Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 54: Bị đuổi ra ngoài




“Thực ra Thiệu Phi Phàm tới đây là có chuyện muốn nói với mọi người.” Nói xong đẩy đẩy Thiệu Phi Phàm, trợn mắt nhìn anh, “Phi Phàm, không phải là anh có chuyện muốn nói à, mau nói đi.”

Đợi khi nào không có người xem anh thu thập em thế nào, đúng là tên phản đồ! Thiệu Phi Phàm tức tối nghĩ.

“Có chuyện gì muốn nói vậy?” Mọi người trong nhà đều nhìn về phía hai người họ.

Hiện giờ cả người như đứng trước mũi dao, nói sớm cũng là nói, nói muộn cũng là nói, anh thấy: Tiến lên một bước là dao, lui một bước cũng là dao, muốn tránh cũng không tránh thoát được. Thiệu Phi Phàm cứng rắn nặn ra nụ cười, “Thực ra, cháu muốn nói cháu cùng Thượng Tâm kết hôn…”

“Chuyện kết hôn không vội, không phải cậu cũng nói phải cố gắng vài năm để xây dựng sự nghiệp sao! Đợi Tâm Tâm tốt nghiệp rồi mới nói đến chuyện kết hôn.” Ông nội cau mày cắt đứt lời nói của anh.

Khóe miệng của Thượng Tâm và Thiệu Phi Phàm bất giác co giật, hai người nhìn nhau, trong lòng lộp bộp một tiếng. Thượng Tâm quyệt miệng nhỏ giả bộ đáng thương, Thiệu Phi Phàm lại không nhẫn tâm để cô phải tự nói ra, thôi, ai bảo anh cưới cô vợ nhỏ này chứ! Quyết tâm lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi áo ra, “Thực ra chúng cháu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi ạ.”

Đùng…Thật giống như vừa mới một khắc trước còn đang trong tình trạng nguy nan, giây kế tiếp liền biến thành sóng yên biển lặng. Đáng tiếc, cái loại yên tĩnh đột ngột này càng làm cho người ta lo lắng khiếp đảm. Thượng Tâm lo lắng dựa sát vào Thiệu Phi Phàm, hận không thể chôn đầu vào ngực anh. Thiệu Phi Phàm cảm thấy có một luồng khí lạnh chui vào cổ áo, sống lưng lạnh toát.

Một giây, hai giây, ba giây…oành…

Thủ trưởng Thượng vô cùng bình tĩnh đứng dậy đưa tay cầm lấy hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, suy nghĩ một chút mới mở ra nhìn, nhưng khi xem xong thì khuôn mặt bình tĩnh đã thay đổi trong nháy mắt, không đợi mọi người kịp phản ứng, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đã bị ném vào mặt Thiệu Phi Phàm. Rống một tiếng đinh tai nhức óc, gần như chôn vùi luôn hai người.

“Làm liều, quả thật là làm liều!” Ông nội thật sự rất tức giận, không những vứt đi giấy chứng nhận kết hôn, mà còn cầm lấy ấm trà màu tím yêu thích đập bể, “Các người có biết thế nào là khuôn phép hay không? Có biết cái gì là báo cáo không? Tâm Tâm vẫn còn đang đi học, các người ngay cả việc báo cáo xin phép cũng không có liền tự mình đi đăng ký kết hôn, các người…các người căn bản là không để tâm đến người lớn trong nhà và trường học! Các người…các người cút đi cho tôi.” Mắng xong, ông nội không đợi bọn họ tự cút đi mà bước nhanh tới tóm lấy hai người đẩy ra ngoài.

Thượng Tâm sợ tới mức choáng váng, luôn miệng kêu, “Ông nội, cháu sai rồi, cháu sai rồi…”

Nhưng vào lúc này, ông nội không muốn nghe bất cứ lời nói nào. Hai người trực tiếp bị đẩy ra đến cửa, Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu mới phản ứng lại, lôi kéo ông nội, “Ba, đừng tức giận, ba đừng tức giận.”

Bà nội trong lúc nhất thời cũng rối loạn, phản ứng đầu tiên là lấy thuốc trợ tim của ông nội ra.

Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm, cả hai người bị đẩy ra đến cửa, lúc này muốn đi vào trong lại không dám, rời đi cũng không được, thật là không biết phải làm sao mới tốt, ông nội vừa ngẩng đầu, thuận tay lấy cái ghế gần bên người muốn quẳng đi.

Thiệu Phi Phàm tất nhiên là không để Thượng Tâm bị ghế đánh trúng, anh ôm cô, quay lưng lại, liền bị đập vào đầu và bả vai. Thượng Tâm khóc ô ô, lôi kéo Thiệu Phi Phàm hỏi: “Anh bị đập có sao không? Đập vào chỗ nào?”

Thiệu Phi Phàm không để cho cô nhìn thấy, chỉ nói không sao. Thượng Tâm rất đau lòng, dậm chân một cái, “Ông nội, người không phân rõ phải trái!” Nói xong, muốn kéo Thiệu Phi Phàm bước đi.

Thiệu Phi Phàm vội vàng kéo cô lại, “Nói xin lỗi với ông nội đi.”

Ông nội hừ lạnh tức giận, “Không cần, uổng công vô ích, cháu thật là không biết tôn trọng bề trên! Ta xem bộ dáng của cháu hiện giờ thật giống ba cháu hồi còn trẻ như đúc, hừ, muốn đi thì đi, có bản lĩnh thì cháu cả đời này cũng đừng về đây nữa! Hôm nay cháu muốn bước chân vào cái nhà này, cũng phải xem ai dám cho cháu bước vào. Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, giúp tôi đem hai đứa trẻ vô tâm vô phế này đuổi ra ngoài…”

Lính cảnh vệ của ông nội là Tiểu Lưu, nghe thấy vậy thì chạy vào nhà, thật đúng là làm khó cho anh ta, nhưng anh ta phải nghe chỉ thị của thủ trưởng Thượng, chỉ đành bước tới khuyên bảo, “Nếu không hai người đi trước đi, đợi ông ấy hết giận thì quay về.”

Tình trạng hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, Thiệu Phi Phàm thở dài, “Ông nội đừng tức giận, ngày mai cháu lại tới để chịu đòn nhận tội.”

“Cút!”

Chỉ nói một chữ, làm cho hai người mặt mày chán nản rời khỏi nhà họ Thượng.

Trở lại trên xe, Thượng tâm mặt như đưa đám, “Thiệu Phi Phàm, làm thế nòa bây giờ?”

Thiệu Phi Phàm ngả lưng dựa vào ghế ngồi, “Còn có thể làm thế nào? Dẫn vợ của anh về nhà thôi.” Đi một bước lại tính một bước, ông nội và hai người cũng không có thù oán gì, ông nội nổi giận còn không phải là vì bọn họ tiền trảm hậu tấu sao, đợi hết giận rồi, vẫn là yêu thương nhất đứa cháu gái nhỏ thôi.

Thượng Tâm cũng hiểu đạo lý này, nhưng vừa nghĩ tới phản ứng của gia đình cô, vậy gia đình của Thiệu Phi Phàm có phải cũng... “Thiệu Phi Phàm, hay là trước tiên chúng ta đi đến nhà anh một chuyến đã!” Chủ động thừa nhận vẫn tốt hơn so với bị động buộc phải nói ra.

Thiệu Phi Phàm aty năm chặt vô lăng, lập tức quay đầu xe, “Nghe lời vợ.” Vị nào đó nhà anh, không mắc bệnh tim, chắc là không có chuyện gì.



Lúc hai người đi đến nhà họ Thiệu, gió bão ở bên nhà họ Thượng cũng bình ổn trở lại. Nhưng ông nội lại nói ra một câu, “Ai cũng không được kể lại tình hình với Thượng Tâm.”

Thượng Trạm Bắc vô tình bị lôi ra dạy dỗ, sau khi trở về phòng, nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ đi nghĩ lại liền bật cười.

“Bị ba nói cho một hồi, còn cười cái gì?” Hạ Hâm Hữu tiến tới hỏi, tay bị lôi kéo, liền bị kéo vào trong ngực của chồng.

“Cười lúc chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn, cái vẻ mặt của em thật là mù mịt.” Không cần Thiệu Phi Phàm nói ra, ông cũng có thể đoán bọn họ làm sao nhận giấy chứng nhận kết hôn, khẳng định là tiểu hồ đồ nhà ông bị gạt đi đăng ký rồi, giống như năm đó ông cũng gạt vợ ông đi đăng ký kết hôn vậy. “Phụ nữ bọn em ấy à, khôn khéo nhưng không nhanh trí đều bị lừa gạt cả.”

Vừa nghĩ tới năm đó gần như là bị Thượng Trạm Bắc bắt ép đi cục dân chính, đến nơi đó, một túi đủ loại thủ tuch cho thấy ông đã mưu đồ từ lâu, mình còn chẳng hay biết gì, “Đàn ông các người chẳng có ai là tốt lành cả.”

“Không phải phụ nữ bọn em vẫn hay nói, đàn ông không xấu xa, phụ nữ không yêu sao!” Thượng Trạm Bắc dương dương đắc ý, “Đàn ông bọn ạn vì muốn phù hợp với yêu cầu của các em cho nên mới trở nên xấu xa như vậy đó.”

“Đi ra đằng kia!”, không khách khí chụp một cái vào ót của ông, còn lo lắng thay cho con gái, “Tâm Tâm còn nhỏ như vậy đã phải lấy chồng rồi.”

“Luyến tiếc?”

“Không phải là luyến tiếc, chỉ có chút…”

“Chua xót, không phải là tư vị này sao? Cảm giác thân mình nuôi con lớn lên, chốc lát liền bị người khác lừa gạt chạy đi mất.”

Trong quá trình trả lời, Hà Hâm Hữu đều híp mắt nhìn ông, có cái gì đó không đúng, trong ngày thường, Thiệu Phi Phàm mà dính sát lấy con gái ông, ông đã bùng nổ không cam tâm, hôm nay sao lại không có phản ứng gì, “Anh có gì đó không đúng, sao lại bình tĩnh như thế này cơ chứ?”

“Đã chuẩn bị tâm lý xong rồi tất nhiên là bình tĩnh”. Thượng Trạm Bắc lôi kéo vợ đến bên giường, “Từ khi xảy ra chuyện với A Thần, anh đã nhận ra. Một người đàn ông có thể đứng ở đây trong tình huống như vậy, liền chứng minh anh ta sẽ không thấy khó khăn mà lùi bước, cũng chứng minh anh ta thật lòng với Tâm Tâm. E rằng khó mà tìm được một người chồng như ý giống anh ta. Có lấy chồng hay không đều là con gái của chúng ta, gả cho một người chồng che chở cưng chiều nó, tôi đây cũng yên lòng.”

“Thật sự đã thông suốt rồi?” Hạ Hâm Hữu lập tức hỏi ông.

Thượng Trạm Bắc chợt ôm bà xã vào lòng, nghiêng người liền đè xuống, “Thông suốt rồi, thông suốt rồi, sớm biết như vậy thì hồi trẻ để em sinh thêm mấy đứa nữa! Vợ à, em nói bây giờ mới sinh có kịp không?”

“Đều già sắp rụng răng rồi, anh cũng không sợ bị người khác chê cười!”

“Không ngại, chỉ cần chúng ta vẫn chưa rụng răng thì không ngại…”



Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm đứng trước cửa nhà họ Thiệu. lần này, không chỉ đầu vai của Thiệu Phi Phàm bị thương, vẻ mặt cũng đen lại, thật là thảm hại.

Ông nội ra tay thật độc ác. Lúc hai người tiến vào trong, ba Thiệu đang luyện chữ bằng bút lông, hai người rút kinh nghiệm, cẩn thận nói ra chuyện đã kết hôn, ai biết được ba Thiệu không nói hai lời, liền cầm lấy nghiên mực trực tiếp đập lên trán của Thiệu Phi Phàm. Tuy rằng không chảy máu nhưng cũng sưng thành một cục lớn.

Ngay sau đó liền gọi cảnh vệ vào, coi như là lễ phép mời hai người đi ra ngoài.

Một ngày đại hỉ, kết quả là bị đánh tới cả người trọng thương, Thiệu Phi Phàm vẻ mặt đau khổ nhìn Thượng Tâm, “Vợ à, chúng ta về nhà thôi.”

Thượng Tâm đau lòng sờ sờ trán của anh, gaath đầu thaath mạnh, “Chồng à, chúng ta về nhà.”