người ngồi ở góc hơi khác thường, bọn họ cùng tác phong tây trang giày da, rất không phù hợp với nhà gỗ đơn sơ.

Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, anh ưu nhã thưởng thức trà phổ nhỉ, trên mặt duy trì nụ cười nhạt, khiến người ta có ảo giác không tranh sự đời.

Trình Nặc nhìn thấy nghi trung từng xuất hiện trong bảng báo cáo và hình chiếu lúc này Lương Dĩ Hà đang lẳng lặng ngồi trước mặt mình, mặc dù cô hiểu rõ ít nhiều về người này, nhưng trực diện như vậy tương đối là lần đầu. Lương Dĩ Hà bốn mươi tuổi, màu da ngăm đen, khóe mắt đã có nếp nhăn nhợt nhạt, nhưng giống như thành người đàn ông từng trải sự đời phong phú. Hắn rất ít nói chuyện, mà hơn phân nửa là nghe Lâm Tu Dương và Triệu Hạo nói chuyện.

Lần này chạm mặt ở Mạnh Định càng giống như mấy người du lịch, đề tài mà bọn họ bàn bạc không hề dính dáng với hạng mục hợp tác, nhưng như vậy Trình Nặc vẫn không có cảm thấy nhẹ nhõm. Cô mang theo nhiệm vụ đến, chỉ có kéo dài thời gian gặp mặt khá lâu, mới có thể để người của mình có chuẩn bị đầy đủ hơn. Cảnh sát sớm có căn cứ phạm tôi của Lương Dĩ Hà, thế nhưng Lương Dĩ Hà ẩn núp khá sâu, cảnh sát vẫn không tìm được thời cơ truy nã. Lúc này không dám tùy tiện làm việc, dù sao Lâm Tu Dương còn ngồi bên cạnh cô, cô phải bảo đảm an toàn cho Lâm Tu Dương trước hết mới có thể áp dụng hành động.

Vì trong lòng cô đầy chuyện, nên quan sát Lương Dĩ Hà càng nhìn càng nhiều. Cô phát hiện Lương Dĩ Hà ngoại trừ lúc Triệu Hạo giới thiệu đến về mình thì ánh mắt dừng lại giây lát, thời gian còn lại sự tồn tại của cô giống như trở nên như ẩn như hiện. Nếu không phải lúc trao đổi cô cần trả lời, hắn sẽ không thấy mình.

“Trà Phổ Nhỉ Vân Nam, Lâm tiên sinh thưởng thức cảm giác như thế nào?” Trên mặt Lương Dĩ Hà vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, hắn để ly trà không xuống, nhìn Triệu Hạo ý bảo tiếp chén.

Triệu Hạo cầm ấm tử sa, đỗ trà Phổ Nhỉ vừa mới pha xong ngã vào trong ly không của hắn.

“Lúc mới vào miệng hơi cảm thấy đắng chát, từ từ vào hầu sau đó mới ngọt lành tinh khiết và thơm.”

Lương Dĩ Hà nhíu mày, vẫn không trả lời Lâm Tu Dương một câu, ngược lại chuyển ánh mắt nhìn người phụ nữ đối diện mình, “Thu kí Trình biết trà đạo?”

Trình Nặc giật mình, làm khó là trách cô không chủ động pha trà sao? Cô không hiểu người đàn ông này ra bài không theo lẽ thường, đang lúc cô muốn nói gì, ngược lại Lâm Tu Dương bên cạnh giành trước.

“Bình thường tôi uống cà phê, không hay pha trà.”

Lương Dĩ Hà cười bí hiểm, tầm mắt của hắn chuyển từ Lâm Tu Dương đến Trình Nặc lần nữa, “Xem ra thư kí Trình rất được Lâm tiên sinh thưởng thức.”

Trình Nặc nghe ra ý tứ mập mờ trong lời nói của hắn, “Lâm tổng có một thư kí khác am hiểu trà đạo, vì vậy nếu có thiết yếu cũng là sân nhà của người thư kí kia. Nguyên tưởng rằng mình có lý do lười biếng, không mong hôm nay lại vấp ngã.” Cô giả vờ tỉnh ngộ, thong dong hóa giải lúng túng.

Khóe miệng Lương Dĩ Hà nhếch lên, rất lâu không nói tiếp, hắn uống hết trà trong chén, tự mình bưng bình trà tử sa lên tiếp chén, sương trắng lượn lờ quanh quẩn trên miệng chén.

“Lâm tiên sinh tự mình chăm nom công ty đến nay cũng hiểu rõ nhiều hơn, ngoài năng lực của riêng ngài, trên nhân lực cũng nuôi dưỡng không ít lương tướng.” Hắn dừng lại, ánh mắt cũng dừng lại trên người bọn họ, “Như vậy... Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Lương Dĩ Hà vươn tay chờ đối phương đáp lại, trên mặt của hắn vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, Lâm Tu Dương thuận thế bắt tay với hắn, hai người đều đứng lên, khách sáo hàn huyên đôi câu với nhau thì có ý rời đi.

Trình Nặc nhíu chân mày, thầm nghĩ người này quả nhiên đa nghi, trên thực tế hắn đã quyết định hợp tác với Lâm Tu Dương từ dâu, chỉ là muốn thừa này gặp mặt vì để che giấu chuyện mình trốn đi Miến Điện. Cô giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ và nhanh chóng nhấn cái nút bên cạnh mặt đồng hồ, đây là tín hiệu nhắc nhở, Lương Dĩ Hà sắp bỏ trốn.

Đi ra quán trà, cô đi sau lưng Lâm Tu Dương, dư quang quan sát biến hóa xung quanh, Lương Dĩ Hà đã dần đến gần phạm vi an bài của bọn họ, hôm nay chỉ cần che chở Lâm Tu Dương đến khu vực an toàn, nhiệm vụ của cô xem như là kết thúc, nghĩ đến đây nhịp tim của Trình Nặc không khỏi tăng nhanh.

“Tôi còn có việc, vì vậy tạm biệt.” Lương Dĩ Hà đột nhiên dừng bước, xoay người tạm biệt Lâm Tu Dương.

“Cũng tốt, nếu ngài còn có việc, vậy chúng tôi không tiện quấy rầy nhiều, chuyện hợp đồng để thứ hai thư ký soạn ra rồi fax cho quản lý Triệu.” Lâm Tu Dương xem qua bố trí hành động, tự nhiên cũng biết thời điểm nguy cấp lúc này, anh không lộ dấu vết nói tạm biệt, tạo khoảng cách tốt giữa bọn họ.

Nói đến đây, vẻ mặt Lương Dĩ Hà hơi chậm lại, ngược lại cười nói: “Quản lý Triệu, hộ tống Lâm tiên sinh và thư ký Trình để lại ở...”

Hắn còn chưa nói hết lời, Lâm Tu Dương đã cắt đứt, “Hết sức xin lỗi,“ Lâm Tu Dương mang vẻ mặt vui vẻ, “Đến đây vài ngày, Vân Nam là địa phương tốt, vốn định ở thêm mấy ngày, thế nhưng công ty bên kia tồn động không ít chuyện chờ tôi xử lý, nên đã đặt 2 vé máy bay lúc mười giờ ba mươi tối, đúng lúc tôi và ngài gặp mặt, vì vậy tính tối nay là đáp chuyến bay trở về thành phố B.” Lâm Tu Dương nói không nhanh không chậm, lời nói không cứng ngắc giống như nghĩ sẵn trong đầu trước như vậy, ngược lại khiến người ta cảm thấy tự nhiên.

“Tốt lắm, đã như vậy, vậy sau này chúng ta còn gặp lại.” Lương Dĩ Hà đưa tay nắm tay của anh, ngay lúc Lâm Tu Dương và Trình Nặc nghĩ là cuối cùng có thể kết thúc, “A,“ Lương Dĩ Hà giống như nhớ ra điều gì, vỗ ót, “Quả thật là gần đây bận rộn nên trí nhớ càng giảm xuống,“ hắn đưa ánh mắt sang Trình Nặc, “Trên xe của tôi để một phần văn kiện, bên trong tôi có viết mấy điều đề nghị liên quan đến hợp tác lần này, nếu thư ký Trình nguyện ý, có thể cùng đi ra xe lấy với tôi hay không?”

Trình Nặc cười, “Được, tôi đi cùng ngài,“ cô nhìn đồng hồ, lại đưa mắt sang Lâm Tu Dương, “Bây giờ cách thời gian cất cánh còn lại không nhiều, tối nay không đi nữa, ngày mai chỉ có một chuyến máy bay đến thành phố B vào buổi chiều, hay Lâm tổng ngài đến sân bay trước đi, tôi sẽ đón xe qua sau.”

Xuất hiện sự kiện chắn ngang trước mặt của Trình Nặc, phân tích Lương Dĩ Hà lúc đó có thật quên cầm văn kiện xuống xe hay không đã không còn ý nghĩa nào. Hắn rõ ràng muốn bắt Trình Nặc làm bia đở đạn, để ngừa chưa chuẩn bị. Nếu cô thật sự là một người thư ký bình thường, tình trạng trước mắt tự nhiên không muốn đồng ý, nhưng trước mắt ngoài cô cũng chỉ còn mình Lâm Tu Dương, Trình Nặc tự nhiên sẽ không để anh lâm vào hiểm cảnh không biết.

“Được, tôi chờ cô ở sân bay.” Trong lòng của Lâm Tu Dương giãy giụa, nhưng Trình Nặc đã nói hết lời, nếu lúc này anh còn kiên trì ngược lại sẽ hại Trình Nặc.

※※※

Dọc theo đường đi, Trình Nặc đi sau lưng Lương Dĩ Hà, trong lòng tính toán làm sao thoát đi, mặc dù cô đã kéo dài khoảng cách với Lương Dĩ Hà, nhưng lại có Triệu Hạo đi sau lưng, mặc dù hắn bước đi không nhanh, nhưng nếu Trình Nặc muốn kéo ra khoảng cách trong lúc này vẫn hơi khó khăn.

Không lâu lắm, hai bên đường đột nhiên có nhiều người mặc tây trang màu đen, bọn họ đi bên cạnh Lương Dĩ Hà, mà Lương Dĩ Hà khôi phục trạng thái trầm mặc ít nói lần nữa, mục đích của hắn đã đạt được, Trình Nặc làm đối tượng bị uy hiếp, bất luận thế nào hay sẽ phát sinh trạng huống ra sao, hắn vẫn còn nắm giữ quyền khống chế nhất định.

Mà trong lúc mọi người có tâm tư khác nhau, Trình Nặc nghe tiếng kêu đau đớn sau lưng, Triệu Hạo thẳng tắp té trên mặt đất. Đứng mấy vệ sĩ bên cạnh Lương Dĩ Hà lập tức móc súng che chở, không chờ bọn hắn cẩn thận thăm dò, người đã bị mấy hướng đạn xung quanh bay đến, mấy tên sung máy phía xa che chở không lãng phí một viên đạn, Trình Nặc thừa dịp hốt hoảng nhanh nhẹn tung người chui vào bên trong rừng rậm.

Thoáng trong lúc đó, Triệu Hạo và mấy tên vệ sĩ xung quanh đều chết hết, mà Trình Nặc bỗng nhiên không rõ tung tích, Lương Dĩ Hà giống như chim sợ cành cong, lại không có che chở. Lần này lẩn trốn nhất định phải ẩn nấp, nên hắn không dẫn nhiều vệ sĩ, nhưng lúc này hắn lại vô cùng hối hận. Hắn liếc nhìn Triệu Hạo té bên cạnh mình, trong mắt không khỏi xẹt qua vẻ đau thương, ngay sau đó hắn nghe âm thanh ma sát rất nhỏ phát ra trên cỏ, người nhanh chóng khôi phục thần sắc, hắn lật người nhảy vào rừng rậm.

Rừng cây ở đây rất dày đặc, so với đường cái trống trải vừa rồi, rừng rậm này ẩn thân hiệu quả sẽ tốt hơn.

Lương Dĩ Hà cẩn thận đi trong rừng rậm, mà hắn không biết đã rất gần khoảng cách với Trình Nặc. Một bên Trình Nặc ngừng thở, rất sợ khiến Lương Dĩ Hà chú ý.

“Thư ký Trình?” Lương Dĩ Hà dường như nghe tiếng hít thở, mặt hắn âm hiểm cười đến gần chỗ con mèo, Trình Nặc cưỡng bách mình nín thở, một tay cẩn thận lục lọi sung lục bên hông.

Chỉ nghe tiếng bước chân của Lương Dĩ Hà đang từng bước nhích lại gần mình, Trình Nặc khẩn trương trái tim muốn mau nhảy ra ngoài.

Bên tai Trình Nặc chợt nghe “Phanh” một tiếng súng vang, tiếng bước chân của người gây sự biến mất, cô cẩn thận chui ra từ trong thảm thực vật cao vút, rõ ràng nhìn thấy vết máu bên chân, Lương Dĩ Hà đã bị người bắn chết.

Nhiệm vụ chém đầu một âm mưu đã lâu cuối cùng kết thúc, Trình Nặc thở dài một hơi, cô đi đến hướng đạn bay ra, vẹt ra chướng ngại, hé ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trước mắt mình.

Cô quả thật sợ ngây người, là Nghiêm Thiếu Thần, anh lại xuất hiện ở đây.

“OR1, con mồi đã bị đánh gục, đầu trúng đạn, xong.”

“OR2 với những đội viên khác có thể rút lui, xong!” Trong tai nghe vô tuyến của Nghiêm Thiếu Thần truyền ra giọng nói của đội trưởng Trần Đình.

“Nhận được, xong!”

Nghiêm Thiếu Thần chậm rãi đứng lên, anh nhìn người phụ nữ trước mắt lông tóc không tổn hao gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Anh thu súng, đang muốn giơ tay lên dắt Trình Nặc, động tác trên tay hơi dừng lại, trong mắt thoáng hiện nét do dự, anh mới vừa giết người, đôi tay dính đầy máu tanh, làm sao có thể đụng vào người mình xác nhận là tốt đẹp nhất trên đời lúc này.

Trong mắt Nghiêm Thiếu Thần xẹt qua vẻ mất mác, Trình Nặc thấy trạng thái của anh, trong lòng không khỏi đau nhói, cô từng nghĩ Nghiêm Thiếu Thần là một quân nhân trời sanh, anh sẽ phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, anh sẽ tinh chuẩn bắn chết mục tiêu, nhưng anh cũng vì mình trở thành “Tay đao phủ” mà tâm tình phức tạp. Hôm nay người chết là kẻ đứng đầu tập đoàn buôn ma túy, có lẽ hắn nên đền tội ngay tại chỗ, bị mất mạng tại chỗ, ai mà nguyện ý chấm dứt sinh mệnh của người khác đâu?

Nhắm ngay mục tiêu, bóp cò, một chuỗi động tác thật ra thì rất đơn giản, nhưng nếu so sánh những động tác này và kết thúc sinh mạng, đột nhiên trở nên vô lực thiếu sức sống.

Trình Nặc mỉm cười dịu dàng, cô gật đầu, ý bảo cô hiểu rõ đến tận lúc này, nết nhăn giữa trán của Nghiêm Thiếu Thần mới dần giản ra. Trong lòng Trình Nặc đang tồn đọng một chuyện, vốn định nhìn thấy anh sẽ báo trước tiên, nhưng cô thấy tình trạng trước mắt, nên quyết định tạm thời buông tha.

“Chúng ta đi thôi, sau khi về nhà em muốn nói sự kiện cho anh nghe.” Trình Nặc đi đến bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần, cô không ngờ bọn họ có ngày sẽ kề vai chiến đấu, cảm xúc biến hóa cực lớn khiến bản thân khó có thể khống chế, trong mắt đều là vui vẻ.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, Trình Nặc rất ít kích động như vậy, trực giác nói với mình không chỉ là vì, bọn họ gặp nhau lúc này, giống như chuyện khác.

“Còn có cái...” Lời của anh còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm thấy bị đau, trên vai phải bị người mạnh mẽ nện một côn, Nghiêm Thiếu Thần nhất thời cảm thấy trước mắt choáng váng, cả người anh lảo đảo hai bước, nhưng giờ phút này anh nhất định chịu đựng, ý chí khiến cho mình thanh tĩnh. Trong thời gian nháy mắt, Trình Nặc đã bị người bắt.

“Không được rút súng!” Kẻ cưỡng ép lớn tiếng cảnh cáo.

Nghiêm Thiếu Thần nhìn Trình Nặc đang bị một người đàn ông vẻ mặt căm hận dùng súng uy hiếp, anh híp mắt lại, bỏ qua ý nghĩ rút súng, súng trên tay mình thành thạo xoay vòng, nghe được âm thanh đạn rơi xuống mặt đất. Anh vuốt hai tay, bày tỏ mình không có vũ khí.

“Ngươi... Lui về phía sau!” Kẻ cưỡng ép lại khoa tay múa chân để súng lục trên huyệt thái dương của Trình Nặc, tiếng hô của hắn tuy lớn, trong âm cuối vẫn có thể nghe ra giọng run rẩy, hắn sợ.

Trình Nặc bị đau, nhíu chặt chân mày lại, mấy phút trước cô vẫn khổ não vì nhiệm vụ bị buộc kết thúc sinh mệnh khác, không ngờ giờ phút này đối tượng đảo ngược, mình mất đi quyền lợi chúa tể sinh mạng trở thành con tin.

“A...” Trình Nặc không kìm hãm được cười lạnh, nhân vật này chuyển đổi thật là nhanh.

“Cô cười cái gì!” Kẻ cưỡng ép tức giận quát.

Một trước một sau cực kém khiến tâm tình của Trình Nặc trở nên bình tĩnh, “Nói đi, anh có yêu cầu gì.”

Làm hình cảnh thì hơn phân nửa đều là cao thủ phân tích tâm lý học, thêm vụ án bắt cóc hàng năm, cô hơi hiểu rõ tâm trí của người cưỡng ép này. Bọn họ cưỡng ép con tin, chủ yếu nhất là vì thỏa mãn yêu cầu mà bọn họ nêu ra, mà Trình Nặc chủ động là vì trì hoãn thời gian.

“Hắc, xem ra đúng là không sợ chết!” Kẻ cưỡng ép cười nhạo khinh miệt bên tai của cô, súng trong tay một khắc cũng không rời.

Trình Nặc nhếch môi, “Nếu như anh muốn báo thù, sẽ không để cho tôi có cơ hội nói chuyện.”

“Hừ,“ kẻ cưỡng ép khinh thường hừ lạnh, trên mặt càng âm trầm, “Báo thù? Cô nhắc nhở tôi, ban đầu nhị ca chết, tôi không tự tay giết hung thủ, hôm nay tôi sẽ dùng máu của các người vì báo thù đại ca, nhị ca!”

Trong lòng Nghiêm Thiếu Thần cả kinh, anh dường như biết người này là ai! Ban đầu anh ám sát em hai của Lương Dĩ Hà, ngồi ghế tài xế từng cố gắng giết hắn, nhưng không ngờ bắn trật, ngược lại bại lộ mục tiêu. Sau đó hắn nả một phát súng, bả vai bị thương, đồng đội lại bổ cho hắn một côn, sau lại hỏi muốn kết thúc tài xế này hay không, Nghiêm Thiếu Thần bác bỏ, anh không muốn nổ súng, chỉ là không ngờ người này cư nhiên lại trằn trọc thành tài xế của Lương Dĩ Hà!

Nghiêm Thiếu Thần híp mắt lại, trong lòng cuồn cuộn, hối tiếc lựa chọn ban đầu, có thể xem là một lần kinh nghiệm, anh có lẽ vẫn sẽ chọn không nổ súng nữa.

Trình Nặc đã đoán chuẩn ý định của kẻ cưỡng ép, ác độc mà nói ngược lại không thể làm cô sợ hãi. Trình Nặc cười nhạt, “Vì sao không muốn đối mặt ước nguyện lúc đầu của mình, giả như anh muốn giết chúng tôi, tiếng súng sẽ dẫn cảnh viên chưa rút lui xa đến, hành động vây quét lần này không ít cảnh lực, đến lúc đó anh ngay cả cơ hội rút lui chạy trốn cũng mong manh.”

Xung quanh chợt nghe được tạp âm rất nhỏ, kẻ cưỡng ép nheo mắt lại, “Thì ra là người trong nghề,“ biết xung quanh đã bố trí cảnh lực, hắn nhìn phía trước, lạnh giọng nói: “Cô và tôi cùng lên xe, để những người đó rút lui, để bọn họ đàng hoàng, chờ qua Miến Điện tôi sẽ thả cô, nhưng nếu như cô dám giở trò, chờ gặp gỡ người đàn ông của cô trong mộng đi!”

Kẻ cưỡng ép hung dữ nói cùng hướng, nhưng Trình Nặc không để ý, ánh mắt của cô dừng ở người đàn ông đứng trước mặt mình, anh đứng vững vàng trong gió, dù là giờ phút này không thể lập tức để cô thoát khỏi nguy hiểm, cô vẫn cảm giác có sự hiện hữu của anh khiến bản thân có cảm giác an toàn. Bọn họ vội vàng kết hôn, lại khắc ghi cuộc sống sau cưới, cô đã nhận định đây là kết cục của cô từ lâu, kết cục cả đời.

Trình Nặc nhíu chân mày, vuốt ve bụng của mình, lần nữa ngước mắt, trên mặt của cô tràn đầy vui mừng, “Thiếu Thần, em cảm giác mình rất hạnh phúc.”

Đêm khuya, trời đầy sao tỏa ánh sáng của mình, ánh trăng thuần khiết, ngũ quan của cô được tôn lên vẻ nhu hòa, Nghiêm Thiếu Thần đứng ở mặt khác của ánh trăng, đen nhánh vô biên, không ai biết giờ phút này vành mắt của anh đã ướt át, nơi cổ họng nghẹn ngào khó có thể thở dốc.

“Ít mẹ nó nhiều chuyện,“ kẻ cưỡng ép rất không kiên nhẫn, mắt hắn quét một vòng, đẩy Trình Nặc nói: “Đi nhanh lên!”

Cánh tay của Trình Nặc bị kẻ cưỡng ép kẹp chặt, “A!” Cô kêu lớn, đau đến rớt nước mắt xuống, đồng thời tay của cô dấu sau lưng, mà Nghiêm Thiếu Thần sau lưng cô con ngươi tối tăm thoáng qua hàn quang.

Điện quang hỏa thạch chỉ nghe “Phanh...” một tiếng súng vang, đạn gào thét bay ra họng súng, người dĩ nhiên ngã thẳng xuống đất, khắp nơi xung quanh là mùi plastic gay mũi khi họng súng ma sát.