Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 12: Gặp ba Trình




Sau khi Nghiêm Thiếu Thần nói muốn kết hôn thì ngày thứ ba sẽ cùng Trình Nặc lái xe đến huyện L chính thức thăm hỏi ba Trình, Trình Mẫn Chi. Dọc theo đường đi Nghiêm Thiếu Thần không nói chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe, ngược lại Trình Nặc nhớ một câu thì dặn dò một câu, sau khi Nghiêm Thiếu Thần nghe xong thì rất lâu mới ừ một tiếng, Trình Nặc thấy thái độ của anh lạnh nhạt cũng dứt khoát yên tĩnh chợp mắt.

Tháng bảy vừa qua, thời tiết bên ngoài trở nên oi bực khó chịu, cộng thêm trận mưa lúc sáng sớm khiến không khí mờ mịt hơi nước, người sẽ cảm giác cơ thể dính nháp. Bên trong xe mở máy điều hòa, chân mày hẹp dài của Trình Nặc thỉnh thoảng nhíu lại, cô khoác tay lên cửa sổ xe, chống đầu ánh mắt không mục tiêu nhìn ngoài cửa sổ.

Nghiêm Thiếu Thần quay đầu nhìn Trình Nặc, tầm mắt của cô di chuyển theo cảnh ngoài xe, suy nghĩ của cô không biết đã chạy đến đâu.

Trình Nặc hoàn hồn, cười nhạt, hỏi "Anh nhìn em làm gì?"

"Đột nhiên trong xe quá an tĩnh." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nói.

Cô nhìn cảnh ngoài xe, con ngươi hơi âm u, lạnh nhạt nói: "Rất nhanh sẽ đến huyện L." Rất nhanh cô sẽ phải gặp mặt cha của mình, lần trước gặp mặt Trình Mẫn Chi là tết năm trước, lúc ấy cô mới nhận một vụ án, qua một tháng hoàn toàn không có đầu mối gì, Tiếu Kha thấy thế liền cho cô nghỉ phép, đúng lúc kịp lễ mừng năm mới.

Tối hôm qua cô gọi điện thoại về nhà, lúc ấn số Trình Nặc mới cảm thấy dãy số rất xa lạ, dĩ nhiên không chỉ mình cô thấy xa lạ, ngay cả Trình Mẫn Chi cũng giống vậy, nghe giọng nói của cô trong điện thoại, Trình Mẫn Chi nhất thời không nhớ nổi là ai.

Trình Nặc không để ý những điều này, "Ngày mai con về nhà một chuyến."

Trình Mẫn Chi rất lâu không trả lời, người bên đầu điện thoại này lại không lặp lại lời của mình, chỉ là yên lặng chờ, chờ ông trả lời mình. die nda nlequ ydon.com

Trình Mẫn Chi trầm mặc rất lâu mới thản nhiên nói: "Được, con muốn ăn gì?"

"Món ăn gia đình là tốt rồi, trưa mai con đến." Mặc dù Trình Nặc không kén ăn, nhưng vẫn thích ăn mấy món rau xào, chỉ là cô rất ít cố ý nhắc đến trước mặt Trình Mẫn Chi.

" Món ăn gia đình," Trình Mẫn Chi thoáng chần chờ, nói: "Cha nhớ con thích ăn gà xào cay."

Trình Nặc cúp điện thoại, khóe môi không khỏi nở nụ cười, chỉ là cười hơi chua xót. Món ăn này bình thường Trình Nặc thích ăn, ông vẫn nhớ, nhưng chỉ nhớ có vậy. Kể từ khi mẹ cô qua đời thì quan hệ với Trình Mẫn Chi dần dần lạnh nhạt, sau khi mẹ đi Trình Nặc kiên trì sống trong ký túc xá của trường học, cô rất ít về nhà, dĩ nhiên Trình Mẫn Chi không muốn yêu cầu. Cô rất ít trao đổi với Trình Mẫn Chi, dần dần Trình Nặc trở nên độc lập lại ít nói. Mà Trình Mẫn Chi gần như không chủ động câu thông với Trình Nặc, lúc thi đại học ông chỉ là dặn dò Trình Nặc phải ăn cơm, cô muốn thi trường học gì, học chuyên ngành gì, Trình Mẫn Chi cũng không hỏi đến, đến bây giờ ông cũng không rõ lúc ấy Trình Nặc thi đậu trường đại học nào, ông chỉ biết duy nhất là trường đó trong thành phố, vì như thế, đến nay Trình Mẫn Chi không biết thân phận thật sự của Trình Nặc là hình cảnh nằm vùng, ông vẫn nghĩ Trình Nặc làm ở phòng hành chánh trong công ty.

"Đã thật lâu em không trở về." Trình Nặc nhíu mày, hoàn hồn sau đó nhìn Nghiêm Thiếu Thần.

"Không có thời gian?" Nghiêm Thiếu Thần từ từ dừng xe hẳn, quay đầu nói thản nhiên.

"Đúng, hai năm qua công việc bận rộn, nên không trở về."

Hai năm qua cô luôn luôn bôn ba với mấy vụ án tài chính, lúc cô đi học cũng không gần gũi với Trình Mẫn Chi, hôm nay quan hệ của cô và Trình Mẫn Chi rất nhạt nhẽo, càng ít trở về huyện L hơn, mặc dù cô trở lại, phân nửa là phải đi một chỗ khác, đi thăm người mà cô tưởng niệm.

Trình Nặc nhìn Nghiêm Thiếu Thần chuyên tâm chú ý xe, trong lòng không khỏi nghĩ khi ở thành phố B, Nghiêm Thiếu Thần tìm hiểu cô, cũng chỉ thông qua mình cô, mà ở huyện L lại khác nhau rất lớn, trong huyện thành lại đông đúc láng giềng quen biết lẫn nhau, Trình Nặc tin tưởng Nghiêm Thiếu Thần nhất định xem qua sơ yếu lý lịch của cô gửi cho tập đoàn "ST" để tìm việc, phần sơ yếu lý lịch gần như hoàn mỹ, hấp dẫn mắt người, đồng thời cũng dễ khiến người nọ nhớ lâu.

"Nghiêm Thiếu Thần..." Trình Nặc nhìn đám người và một hai khuôn mặt quen thuộc đi lại trên đường phố, nhiều người thì miệng lưỡi linh tinh, Trình Nặc cắn môi dưới, vẻ mặt căng thẳng lên.

"Làm sao?" Nghiêm Thiếu Thần thấy mặt cô căng thẳng, hơn nữa trước đó cô thỉnh thoảng dặn dò anh chuyện trong nhà, Nghiêm Thiếu Thần nghĩ cô đang khẩn trương, giống như cô đi với anh gặp ba mẹ lần đầu tiên, vẻ mặt khẩn trương không thể che giấu được trên mặt.

"A, hơi khẩn trương thôi, thường ngày về nhà chỉ có mình em, lúc này có thêm anh, dĩ nhiên lo lắng hơn." Tầm mắt của cô vẫn dừng trên mặt Nghiêm Thiếu Thần, cô thấy rõ phản ứng của người đàn ông này, cô không thể để anh hoài nghi vì động tác rất nhỏ này.

"Anh nghĩ cha em chưa chắc không đoán được." Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nói.

"Sao nói thế?" Trình Nặc nhíu mày, không hiểu nhìn anh.

"Lâu như vậy em không trở về một chuyến, đột nhiên trở về nhất định có nguyên nhân gì." Nghiêm Thiếu Thần đánh tay lái, "Tháng bảy cũng không có ngày lễ gì, nếu ngẫm nghĩ, ông có thể đoán được."

Trình Nặc bất đắc dĩ cười ra tiếng, cô cong khóe môi, ánh mắt nhìn về trước trầm mặc rất lâu lại nói: "Từ nhỏ quan hệ của em và ba em không quá tốt, từ khi mẹ em qua đời sau này, quan hệ càng phai nhạt."

Nghe xong Nghiêm Thiếu Thần thu hồi vẻ mặt, mím chặc môi, tầm mắt của Nghiêm Thiếu Thần vẫn nhìn thẳng, mà người bên cạnh anh lại không thấy ánh mắt của anh đang tối dần.diendanlequydon.com

Lúc này trong lòng Trình Nặc vẫn còn lo nghĩ chuyện phải ứng phó kế tiếp, cô lại không phát hiện Nghiêm Thiếu Thần khác thường, lúc cô chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu, nói: "Mong anh đừng nhắc đến mẹ trước mặt ba em."

Vừa nói xong khóe miệng Nghiêm Thiếu Thần hơi chuyển động, anh dừng xe ở ven đường, híp mắt lại, quay sang nhìn cô, anh nghi ngờ nhìn Trình Nặc, thật lâu không có di chuyển.

Trình Nặc bị anh nhìn càng không nắm chắt, trong lòng cô âm thầm lo lắng, lời nói như vậy vốn là có vẻ thần bí, nhưng hôm nay Trình Nặc không muốn giải thích ý nghĩa của nó.

"Thiếu Thần..."

Lần đầu tiên Trình Nặc gọi anh thân mật như vậy, nhưng bây giờ tình huống hoàn toàn không hợp, cử chỉ của cô làm Nghiêm Thiếu Thần nghi ngờ.

"Em đang khẩn trương?" Nghiêm Thiếu Thần nheo mắt, nhàn nhạt hỏi.

"Em chỉ là.."

Không đợi cô nói xong, Nghiêm Thiếu Thần khoát tay, nhẹ giọng nói: "Thôi, anh không muốn biết, liên quan đến mẹ em, anh sẽ không hỏi."

Anh bỏ đi nghi ngờ xuất phát từ cái gì Trình Nặc hiểu rất rõ ràng, tín nhiệm, Nghiêm Thiếu Thần tín nhiệm cô, Trình Nặc nên cảm thấy vinh hạnh với tín nhiệm như vậy, nhưng bây giờ Trình Nặc cảm thấy xấu hổ, cô thà Nghiêm Thiếu Thần không tín nhiệm mình như vậy.

Về chuyện của cô và Nghiêm Thiếu Thần, nếu không phải Tiếu Kha thấy lần điều tra này không quan hệ lớn đến Nghiêm Thiếu Thần, thì sẽ không ngầm cho phép bọn họ quen nhau. Chỉ là Tiếu Kha ngầm cho phép cũng không có nghĩa là tương lai cô có thể cởi mở về chuyện này, gần đây Trình Nặc phàm là nghĩ đến người điều tra là Lâm Tu Dương, nếu có ngày anh phát hiện hàng đêm người phụ nữ nằm bên cạnh mình lại điều tra an hem mà mình quen biết từ nhỏ, hơn nữa trước khi bọn họ kết giao thì có kế hoạch như vậy, đến lúc đó Nghiêm Thiếu Thần sẽ phản ứng làm sao...

Cô đột nhiên cảm thấy lạnh run sống lưng, giống như có người không ngừng thổi gió lạnh sau lưng cô. Trình Nặc rùng mình, phỏng đoán tình hình hôm nay, đây chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, anh sớm muộn sẽ biết.

"Đừng suy nghĩ, không phải sẽ nhanh đến nhà em sao?" Nghiêm Thiếu Thần tưởng cô đang suy nghĩ mẹ của mình, ánh mắt cũng thay đổi nhu hòa hơn. Tay của anh rất tự nhiên khoác lên vai Trình Nặc, vỗ nhẹ cô, để cô dần dần bình tĩnh lai.

Trình Nặc từ từ ngẩng đầu lên, đúng lúc đón nhận ánh mắt nhu hòa của Nghiêm Thiếu Thần, ánh mắt như thế khiến cô mê hoặc, giống như cái chén, chỉ biết càng lún càng sâu, cô chỉ có thể chôn giấu bí mật dưới đáy lòng, cô muốn sống cùng với người trước mắt, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Nghiêm Thiếu Thần vào ngày chân tướng rõ ràng. Tính tình Nghiêm Thiếu Thần quyết đoán anh sẽ không dễ dàng tin tưởng một người, bây giờ anh lại tín nhiệm mình như thế, Trình Nặc càng sợ có ngày Nghiêm Thiếu Thần sẽ thất vọng. Giống như tín nhiệm bạn đến có thể tháo xuống tất cả bộ giáp trên người, mà bạn bắn phát súng vào ngực anh.

"Nghiêm Thiếu Thần, xin anh tin tưởng em."

Trước mắt cô dần dần mơ hồ, chất lỏng nóng bỏng chảy qua gương mặt, Trình Nặc cảm thấy mình được người ôm vào trong ngực, trên người người nọ tỏa ra hơi thở cô quen thuộc, ngửi mùi đó, cô có thể dần dần bình tĩnh. Trên thực tế cô còn câu không có nói ra, dù tương lai anh thấy được cái gọi là chân tướng, nhưng xin anh tin tưởng em.

※※※

Nhà mà Trình Mẫn Chi đang ở là chuyển sau khi mẹ qua đời, Trình Nặc không có nỗi nhớ sâu nặng vói nhà này, hành lang chật hẹp, Nghiêm Thiếu Thần sau lưng cô, trong hành lang chỉ quanh quẩn tiếng bước chân của hai người. Trình Nặc gõ cửa phòng, chỉ chốc lát sau cửa đã mở ra. Nhìn thấy Trình Mẫn Chi, dưới ánh mặt trời, loáng thoáng có thể thấy được nếp nhăn ở khóe mắt của Trình Mẫn Chi. Trình Nặc bùi ngùi nhìn tóc bạc trắng ở thái dương của ông, cô mấp máy môi, nặn ra nụ cười, "Ba, đây là bạn trai con, Nghiêm Thiếu Thần."

Không cần cô giới thiệu Trình Mẫn Chi đã sớm đoán được người đàn ông đứng sau lưng cô là người nào, chỉ là khi ông chú ý quân trang trên người Nghiêm Thiếu Thần, sắc mặt tối sầm lại, trầm mặt chỉ khẽ ừ.

Nghiêm Thiếu Thần dĩ nhiên có thể nhận ra thái độ của ông, anh cười nhạt gọi ông bác trai.

Trình Mẫn Chi nhường đường để bọn họ đi vào, ông tiện tay đóng cửa lại, nhìn Trình Nặc đang đứng nói: "Hai con ngồi đi, ta đi nấu cơm." Giọng nói của ông lạnh lùng, không nghe ra độ ấm.

Trình Nặc đưa mắt nhìn Nghiêm Thiếu Thần, ý bảo anh ngồi xuống trước, cô tìm bình giữ nhiệt đặt trên bàn, rót ly nước ấm cho anh, cười nói: "Anh uống nước trước rồi xem tivi, em đi giúp ba."

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, hiển nhiên biết Trình Nặc muốn làm gì, nên không nói muốn đi phòng bếp hỗ trợ, anh nhìn bóng lưng Trình Nặc, ánh mắt dần dần ảm đạm, trên mặt hiện lên sự lo lắng như có như không.

Trình Nặc đi vào phòng bếp, cô tiện tay đóng cửa lại, mấp máy môi liếc mắt nhìn ba của mình, hai năm không gặp, sợ mối quan hệ của bọn họ càng lạnh nhạt hơn, gặp mặt vẫn thấy xúc động.

Trình Mẫn Chi đã nhận ra người đứng phía sau, ông im lặng không lên tiếng vẫn đứng trước bếp cắt ớt xanh.diend anle quydon. com

"Ba," Trình Nặc cố gắng nở nụ cười trên mặt mà không biết giọng của mình vừa rồi rất cứng rắn.

"Trở về sao không ra phòng khách ngồi." Trình Mẫn Chi cúi đầu cắt xong ớt xanh trên thớt.

"Anh ấy đang xem kênh quân sự, con cứ vào đây." Trình Nặc cười nhợt nhạt, không khí dịu hơn lúc nãy không ít.

Sắc mặt Trình Mẫn Chi rõ ràng cứng đờ, động tác trên tay ông cũng dừng lại, trầm mặc rất lâu mới nói: "Hôm nay con dẫn cậu ta về đây, trong lòng ba hiểu ý của con, chỉ là nếu như con muốn trưng cầu ý kiến của ba, ba chỉ có một ý kiến —— không đồng ý."