Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 75: Tiến vào trái tim anh




Năm Thượng Tâm tốt nghiệp đã được định sẵn là sẽ làm văn thư trong cục cảnh sát thành phố. Đây là lần đầu tiên nha đầu này lên tiếng phản đối, cô muốn cùng làm ở một chỗ với Thiệu Phi Phàm, nhưng cô vừa mới mở miệng nói ra thì cả nhà, bao gồm cả Thiệu Phi Phàm đều phản đối. Dựa vào thể chất cùng trí tuệ của Thượng Tâm, nếu như cô làm cảnh sát thật sự, không bị tội phạm uy hiếp thì cũng sẽ cản trở đồng nghiệp thi hành công vụ, vì an toàn của cô và mọi người, tất cả mọi người đều nhất trí phản đối, đồng thời đưa ra cho cô hai lựa chọn, hoặc là ngây ngô ở nhà, hoặc là đến cục cảnh sát làm công việc sửa sang tài liệu. Tất nhiên là Thượng Tâm không muốn ngây ngô ở nhà, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý làm văn thư.

Tốt nghiệp đại học rồi, công việc cũng sắp xếp xong rồi, tiếp theo là bàn đến việc tổ chức hôn lễ. Tuy rằng hai người đã nhận giấy chứng nhận kết hôn được hơn một năm rồi, nhưng không có cô gái nào không mong chờ hôn lễ của mình cả. Nhân lúc Thượng Tâm vẫn chưa đi làm chính thức, cô liền dành tất cả tâm tư vào hôn lễ.

“Thiệu Phi Phàm, phù rể là ai vậy?” Thượng Tâm cắn cắn đầu bút hỏi.

“Cốc Tử Kỳ.”

“Còn có hai người nữa?” Cô dự định sẽ tìm ba phù rể.

Thiệu Phi Phàm không hiểu tại sao cô lại cần nhiều phù dâu phù rể như vậy, “Vốn dự tính sẽ nhờ thêm hai người Hạ Bình, Lý Nguyên, nhưng gần đây có một nhiệm vụ, bọn họ phải đi công tác.”

Vậy có nghĩa là phù rể đã cao chạy xa bay rồi? Thượng Tâm chu cái miệng nhỏ nhắn, “Nếu như anh không chọn được ai, em có thể chọn giúp anh.”

“Em chọn đi, mấy người trong đội bọn anh đều kết hôn cả rồi, anh cũng không biết tìm ai.”

“Được, ngày mai anh nhớ gọi anh Cốc đến thử lễ phục.” Thượng Tâm viết xuống mấy chữ, tự nói thầm với bản thân mình, “Phù rể: Cốc Tử Kỳ, Thần Tri Thư, Kỷ Thành. Phù dâu: Tiểu Hồ Đồ, Thần Tri Mặc…Còn thiếu một người nữa, làm sao bây giờ?”

Thiệu Phi Phàm cũng không quan tâm ai làm phù dâu, nhưng hai bạn phù rể này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, anh nghiêng đầu nhìn Thượng Tâm, Thần Tri Thư cùng Kỷ Thành thực sự đồng ý làm phù rể sao? Chuyện này phải bàn bạc lại một chút.

Ngày hôm sau, Thiệu Phi Phàm nhìn thấy hai người đen mặt mặc trang phục của phù rể thì cố nén cười, “Phù rể của tôi cũng rất đẹp trai nha!”

Thần Tri Thư chỉnh lại cái nơ, “Muốn cười thì cười, đừng để bị nghẹn họng, em rể!” Hai chữ cuối cùng hắn đặc biệt nhấn mạnh.

Thiệu Phi Phàm lại thờ ơ, ngước mặt lên nở nụ cười. Anh chẳng quan tâm em rể hay không em rể, vợ là của anh là được rồi.

Kỷ Thành ngay cả em rể cũng không được gọi, lại còn phải làm phù rể cho tình địch, đúng là ủy khuất hơn nhiều so với Thần Tri Thư, tiểu tử này liền đen mặt lại, ngồi trên ghế sa lon, “Cười cười cười, cẩn thận ngày kết hôn tôi sẽ cướp cô dâu đó, biết đâu Thượng Tâm lại đồng ý đi cùng tôi thì sao.”

Cốc Tử Kỳ thay lễ phục xong đi ra thì nghe thấy câu này, anh ta vỗ vỗ bả vai Thiệu Phi Phàm, “Huynh đệ, xem ra cậu phải trông coi tân nương thật chặt vào, quá nhiều sói rồi.”

Thiệu Phi Phàm khoát tay chặn lại, “Không sợ, vua sói ở đây rồi, còn sợ mấy con sói con sao?” Bộ dáng đắc ý đó làm cho đám mày râu ở đây thật muốn đánh cho anh một trận, bất quá hiển nhiên là con hổ có lá gan chuột nhắt, nghĩ vậy thôi chứ không dám làm. “Kỷ Thành, trong đội của chúng tôi được điều tới một sinh viên tốt nghiệp ngành cảnh sát loại xuất sắc, hình như cũng họ Kỷ, cậu biết không?”

Sắc mặt Kỷ Thành trắng bệch, sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Cậu ta cười khan, “Cái đó, cái đó, vừa rồi tôi nói mình muốn cướp cô dâu, đó chỉ là lời nói đùa thôi, đội trưởng Thiệu đừng để bụng làm gì.” Cha của cậu ta mất không ít sức lực mới chạy cho cậu ta vào đội hình cảnh đó, nhưng không ngờ rằng lại đầu quân vào đội của Thiệu Phi Phàm.

Thiệu Phi Phàm cũng cười, “Không sao, không sao, tôi đây đại nhân đại lượng không chấp với tiểu nhân, chờ đến khi cậu đến đội hình cảnh đi làm, tôi nhất định sẽ chiếu cố cậu thật tốt.”

Lời nói này có chút lợi dụng chức quyền nha, Cốc Tử Kỳ đánh anh một quyền, “Đừng có trêu chọc người ta nữa, Kỷ Thành, không phải là Thiệu Phi Phàm muốn gây khó rễ cho cậu đâu, cậu không cần phải sợ.”

“Tôi không sợ, đội trưởng Thiệu đều đối đãi rất tốt với mọi người, đối với người mới lại càng thoải mái, danh tiếng của anh ấy nổi tiếng khắp trường chúng tôi mà.”

Thần Tri Thư thật sự không nghe nổi nữa, giận dữ mắng một câu, “shit, giáo viên trường cậu đều tốt nghiệp tiểu học hay sao vậy hả? Còn thoải mái với mọi người, nổi tiếng gần xa…thiết!”

Khuôn mặt của Kỷ Thành quẫn bách đến đỏ bừng, mọi người đều không nhịn được mà cười lớn.

Mọi người đang cười vui vẻ thì thấy Thượng Tâm đi ra khỏi phòng thay đồ, sau đó kéo rèm ra, “Phù dâu xinh đẹp của tôi xuất hiện nào!”

Hồ Tiểu Đồ thanh thuần, Thần Tri Mặc diễm lệ, còn một cô gái khác thì mang theo khí chất điềm tĩnh, có thể nói ba người phụ nữ ba phong cách, đều có nét đẹp riêng.

Thượng Tâm lôi kéo cô gái mang phong cách điềm tĩnh đẩy tới trước mặt mọi người, “Đây là đồng nghiệp của chị Thần, may nhờ có chị ấy tới cứu giúp một tay, nếu không em sẽ bị thiếu mất một phù dâu rồi.” Cô gái kia có chút xấu hổ, khách khí nói không có gì.

Thiệu Phi Phàm lễ độ đứng lên tự giới thiệu về bản thân mình, “Tôi họ Thiệu, Thiệu Phi Phàm.”

“Tôi tên Lý Chân Chân.” Cô gái cười mỉm đáp lời.

Thiệu Phi Phàm cũng giới thiệu ba vị phù rể, “Thần Tri Thư, em trai của Thần Tri Mặc. Kỷ Thành, bạn học của Thượng Tâm. Vị này là Cốc Tử Kỳ, anh em với tôi, anh ấy cũng là cảnh sát.” Nói xong, anh lại giới thiệu ba vị phù dâu cho Cốc Tử Kỳ và Kỷ Thành cùng biết.

Thử xong lễ phục, đoàn người náo nhiệt rủ nhau đi ăn cơm, nhưng Cốc Tử Kỳ thấy có chút không được tự nhiên, từ lúc ra khỏi tiệm áo cưới, tại sao cô gái phù dâu mang vẻ mặt điềm tĩnh đó cứ nhìn anh ta mãi? Anh ta lén vỗ vai Thiệu Phi Phàm một cái, “Người anh em, trên mặt của tôi dính gì sao?”

“Không dính gì, sao vậy.”

“Vậy tại sao cô gái kia cứ nhìn tôi mãi thế?” Cốc Tử Kỳ bị cô gái kia nhìn mà cảm thấy sợ hãi.

Thiệu Phi Phàm cười vui vẻ, “Người anh em, anh thật có sức quyến rũ, chắc là tiểu nha đầu đó coi trọng anh đi!”

“Đi chết đi, nói vớ vẩn.” Cốc Tử Kỳ lạnh mặt nói.

Thiệu Phi Phàm cũng không tranh cãi với anh ta nữa, mặc kệ nha đầu này và Tự Nãi Tiêm, chuyện tình cảm của người ta, anh cũng lười không muốn quản. Bất quá, bữa cơm này thật có chút ăn không tiêu, ánh mắt kia của Lý Chân Chân thật sự làm người ta phát hoảng.

Ngày hôn lễ của Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm, có thể nói là oanh động cả thành phố G.

Thiệu Phi Phàm dùng chiếc xe cảnh sát tồi tàn của mình đi đón cô dâu, đi phía sau xe cảnh sát của anh là một hàng xe Rolls-Royce, Hummer, Bentlay, Porsche…Thần Tri Mặc ngồi ở ghế phụ xe thể thao đi ngay sau xe cảnh sát của Thiệu Phi Phàm, nhìn chiếc xe rách nát cùng tạo hình LOVE ở bên ngoài xe mà cảm thán, “Thiệu Phi Phàm này cũng có lúc không được bình thường cho lắm.”

Thần Tri Thư vui vẻ đáp lời, “Có thể xem Thượng Tâm như bảo vật mà cưới về, đã chứng minh bản thân anh ta không phải là một người bình thường rồi.” Nói xong, hai chị em liếc mắt nhìn nhau rồi cùng phá lên cười.

Hiện trường hôn lễ lại đối lập với chiếc xe cảnh sát đón cô dâu, càng làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc, hơn nữa còn có bao nhiêu minh tinh đến đó lưu diễn, chỉ nguyên đại tiểu thư Ôn Trần Quan cùng chồng của cô ấy là người quản lí công ty giải trí Ôn thị và Nghiêm thị đến dự đám cưới này, cũng đủ làm cho giới truyền thông đua nhau đến đây đưa tin rồi.

Tiếp theo là màn biễu diễn kéo Violon của Trì Niệm cùng chồng của cô là Cận Vũ, họ kéo khúc nhạc dạo đón cô dâu vào lễ đường, Thượng Trạm Bắc dắt tay con gái đi vào lễ đường, “Tôi đem bảo bối của tôi giao cho cậu.” Ông nghiêm túc, trịnh trọng nói.

Thiệu Phi Phàm cũng đáp lại giống như một lời thề, “Con nhất định sẽ bao dung cô ấy hơn nữa, con sẽ dùng nửa đời sau của mình để chăm sóc cô ấy.”

Sau khi tiến hành xong buổi lễ, là phần kính trà trưởng bối, nhìn Thượng Tâm kính trà cho cha mẹ, lại thêm ba người anh trai của anh cũng lên đài để Thượng Tâm kính trà, Thiệu Phi Phàm lầm bầm mấy câu về, có gì hay mà lên đó tham gia náo nhiệt cơ chứ. Thiệu Phi Uyên đang đi xuống đài nghe thấy câu này , nhếch miệng cười một tiếng “Tiểu tử, bọn anh cũng không phải là tham gia náo nhiệt, là vì muốn hưởng một chút hỉ khí thôi mà”. Nói xong, anh ta cười cười làm khuôn mặt nhăn thành một đống.

Sau đó thì thấy người bên gái lên đài, bục đài bên trên rộng khoảng 10 mét ngồi đầy người. Thuộc Phi Phàm kéo kéo Thượng Tâm nói “Nhà em đào đâu ra mà lắm thân thích vậy?” Thượng Tâm le lưỡi nói “Ông bà của em, cha mẹ ruột, hai cha nuôi, hai mẹ nuôi, lại thêm chú Nghiêm thím Nghiêm…Phi Phàm, các anh chị em của em còn chưa lên đài đó!”

Ý của cô là vẫn còn ít sao. Thiệu Phi Phàm đầu đầy mồ hôi, trong lòng kêu khổ một tiếng.

Sáng sớm đón dâu, cả buổi sáng tiến hành các nghi thức, buổi tối tổ chức dạ yến, nhìn các nghệ sĩ thay phiên nhau biểu diễn ở trên đài, Thượng Tâm thấy mệt mỏi, mí mắt sắp sụp xuống rồi, Thiệu Phi Phàm còn khổ hơn cô, bị ép uống rượu như uống nước lã.

Thần Tri Thư và Kỷ Thành thề rằng không chuốc say chú rể thì không bỏ qua, sau khi bị ép uống rượu vô số, Thiệu Phi Phàm cũng thấy có chút nóng nảy, cố gắng ra sức nhìn bọn họ, tiếp tục uống rượu chuốc say mọi người, cuối cùng cũng chuốc say được hai người cuối cùng, đang định chuồn đi ôm Thượng Tâm thì thấy Thần Tri Mặc đi đến dơ chai rượu lên với anh.

Ý tứ rất rõ ràng, đợi tôi say rồi, cậu mới có thể trở về phòng.

Thượng Tâm cũng không thể đỡ rượu thay anh được, cô vừa uống mấy chén đã cảm thấy đau đầu, nằm trên ghế sô pha, không đến hai phút đã lăn ra ngủ rồi, đợi đến khi cô tỉnh lại, thì đại đa số mọi người đều đã say ngã xuống rồi. Cô đẩy đẩy Thiệu Phi Phàm ở bên cạnh, nhưng lay thế nào đi chăng nữa thì Thiệu Phi Phàm cũng không động đậy dù chỉ một chút. Thượng Tâm vừa tức vừa vội, hung hăng đá hai người Thần Tri Thư và Kỷ Thành một cái, ai ngờ hai người này bị đá một cái liền cong người nôn ra, nôn xong rồi vẫn không có ý thức, tiếp tục ngủ như thường.

Thượng Tâm hoàn toàn trợn trắng mắt, xem ra cuộc chiến ngày hôm nay quá khốc liệt rồi. Cô lập tức nhảy dựng lên, tìm nhân viên phục vụ quầy, đưa mấy đại lão gia này đi bệnh viện.

Đến bệnh viện phải truyền nước, đến quá nửa đêm thì Thiệu Phi Phàm tỉnh dậy đầu tiên, vừa mới mở mắt liền hỏi, “Đây là đâu? Sao anh thấy không giống nhà chúng ta vậy?”

Thượng Tâm “Oa” một tiếng khóc lên, “Anh làm em sợ muốn chết, em còn cho rằng anh uống rượu đến chết rồi.”

Thiệu Phi Phàm lập tức rút kim truyền ra, ôm lấy Thượng Tâm an ủi, nhìn thấy mấy người anh em nằm ở những chiếc giường bên cạnh, không khỏi cười khổ, lần kết hôn này đều kết tới bệnh viện luôn rồi.

Bởi vì không có ai tỉnh lại ngoài Thiệu Phi Phàm, cho nên hai người quyết định cùng nhau lái xe trở về nhà, rửa mặt xong cũng lười tắm, trực tiếp lên giường, ôm nhau ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai người đều bị điện thoại đánh thức dậy, vừa mới nhận điện thoại liền nghe thấy giọng nói khủng bố của Thần Tri Thư, “Hai người thật quá đáng, cứ như vậy mà ném lại cả lũ chúng tôi ở bệnh viện.”

“Vợ tôi không ném cậu ở trên đường đã là nhân từ lắm rồi.” Nói xong liền lạch cạch một tiếng cúp điện thoại, ôm cô vợ nhỏ vẫn còn đang mơ hồ, hôn một cái, “Vợ, tỉnh ngủ rồi sao?”

“Không có, mới vừa rồi em còn nằm mơ đấy.”

“Em mơ thấy gì?”

“Mơ thấy em cũng trở thành người nằm vùng, sau đó gặp được anh…”

Thiệu Phi Phàm dán vào cổ của cô cười khẽ, thổi ra khí có chút ngứa, “Vậy sao? Vậy em mơ thấy em nằm ở “vùng” nào? Để anh xem nào, ở đây, ở đây, hay ở đây?” Bàn tay không thành thật của anh đã xoa ở trên ngực của cô, “Vợ, theo anh thấy thì em đã nằm ở trong lòng của anh thì đúng hơn, để công bằng, anh cũng phải nằm vào trong thân thể của em mới được.”

Dũng mãnh đâm vào làm cho Thượng Tâm đột nhiên thanh tỉnh, cô đập mạnh lên cánh tay của anh, “Thiệu Phi Phàm, anh chính là sắc lang, là lưu manh.”

Thiệu Phi Phàm cười “khanh khách”, thân thể cũng ra sức vận động, “Thật ra thì anh còn có thể lưu manh hơn một chút nữa.”

“…”

Rất nhiều năm sau, khi mọi người nhắc tới sự tích nằm vùng của đội trưởng Thiệu, thì Thiệu Phi Phàm sẽ vô cùng đắc ý mà nói cho mọi người rằng, “Nằm vùng là một kĩ thuật sống, sau khi hoàn thành có thể thăng quan cưới vợ. Nếu không hoàn thành, thì có thể mất đi cái mạng nhỏ của mình.” Kể lại xong còn không quên nói thêm vào một câu, “Mọi người cứ từ từ mà lĩnh hội, tôi đi gọi điện thoại cho vợ tôi đây.”