Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 7: Vì sao cứu tôi




Khi Thượng Tâm nhìn thấy anh, trong ánh mắt hiện lên chút ánh sáng hi vọng, cô không dám giãy dụa quá lớn, thật cẩn thận hô tên của anh khóc cầu xin "Tôi sẽ nghe lời, không bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, van xin anh, tôi không muốn chết. . . . . ."

Đây là lần đầu tiên Thượng Tâm gọi tên anh, giọng nói khàn khàn, còn mang theo sự run rẩy. Thiệu Phi Phàm cố nén sự kích động trong lòng mình, anh hít một hơi thật sâu, rồi đi đến trước mặt anh Cửu "anh Cửu, muốn làm gì vậy?"

Tay anh Cửu đang vuốt con dao gấp, tiếng va chạm giữa các con dao phát ra âm thanh "lách cách" "lách cách", làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Lý Lan đi tới, ném một chiếc di động vào trong ngực của anh, Thiệu Phi Phàm liền tiếp được, khó hiểu nhíu mày lại.

"Cô gái kia đã gọi điện cho cảnh sát, làm toàn bộ hai mươi ba nhóm hàng mới đều bị cảnh sát tịch thu, tổn thất gần trăm vạn hàng. Phàm, phụ nữ của cậu thật là lợi hại." Lý Lan nói châm chọc.

Thiệu Phi Phàm cầm di động, trên màn hình hiện ra cuộc điện thoại cuối cùng là 110. Ánh mắt anh buồn bã, anh nghiêng đầu nhìn Thượng Tâm đang bị treo, như đang suy nghĩ điều gì.

Anh Cửu cười lạnh "Phàm, anh biết việc này không thể trách cậu được, nhưng cô gái này thật quá to gan." Anh ta nói xong liền đi tới gần Thượng Tâm, Thượng Tâm ý thức được sự nguy hiểm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, ngay cả kêu lên cũng quên.

Ngày thường Anh Cửu rất thích chơi dao, cho nên hiện giờ, anh đã quăng đi không ít dao gấp ở trên tay, dây thừng đang treo Thượng Tâm bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt đứt.

"Anh Cửu."

Anh Cửu cau mày quay đầu lại "Phàm, không phải cậu muốn cầu xin thay cô ta chứ?"

"Phàm, cậu đừng nói là sau một đêm liền yêu cô ta đi." Lời nói của Lý Lan mang theo chút chế nhạo.

Thiệu Phi Phàm không nhìn Lý Lan đang chế nhạo mình, mà chỉ nhìn anh Cửu "anh Cửu, tổn thất lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm, xin anh hãy thả cô ấy."

"Phàm? !" giọng nói anh Cửu mang theo hàm ý cảnh cáo."Lòng dạ đàn bà không giống như những gì mà cậu nghĩ."

Thiệu Phi Phàm đi qua, không quan tâm đến việc khác liền thả Thượng Tâm xuống, Thượng Tâm được cứu xong liền ôm chặt lấy Thiệu Phi Phàm, cả người không ngừng phát run. Anh nhẹ nhàng vỗ sống lưng của cô, như đang an ủi cô. Thiệu Phi Phàm không kiêu ngạo cũng không lấy lòng anh Cửu ở đối diện, chỉ nói "anh Cửu, người là anh đưa cho tôi, nếu đã cho tôi thì chính là người của tôi rồi. Phụ nữ của tôi dù theo tôi một ngày cũng giống như một năm, chỉ cần cô ấy là phụ nữ của tôi, tôi là đàn ông của cô ấy sẽ gánh vác cho cô ấy. Tôi sẽ bồi thường tổn thất lần này, tôi sẽ lấy lại uy tín đã bị đánh mất, nếu anh Cửu cho rằng như vậy còn không được. . . . . ." Khóe miệng anh hơi giương lên, đưa tay ra đoạt lấy dao gấp trong tay anh Cửu, trước tình huống không ai ngờ tới, dơ con dao lên rồi đâm xuống.

Dao gấp đâm xuống bắp đùi của anh vang lên âm thanh làm cho mọi người đều căng thẳng, máu tươi tràn ra, nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo của anh, anh lưu loát rút dao ra, giống như anh đâm vào đó không phải là chân mình, lông mày cũng không có nhíu một cái.

"Phàm cậu. . . . . ." mắt anh Cửu trợn to lên, thấy anh còn muốn dơ dao lên, liền nhấc tay gạt dao xuống "cậu ngu ngốc,nếu bị tàn phế, thì ai bán mạng cho tôi đây."

Thiệu Phi Phàm cười cười, một tay kéo Thượng Tâm, một tay ấn chỗ bị thương trên đùi mình " không tàn phế được, một dao kia là tôi nên chịu ."

Đổ máu, anh Cửu cụng không nói cái gì nữa, nếu nói nữa sẽ làm anh em bất hoà. Anh ta trừng mắt nhìn Thượng Tâm, muốn từ trên người cô nhìn xem, cô có năng lực gì mà chỉ một đêm đã khiến cho Phàm thay cô nhận một dao. Nhưng anh không thể nhìn ra có cái gì khác biệt, chỉ là một cô gái trẻ tuổi, mềm mại, hồn nhiên, bọn họ đều đã gặp qua mặt hàng tốt nhất, so với nhiều người, Thượng Tâm thật bình thường .

"Phàm, chỉ là một cô gái thôi, có đáng giá không?"

Thiệu Phi Phàm nhìn Thượng Tâm đang bị doạ đến choáng váng, nghiêm túc nói "Anh, cô ấy là cô gái đầu tiên của tôi, anh nói xem có đáng giá hay không!"

Câu nói của anh mang theo ba phần tức giận anh Cửu liền hiểu được, nhịn không được liền cười ra tiếng "Trách không được", nhìn Phàm đang lúng túng, trên đùi máu vẫn không ngừng chảy, cười mắng "con mẹ nó, cậu thật không có tiền đồ." Trước kia tôi lại không biết cậu chưa từng có quan hệ nam nữ.

Thiệu Phi Phàm gục đầu xuống giống như đang thành thật xin lỗi, thực ra là đang nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã vượt qua một cửa ải.

"Còn ở chỗ này làm gì, mang theo cô gái của cậu đi xuống băng bó vết thương." Anh Cửu mắng một câu, Thiệu Phi Phàm gật đầu muốn đi, thì anh Cửu kéo tóc Thượng Tâm lại "Cô, nếu còn có lần sau thì ông trời cũng không giúp được cô, đến lúc đó tôi sẽ trả lại cho cô cả một dao mà hôm nay Phàm chịu thay cô."

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Thiệu Phi Pham mang theo Thượng Tâm trở lại phòng, bảo cô lấy thuốc để anh băng bó, một dao kia nhìn như rất sâu, thật ra chỉ bị thương ngoài da, anh xuống dao luôn rất chính xác.

Anh xé rách quần dài, dùng cồn rửa miệng vết thương, rửa sạch rồi bôi thuốc lên, sau đó cầm máu dùng băng vải băng vết thương lại, tay anh làm thành thạo như đã rất quen thuộc, căn bản không cần sự giúp đỡ của người khác. Sau khi anh băng bó xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thượng Tâm đứng ở bên giường nhìn anh, trong đôi mắt còn mang theo nước mắt.

"Sợ sao?" anh liếc nhìn cô một cái, rồi cả người dựa vào đầu giường.

Trong lòng Thượng Tâm cảm động, nước mắt chảy xuống hai bên má, giọng nói vẫn run rẩy như trước "Vì, vì sao cứu tôi?" Lúc cô nhìn anh dùng dao đâm vào đùi, trừ bỏ sợ hãi ra thì cô còn khiếp sợ nhiều hơn, cho nên cả người đều choáng váng.

Thiệu Phi Phàm khẽ nhíu mày nhìn cô, cô được chăm sóc quá tốt cũng như được bảo vệ quá tốt, nếu anh đoán không sai, thì Thượng Tâm vì một dao kia mà cảm động. Cô vì chuyện này mà cảm động, anh rất không tốt bụng nghĩ, cô không phải qúa đơn thuần thì chính là rất ngu ngốc.

Chỉ là, giờ phút này anh lại muốn lợi dụng sự đơn thuần cùng ngu ngốc này của cô.

"Lại đây." Thiệu Phi Phàm vỗ vỗ bên giường.

Vành mắt Thượng Tâm hồng hồng di chuyển qua đó rồi ngồi xuống.

Thiệu Phi Phàm không chạm vào cô, mà chỉ nói thật nhỏ "Tôi chỉ nói điều này một lần, cô hãy nghe cho kỹ. Không được chạy trốn, cũng không được báo cảnh sát, nếu cô tin tôi, thì hãy nghe lời tôi, một ngày nào đó tôi sẽ để cô rời khỏi nơi này an toàn."

Thượng Tâm không dám tin trừng mắt nhìn anh nói "anh, nói thật sao? Thật sự sẽ cho tôi rời đi?"

"Nếu cô tin lời tôi." Anh dừng lại một chút, cười như không cười nói"Nếu mà lần sau cô bị Lý Lan bắt vì làm chuyện không nên làm, tôi sẽ không giúp cô, cũng không giúp được cô."

Thượng Tâm che mặt khóc nức nở, nước mắt theo khe hở cuả ngón tay chảy xuống "Tôi rất sợ hãi, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ mẹ tôi...quá. Tôi không thể học đại học, không thể đi thành phố G, không thể lấy anh Thần, không được. . . . . ."

Cô nói năng có chút lộn xộn, cô không thể chịu nổi cái loại sợ hãi này. Một tuần nay, cô không dám nói lời nào, lúc nào cũng lo lắng và sợ hãi, cô cần nói hết ra uỷ khuất , mà giờ phút này trong lòng Thiệu Phi Phàm lại tồn tại loại phức tạp, cô sợ anh, sợ hãi anh, Thiệu Phi Phàm lại cảm thấy tương đối an tâm, thậm chí đó có thể là tín nhiệm. Đúng vậy, cô tin tưởng lời anh nói, cô tin.

Trừ tin anh, cô cũng không có cách nào khác.

Nhìn Thượng Tâm khóc, Thiệu Phi Phàm nhắm mắt lại. Nếu lúc này chỉ có một người có thể hiểu được Thượng Tâm, thì người này chính là Thiệu Phi Phàm. Không chỉ vì anh đã thấy tất cả những gì cô đã trải qua, mà còn bởi vì anh cũng đã từng trải qua sự tuyệt vọng cùng sợ hãi này. Nếu không phải anh có tâm lý mạnh mẽ, thì cuộc sống mỗi ngày của anh đều là tuyệt vọng như vậy. Nằm vùng —— không có bạn bè, không có đồng nghiệp, anh giống như tre mồ côi bị thế giới vứt bỏ, trong cái chết mà muốn sống, nguy hiểm phải tự mình vượt qua.

Khi anh cởi bỏ thân phận của bản thân, trở thành một người khác, thì anh biết con đường này rất gian nan, cũng biết đây là một con đường không thể quay đầu được. Kỹ năng nằm vùng quan trọng nhất chính là ngụy trang, bảo vệ mình không để lộ cảm xúc thực. Từ đó, anh luôn mỉm cười, mọi hành động đều không phải của Thiệu Phi Phàm, chính vì vậy, anh không khóc, không phải không có nước mắt, mà là đã quên mất khóc là như thế nào.