Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 37: Thần Tri Mặc ra tay




Thượng Phẩm liền dừng lại, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được nét mặt Thần Tri Mặc, từ trước đến giờ cô nói chuyện đều rất có khí thế, khi còn bé chính là như vậy. Dù rõ ràng bị người ta bắt được sai lầm, vẫn có thể tìm được lý do, trợn to mắt nói mình không sai. Cũng như cô hiện tại đứng ở trên tòa án, chỉ cần cô người trong cuộc, đỏ nói thành đen, bảo đảm làm cho mọi người đều tin cô. Giờ phút này, cô nói những lời này, không phải nghi vấn, mà là cảnh cáo.

Cảnh cáo Thượng Phẩm, cô Thần Tri Mặc nhất định sẽ làm cho Thượng Tâm về bên cạnh Thần Tri Thư. Đáng tiếc, cô đã cảnh cáo lầm người.

"Tri Mặc, Thiệu Phi Phàm không phải người cô có thể động vào được. Còn nữa, cô phải nhớ, mặc kệ là ba mẹ tôi còn ba mẹ cô, Thần cùng Tâm Tâm không đi đến được với nhau, bọn họ đều có tiếc nuối, nhưng nếu Tâm Tâm bị Thần hoặc là Thiệu Phi Phàm làm tổn thương, bọn họ sẽ cầm dao găm giết người." Thượng Phẩm nói rất thấp.

Thần Tri Mặc nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên cảm thấy giày cao gót dưới chân mệt chết đi, sống lưng thẳng tắp cũng rất đau, "Vậy còn anh?"

"Tôi? Ha ha. . . . . ." Trong tiếng cười cảm giác nói không ra lời, rất tùy ý rất vô ý, anh xoay người, nhìn cô.

Màu đen giày cao gót, cùng hệ màu công sở Chanel đồ, đồ trang sức trang nhã, trên người mang đồ trang sức duy nhất chính là vành tai có mang một đôi bông tai kim cương, tóc quăn thả một bên trên bả vai, vừa nhìn chính là một người phụ nữ chuyên nghiệp nhưng lại không có phong tình. Người phụ nữ như vậy, nếu dùng ánh mắt chuyên chú nhất định sẽ động lòng. Đáng tiếc, anh là một người không hiểu phong tình, hoặc là nói, anh đem toàn bộ hứng thú đối với nữ nhân, đều cho một người khác.

"Tri Mặc, tôi là anh của cô."

Khi mà Thượng Phẩm nói ra hai chữ đó, trong đôi mắt vốn là ánh sáng, trong nháy mắt dập tắt, cô cười xoay người, giày cao gót trên sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh, cô mỉm cười nói: "Thượng Phẩm, tôi cũng là chị của Thần, chị họ." Dứt lời, cô"Ha ha" nở nụ cười, tiếng cười kia không khỏi có chút thê lương.

Lần này, đổi lại là Thượng Phẩm nhìn bóng lưng cô đi xuống lầu, ánh mắt thâm u, cũng chưa hề rời đi.

Đối với Thần Tri Thư cùng Thần Tri Mặc, Thượng Phẩm cùng Thượng Tâm, bốn người giống như là anh em. Nhưng ai có thể nghĩ tới, bọn họ sẽ có một ngày đi đến một bước này. Một đôi tay nhỏ bé xuyên qua cánh tay của anh ôm chặt lấy hông của anh, Thượng Phẩm giơ tay lên đặt lên tay nhỏ bé, vuốt ve từng cái.

"Anh, chị Tri Mặc thích anh, thật sao?"

"Em ghen?"

Đầu nhỏ sau lưng anh quơ quơ, ôm tay của anh cũng đi theo nắm thật chặt, trong giọng nói có chút tính trẻ con lại tràn đầy tự tin, "Em còn thích anh hơn chị ấy, anh thích nhất là em, cho nên em sẽ không ghen!"

Thượng Phẩm xoay người, nhìn Tiểu Hồ Đồ "Nếu em nhìn thấy anh và một người phụ nữ khác ở chung một chỗ, em cũng sẽ giống Tâm Tâm không hỏi cái gì sao ??"

Tiểu Hồ Đồ ngây thơ hết sức cau chặt lỗ mũi, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút hỏi: "Anh sẽ phải ngủ cùng người phụ nữ khác sao?"

"Anh chỉ nói là nếu?"

"Nếu anh phải ngủ cùng người khác sao?"

"Đúng."

Tiểu Hồ Đồ lắc đầu một cái, thấy Thượng Phẩm nhăn mày lại, cô nghịch ngợm cười cười, dùng sức nhảy xuống, đôi tay treo đến trên cổ anh, bắp đùi kẹp hông của anh lại, đầu đội lên trán của anh, "Không có nếu, anh có cần, em sẽ giải quyết giúp anh. Anh, chúng ta làm đi! Em sợ đem anh nín hỏng."

". . . . . ."

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Thượng Tâm bị mẹ Lưu gọi ra ăn cơm tối, nhìn trên bàn ăn, ngoài người lớn chỉ còn lại cô cùng Thần Tri Thư không chỉ có chút kinh ngạc hỏi "Anh cùng Tiểu Hồ Đồ còn có chị Tri Mặc đâu?"

Hạ Hâm Hữu gắp một khối cá thả vào trong chén cô, "Thượng Phẩm mang Tiểu Hồ Đồ đi ra ngoài, cũng không nói đi đâu chơi, buổi tối không trở lại. Tri Mặc tạm thời có chuyện, trở về rồi."

"Ồ!" Anh hai thúi, chỉ biết dụ dỗ Tiểu Hồ Đồ đi chơi, chưa bao giờ mang cô theo.

Thần Tri Thư thấy cô không quá vui mừng, thả bát đũa xuống nói "Tâm Tâm, hôm nay có nhóm nhạc biểu diễn, em đi xem với anh một chút đi."

"Để hôm nào đi anh Thần, hôm nay em có chút mệt mỏi." Thượng Tâm cười cười cúi đầu ăn cơm.

"Vậy thì hôm nào thôi." Thần Tri Thư biết cô không muốn đi cùng anh, cũng không nói thẳng.

"Tiểu thư, Thiệu tiên sinh gọi điện thoại tới." Chú Lý đi tới bàn cơm nói.

Thượng Tâm vừa nghe, liền bỏ bát đũa bỏ chạy đi ra phòng khách, Thần Tri Thư nhìn cô vui mừng, trong nháy mắt âm trầm xuống, gắt gao nắm chiếc đũa.

Thiệu Phi Phàm xuống máy bay đã nhìn thấy tin nhắn của Thượng Tâm, không có đi ra phi trường liền không kịp chờ đợi gọi điện thoại cho cô, "Anh đã đến nơi."

"Bên kia có nóng không?" Thượng Tâm còn chưa có đi qua Vân Nam, cực kỳ tò mò.

"Tạm được, mặc quần đơn không lạnh." Dừng một chút anh đợi cô nói chuyện, chỉ là bên kia hình như đang lắng nghe, không nói gì. Anh cười cười hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Đang ăn."

"Này nhanh đi ăn cơm đi, anh đi hai ngày sẽ gọi điện thoại cho em." Anh đã nhìn thấy cảnh viên tới đón anh, Thiệu Phi Phàm phất tay để chào hỏi.

Thượng Tâm cũng không chịu cúp điện thoại như vậy, mắt to chuyển một cái, "Đúng, mẹ nuôi cha nuôi còn có anh Thần cũng chờ tôi, vậy tôi không nghe em nói nữa, tôi đi ăn cơm."

"Mẹ nó, tiểu tử kia đi đến nhà em ăn cơm? Nhà anh ta không có cơm sao?" Vừa nghe thấy Thần Tri Thư, Thiệu Phi Phàm lập tức thay đổi giọng điệu, "Em không nhớ anh sao?"

"Không nhớ, tôi muốn đi ăn cơm, còn nói sao? Không có tôi liền ngoẻo rồi." Thượng Tâm nói thôi, mình cũng không nhịn được cười, sợ bên kia điện thoại nghe được, liền che miệng lại.

Thiệu Phi Phàm đã bị tức đến điên rồi, tiểu tử kia ở nhà cô, cô còn nói không muốn, nói cho ai nghe?"Ăn ít thôi dừng lại không chết đói, không cho cúp điện thoại, chúng ta hàn huyên tới tiểu tử kia đi." Người cảnh viên chạy tới bên cạnh anh, thấy anh đang nói chuyện điện thoại cũng liền an tĩnh đứng bên cạnh, nhưng càng nghe càng cảm thấy, có cái gì không đúng, nghe nữa, đột nhiên liền hiểu vị này đang nói chuyện với bạn gái! Tiểu cảnh viên không nhịn được cười ra tiếng, nụ cười này hoàn toàn làm cho mặt Thiệu Phi Phàm đỏ bừng.

Choáng nha, lão tử lúc nào thì bị đối xử như vậy. Từ khi biết Thượng Tâm, hình như cũng đều bị mất mặt cái gì"Bị người bỏ rơi" "Lần đầu tiên" "Xử nam" chuyện cười cũng tới, lúc này lại một"Công tư bất phân".

Thiệu Phi Phàm nắm điện thoại di động, hướng về phía điện thoại hạ thấp giọng uy hiếp"Thượng Tâm em phải an phận thủ thường, anh trở về, nếu để anh biết em hồng hạnh xuất tường, xem ‘Gia’ làm nào xử lý em!"

Thượng Tâm che miệng cười, người này còn"Gia" (gia chính là ông, hay ông bà gì đó)! Cô nhỏ giọng nói "Gia, nếu để bản tiểu thư biết anh, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, trở lại xem bản tiểu thư giày vò anh thế nào!"

Này"Giày vò" hai chữ nhưng mang theo nghĩa khác, nếu ở trên giường"Giày vò" Thiệu Phi Phàm còn rất nguyện ý. Tâm tư không đứng đắn vừa động, anh liền nói"Giày vò đi giày vò đi, tựa như ở LOVE đi, chờ anh trở về, ngoan!" Dứt lời, không nhìn điện thoại bên kia nói "Thiệu Phi Phàm anh lưu manh" cười hì hì cúp điện thoại, mang theo tia ngượng ngùng lại tràn đầy vẻ hạnh phúc hàn huyên cùng cảnh viên "Vợ tôi, lễ mừng năm mới tôi lại phải đi công tác, cô ấy không muốn."

"Hiểu hiểu, công việc chúng ta cứ như vậy, nói đi là đi. Thiệu cảnh quan ngài khỏe chứ, tôi là Lý Văn Khải, ngài gọi tôi là Tiểu Lý là được." Tiểu Lý cười hì hì nói, đi qua xách hành lý cho Thiệu Phi Phàm, một đường giới thiệu vụ án cho anh."Tối hôm nay, sáng sớm ngày mai, chúng ta liền đi Lệ Giang, mấy ngày nay cảnh quan Lệ Giang đều ở đây, trông chừng Lý Dĩnh."

"Tốt."

" Thiệu cảnh quan nghỉ ngơi đi, phòng ăn ở lầu một, nếu ngài đói bụng, cầm thẻ mở cửa phòng có thể miễn phí dùng cơm."

"Cám ơn, tôi biết rồi."

Tiểu Lý đi, Thiệu Phi Phàm nhìn túi để trên đất một chút, cởi quần áo đi tắm rửa, tắm xong quấn khăn tắm ngồi ở mép giường mở ra đồ ăn cô chuẩn bị cho anh. Mở ra, Thiệu Phi Phàm liền choáng váng, chốc lát mới bật cười ra tiếng.

Trong túi trừ thực phẩm chính là bánh bích quy, cô nương này thật đúng là chuẩn bị cho anh như sở thích của mình. Chỉ là, Thiệu Phi Phàm thật muốn hỏi, những thứ đồ này có thể làm cơm ăn sao?