Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 45: Tôi cũng thích em




Thượng Tâm được Thiệu Phi Phàm ôm đi thẳng vào phòng trong đầu còn luẩn quẩn lời Thiệu Phi Phàm nói ở nhà họ Thượng.

___Mặc kệ Thượng Tâm ngủ với ai, cô vẫn là vợ của Thiệu Phi Phàm.

Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm để ở trên giường, thấy cô nhìn mình chằm chằm lại ra sức kìm nén nước mắt, trong lòng mặc dù bực bội, nhưng cũng là đau lòng. Thiệu Phi Phàm nhẹ nhàng sờ mặt, thận trọng siết tay nhỏ bé của cô, "Khóc đi, đừng kìm nén, là tôi không tốt....."

Thượng Tâm giật mình chớp đôi mắt to, nước mắt im lặng theo gương mặt liền chảy ra, trên nét mặt không có xuất hiện biến đổi gì. Nước mắt kia giống như nước nóng, rơi ở trên tay của Thiệu Phi Phàm, nóng đến trong lòng.

Bất kỳ cô gái nào liên tiếp gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ bi thương muốn chết, huống chi là Thượng Tâm đã được nuông chiều từ bé, mà làm tổn thương cô chính là người thân thiết nhất.

Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm vào trong lòng, nói không nên lời tự trách mình. Là mình khiến cho Thượng Tâm hiểu lầm mới có thể xảy ra loại sự tình này, truy tìm căn nguyên, mình đều phải có trách nhiệm rất lớn. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Thượng Tâm, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, "Ngoan, đi tắm, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai cái gì cũng không nhớ, được không?"

Thượng Tâm nhẹ nhàng gật đầu, thân mình càng thêm gần sát Thiệu Phi Phàm, dường như nơi đó mới là nơi an toàn nhất của cô.

Thiệu Phi Phàm giúp Thượng Tâm xử lý tốt tất cả, liên tục hỏi cô có thể tự mình tắm hay không, nhận được đáp án xác định mới khép hờ cửa phòng tắm, ngồi ở phòng khách chờ cô. Nửa giờ sau, phòng tắm tiếng nước chảy vẫn như trước "Ào ào" vang, Thiệu Phi Phàm gọi hai tiếng, Thượng Tâm cũng không trả lời.

Cảm thấy không bình thường, cũng không quản điều kiêng kị gì, đẩy cửa liền chạy đi vào. Chỉ thấy Thượng Tâm đứng ở dưới vòi nước, dùng khăn mặt ra sức cọ xát thân thể của mình, dấu hôn nơi ngực đã nhướm đỏ, trên khăn mặt của Thượng Tâm cũng đỏ một mảnh nhỏ. Thấy thế, Thiệu Phi Phàm nắm cánh tay của của Thượng Tâm, tay kia thì đóng tất cả vòi nước lạnh, sau đó ôm Thượng Tâm thật chặt vào trong lòng.

Thượng Tâm ở trong lòng ngực của Thiệu Phi Phàm khóc lên, âm thanh nức nở nghẹn ngào từ trong cổ họng tuôn ra. Khóc trong chốt lát, Thượng Tâm đẩy Thiệu Phi Phàm ra, chỉ vào ngực nơi đã bị mình chà xát, ngẹn ngào nói: "Bẩn...."

Tại thời điểm Thiệu Phi Phàm nghe Thượng Tâm nói ra chữ kia, trái tim mãnh liệt co rụt lại, chặn ngang ôm Thượng Tâm lên, ra khỏi phòng tắm chăn bông quấn trên người cô , sau đó cùng cô ngồi đối diện ở trên giường, nâng mặt cô lên, một lòng nói với cô, "Tôi nói không quan tâm, tôi sẽ không là đàn ông. Nhưng là tôi để ý em uất ức, mà không phải em cùng hắn xảy ra chuyện gì! Thượng Tâm, em không bẩn, Thần Tri Thư bẩn, người bẩn là hắn. Em so với ai khác đều sạch sẽ, thật sự."

Thượng Tâm lắc đầu rơi nước mắt, nhưng không nói lời nào.

Thiệu Phi Phàm lần đầu dỗ con gái, nhìn nước mắt của cô nói không ra được lo âu cùng lo lắng, sợ cô luẩn quẩn trong lòng, cũng sợ cô thật sự đi vào chỗ bế tắc. Lại một lần nữa đem cô cùng chăn bông ôm vào trong lòng, ôm cô thật chặt, "Thượng Tâm, tôi thề không bao giờ để bất luận người nào làm thương tổn đến em, em tin tôi không?"

Em tin tôi không?_lời này Thiệu Phi Phàm đã từng hỏi qua, khi đó Thượng Tâm không chút nghi ngờ gật đầu, mà giờ phút này, chỉ đơn giản bốn chữ không những làm cho Thượng Tâm càng tín nhiệm lại càng làm cho cô cảm động. Nhưng là, cô giờ phút này cũng như trước đây khi bị vây đồng thời không biết Thiệu Phi Phàm là nằm vùng thời gian giống nhau, cũng không biết làm sao, không biết nên làm cái gì bây giờ!

Thượng Tâm giãy ra chăn bông ôm cổ Thiệu Phi Phàm, dùng sức gặt đầu, nước mắt theo gương mặt rớt xuống cổ của Thiệu Phi Phàm, âm thanh nức nở nghẹn ngào ngay tại bên tai. Nhìn bộ dáng tiều tụy của cô, Thiệu Phi Phàm nắm một bên áo gối lau tóc cho cô, "Ngoan, chúng ta trước đi ngủ, thức dậy, mọi việc đều là quá khứ." Một ngày này bất luận là thân thể hay tinh thần của Thượng Tâm đều bị kéo căng, dỗ cô nằm xuống, chỉ là làm thế nào Thượng Tâm cũng không chịu nhắm mắt, cho dù ôm chặt tay anh, ánh mắt cũng nhìn anh, căn bản buông lỏng không được.

Nghiêm khắc thở dài, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở lòng ngực của mình, vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng nói, "Ngoan, nhắm mắt."

... ...... ......

Thoáng một cái gần nữa tháng trôi qua, Thượng Tâm vẫn ở trong phòng nhỏ của Thiệu Phi Phàm, ban ngày Thiệu Phi Phàm đi làm, Thượng Tâm thì ở nhà, thỉnh thoảng Tiểu Hồ Đồ sẽ đến nói chuyện cùng cô, nhưng chủ yếu là Tiểu Hồ Đồ nói cô nghe.

Hạ Hâm Hữu cùng bà nội cũng có đến vài lần, chẳng qua bà nội thấy cháu gái thì lại khóc, bà nội khóc Thượng Tâm cũng khóc, Hạ Hâm Hữu nhịn không được, đành phải dìu bà nội rời khỏi. Về sau, bà một mình đến, nhìn con gái luôn tinh nghịch nhiều lời đột nhiên thay đổi không nói, trong lòng cũng liền khó chịu.

Thiệu Phi Phàm bên kia vụ án đã vén ra manh mối, Lý Dĩnh chết đi đúng như Thiệu Phi Phàm dự đoán đã chọc giận Lý Lan, khiến Lý Lan có ý nghĩ cùng chết nên khai hết mọi việc, hiện tại Lưu Dũng và những người dính dáng tới đều bắt thẩm tra lại. Cố Tử Kỳ biết tình hình của Thiệu Phi Phàm, khuyên nghỉ ngơi trước.

Thiệu Phi Phàm đã sớm muốn xin nghỉ, nhưng trong cục vội, nên anh ngại mở miệng. Cốc Tử Kì vừa nói, anh thể hiện lòng biết ơn sâu sắc. Bất quá trước khi nghỉ cần giải quyết một chuyện, "Cốc đội, vẫn nói mời mọi người ăn cơm, kết quả tôi vào cục thì vẫn luôn bận. Hiện tại vụ án này cũng gần kết thúc, buổi tối chúng ta họp mặt, toàn bộ đi quán lẩu thế nào?"

"Tốt, bọn khỉ con đã sớm ngấm ngầm mưu tính tốt làm thịt chú một trận, chú đưa tới cửa tự nhiên không khách sáo."

"Tôi đặt chỗ, anh gọi người....Đúng rồi, mang theo chị dâu." Thiệu Phi Phàm cầm điện thoại lên đặt phòng, giống như lơ đãng để anh nhắc đến Tự Nãi Tiêm.

Cốc Tử Kì vui tươi hớn hở lên tiếng trả lời, đi xuống lầu gọi người.

Buổi tối, Thiệu Phi Phàm về nhà trước đón Thượng Tâm, lấy chiếc áo lông cừu kiểu dáng dài từ trong hộp da Hạ Hâm Hữu đưa tới bảo cô mặc vào, giúp cô rửa mặt trước gương, "Hảo hảo chải đầu, tôi đưa em đi ăn cơm."

Thượng Tâm cầm cây lược gỗ, chải tóc mái, cột tóc đuôi ngựa, đi ra, nhìn thế nào cũng như người chưa trưởng thành. Thiệu Phi Phàm nhếch miệng cười, "Bé con, em khi nào mới có thể trưởng thành?"

Thượng Tâm lắc đầu, cũng không biết nói mình không biết hay nói mình chưa trưởng thành. Thiệu Phi Phàm cũng không so đo với đáp án của cô, lấy khăn quàng cổ quàng vào cho cô, lôi kéo người đi ra ngoài. Vừa đi vừa dặn, "Hôm nay ăn cơm đều là đồng nghiệp của tôi, đại đa số em đều đã gặp qua, không có người lạ. Thấy người đừng không nói lời nào, bọn họ đều hâm mộ tôi tìm được người vợ nhỏ xinh đẹp, nếu em không nói lời nào, bọn họ cứ suy nghĩ, 'hóa ra người vợ nhỏ này là câm điếc, trách không được rơi vào trong tay ngươi', chúng ta không thể để cho bọn họ mỉa mai chúng ta, ta mang ngươi đi ra ngoài đó là khoe khoang, khoe khoang tôi có cô vợ xinh đẹp bao nhiêu, trẻ thế nào, để cho bọn họ về nhà hối hận, cực kỳ hối hận."

Thượng Tâm bị hắn lắm mồm chọc cười, nghiêng đầu hỏi, "Người ta hối hận cái gì nha?"

Thiệu Phi Phàm ngồi trong xe, vô cùng chăm chú nhìn cô, chững chạc đàng hoàng nói, "Hối hận sinh ra không đẹp trai như tôi! Hối hận không có vận khí tốt như tôi! Lúc nằm vùng cũng có thể nằm được cô vợ xinh đẹp, quá may mắn....A, a, a, thực sự đủ để bọn họ hâm mộ ghen tị oán hận nửa đời người. "Nói xong, anh ra hình ra dáng thở dài, mới khởi động xe.

Thượng Tâm bên cạnh "ha ha" cười không ngừng.

Thiệu Phi Phạm nghe thấy tiếng cười kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cũng đi theo cong lên.