Nam Vu

Chương 62: Diệt vong




Trong không trung, ánh vàng và mũi nhọn đen không ngừng va chạm, âm thanh chiến đấu vang không dứt. Bạch quang bao trùm trên phủ thành chủ bị đao phong sắc bén rạch mở, tiếp theo quấn lên tầng tầng sương đen, như có oán linh đang gào thét uốn éo bên trong.

Vu nữ già cỗi như thây khô đứng giữa nước đen tanh thối, gương mặt dữ tợn, ngón tay khô như que củi giao nhau, miệng không ngừng niệm vu văn, âm thành khàn khàn như đá vụn ma sát, khiến người ta rét lạnh, da đầu tê cứng.

Mudy nhảy lên, trường dao màu vàng là do quyền trượng hóa thành, huyết thống đế vương sôi sục trong huyết mạch, giết chóc, hủy diệt, như hung thú bị trói buộc trăm ngàn năm, đang rú gào giãy thoát khỏi xiềng xích trên người.

Trong ánh vàng, gương mặt đẹp tới cực điểm phủ lên vảy vàng, đôi môi đỏ như máu cong lên độ cong tàn khốc. Hắn là vương giả thống trị đại lục Aram, đế vương nhân từ mà bạo ngược.

Nơi đao phong quét qua, sương đen tan đi trong tiếng gào chói tai, nước đen dưới chân vu nữ lại lần nữa sôi sục, hóa thành đỏ sậm như máu. Ả ngâm vu văn, nhưng máu đen dường như không còn nghe lệnh của ả, chớp mắt đứng lên từng hình người, gào thét mở to miệng, nhào lên vu nữ, bọn họ là oan hồn chết trong tay vu nữ.

Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, nhắm hai mắt lại, tay phải đặt trước ngực, cảm thụ nhịp tim đang đập, thịch, thịch, thịch.

Khăn đầu trượt xuống vai, tóc đen phất phới như trời sao, vu văn nối liền giao nhau quẩn quanh bầu trời, hóa thành một con cự long, thình lình lao tới vu nữ bên dưới.

Vu nữ đang giãy dụa, từng bóng dáng do máu đen ngưng tụ bị ả đánh tan, trường bào màu trắng dính đầy vết bẩn, gương mặt già nua, mái tóc rối tung, bị bức vào đường cùng, nhếch nhác khổ sở.

Bốn trăm năm trước, ả khoét tim đại vu, tất cả sinh mạng của Vu thành trở thành tế phẩm cho lòng tham và dã tâm.

Bốn trăm năm sau, lời nói dối bị vạch trần, phản bội cuối cùng phải trả giá.

Bóng đen cuối cùng tan biến trước mặt ả, gương mặt uốn éo, không cam lòng vươn hai tay ra, tương tự như thành chủ Ariel.

Cự long bao bọc vu văn bay tới trước mặt, thân rồng to lớn bao quanh phủ thành chủ, miệng rồng mở rộng, như một xoáy nước không đáy, muốn cuốn linh hồn tội ác vào trong nó.

Âm thanh xuyên qua bốn trăm năm vang vọng bên tai, là tiếng nhạc trên tế điển, là tiếng chuông trong sa mỏng tung bay.

Ánh mắt trở nên mơ hồ, tất cả trước mắt lại bắt đầu uốn éo, cảnh tượng khác nhau giống như tấm kính vỡ nát, mang theo ấn ký bốn trăm năm trước, từ sâu trong lòng trào lên.

Vươn tay muốn bắt lấy, nhưng lại vỡ vụn thành từng điểm nhỏ, biến mất trong bóng tối.

Vẻ mặt vu nữ trở nên mê mang, hoài niệm, ghen tỵ, phẫn hận, đủ tình cảm giao vào nhau, kéo xé tình cảm và lý trí của ả.

Thần điện nguy nga, hương hoa lan tỏa trong không khí, tiếng trống lượn lờ, ả nâng mâm bạc, đi theo dòng suối sinh mạng khúc khuỷu chảy qua Vu thành… đi bên cạnh ả là ai? Váy dài màu trắng, vòng xuyến màu bạc, bảo thạch và xích bạc quấn giữa tóc lấp lánh dưới ánh mặt trời… đúng, ả nhớ ra rồi, là Mushu, là Mills, là Taiya, bọn họ đều là vu nữ hầu hạ đại vu, bọn họ đưa tế phẩm tới thần điện, hiến vũ cho thần linh trong tiếng nhạc và tiếng trống… đại vu tóc đen bào đen đứng trước thần điện, con ngươi như bảo thạch đen khiến người say mê. Y giơ cao quyền trượng, nhưng đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phương xa nào đó, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, lại giống như nhìn thấy thứ khiến y kinh ngạc, nhưng ở đó cái gì cũng không có.

Đế vương tóc vàng đi tới cạnh đại vu, trường bào màu vàng nâu thêu vu văn màu vàng, gương mặt tuấn mỹ ôn hòa như xưa, hắn là người thống trị nhân từ nhất của Aram, được vạn dân tôn xưng là con của thần.

“Đại vu, ngươi đang nhìn gì thế?”

Giờ phút đó, ả thấy đại vu cười, nụ cười chìm vào đáy mắt, không còn là thương hại với thế nhân, mà là một tình cảm khó nói rõ, an nhiên hoặc là ái luyến?

Ngọn lửa ghen tỵ bùng lên trong ngực, thiêu cháy toàn bộ trung thành, trên đống tro tàn màu đen nảy sinh dã tâm không nên có.

Đại vu là thuộc về Aram, thuộc về thần điện, thuộc về… tất cả không cách nào nói ra khỏi miệng, khiến linh hồn chìm vào vực sâu tội ác, chìm vào điên cuồng vạn kiếp bất phục.

Không đạt được thì hủy diệt, hủy diệt tất cả!

Vương tộc tự cho là đúng dòm ngó vương vị, man tộc bị khắc ấn trói buộc, dã tâm và lòng tham không thể đè nén.

Mầm lửa âm mưu khơi lên ngọn lửa màu đen, phản bội dệt ra tấm lưới tử vong, trùm lên Vu thành, trùm lên vương thành Aram, cuối cùng là cả đại lục.

Ả thành công.

Đứng bên cạnh đại vu không còn hơi thở, vuốt qua đôi mắt màu đen đó, ả khoét tim đại vu, uống máu y, điên cuồng cười trên linh hồn đã chết… đế vương điên cuồng… ký ức như bánh răng rỉ sét kêu vang cót két, ma sát làm rớt từng miếng gỉ, tất cả ngày xưa hiện ra rõ ràng trước mắt. Ả cho rằng đã quên tất cả, nhưng lại khắc sâu trong lòng.

Ngay lúc nuốt tim đại vu, thần linh đã hạ lời nguyền.

Không quên được, không thoát được.

Lồng ngực đột nhiên đau đớn, vu nữ mù mờ cúi đầu, trường đao màu vàng xuyên qua thân thể ả, máu chảy ra từ vết thương không phải màu đỏ tươi, mà dơ bẩn như hồ đen dưới chân mình.

“Khụ khụ…”

Ngón tay khô héo níu lên lưỡi đao, đôi mắt nhìn sang Mudy lang độc mà điên cuồng.

“Đại vu, đại vu không phải…”

Chưa nói xong, sinh mạng đã tới cực hạn, thân thể này đã chết từ sớm rồi, chống đỡ ả chẳng qua là ngọn lửa sinh mạng và vu lực đã cướp được, hiện tại, tất cả đều sắp kết thúc rồi.

Tim trong ngực vỡ nát, thân thể như khúc gỗ mục nát thành từng mảnh.

Hà Ninh muốn tự tay vì đại vu bốn trăm năm trước ăn miếng trả miếng, tuyệt đối là không làm được.

Mudy lạnh lùng nhìn vu nữ ngã xuống, trường đao hóa thành quyền trượng trở về tay hắn.

Ngay khi vu nữ ngã xuống, thần điện Ortiramhs xây dựng trên vương thành của đế quốc Aram đột nhiên bắt đầu sụp đổ, trụ đá chống đỡ thần điện không ngừng lắc lư, đỉnh vòm nứt ra như lưới nhện, âm vang đáng sợ.

Tranh trên tường thuê dệt lời nói dối sụp xuống cùng đá vụn, chôn vùi trong cát đất ùn ùn nổi lên.

Mọi người kinh ngạc kêu lên túa chạy khắp nơi, liều mạng muốn thoát khỏi thần điện sắp sụp đổ. Bọn họ chạy trên hành lang dài dằng dặc, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào thần điện… ầm!

Đá lớn rớt xuống, tất cả lại trở về yên tĩnh.

Giống như đồi cát bị san bằng, đại mạc bị bão cát bao trùm, nền tảng xây trên lời nói dối và phản bội, thần điện Ortiramhs xây dựng trên tín ngưỡng giả dối bốn trăm năm, cuối cùng sụp đổ.

Tại nơi ngủ say sâu trong thần điện, di cốt đại vu các đời tản mác hỗn loạn, duy trì tư thế khi bị người kế thừa đoạt đi mạng sống và vu lực, nghi thức kế thừa mỗi đời đều đi kèm với máu tanh và nuốt chửng, không thể che giấu. Hiện tại, tất cả đều bị chôn dưới cát vàng và đá vụn, có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ bị một mục dân qua đường nào đó phát hiện, nhưng hiện tại lúc này, thần điện Ortiramhs sớm đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, không chút dấu tích.

Ngọn lửa lớn tại thành Ariel thiêu cháy cả một đêm, thời khắc bình minh, ánh mặt trời đầu tiên rọi sáng chân trời, người Ariel và các thương nhân chạy khỏi thành tê liệt ngồi trên cát, mang theo vui mừng thoát chết và sợ hãi đối với vận mệnh tương lai.

Đại thần còn may mắn sống sót quỳ dưới dất, nước mắt chảy dọc gương mặt.

Cố hết tâm lực, vẫn không thể nào giữ lại nhà cho người Ariel sao? Ngọn lửa trước mặt, như đang tuyên cáo thành Ariel hoàn toàn hủy diệt.

Lúc này, một bóng dáng cực lớn màu lửa đỏ từ trong thành bay ra, dường như dung làm một với ngọn lửa, phát ra tiếng gào thét khiến người sợ hãi.

Thân người thon dài đứng trên lưng cự thú, tóc đen bào đen, tay cầm quyền trượng màu bạc, cùng sự xuất hiện của y, bầu trời tụ lại tầng tầng mây đen, tiếng sấm ầm vang, ánh chớp cuồng vũ, một cơn mưa lớn đổ xuống thành Ariel bị chiến lửa thiêu cháy.

Trong mưa, thằn lằn đen và ma mút bước qua tường thành đã bị húc đổ, Ito trên lưng ma mút siết chặt trường mâu, quỳ một gối, ngửa đầu gào lên như thú gầm.

Mudy vỗ vỗ thằn lằn đen, nhìn Hà Ninh trên không, bên môi lộ ra nụ cười.

Đại vu, đây là đại vu của hắn.

“Người thần dụ!”

Các thành chủ đặt một tay trước ngực, các kỵ sĩ lũ lượt nhảy xuống lạc đà, gõ vào khiêng tròn trong nước mưa, ánh mắt nóng cháy.

Người Ariel chấn động nhìn cảnh này, không biết làm sao.

Người thần dụ? Người thần dụ mang tới nước mưa và phì nhiêu?

Nước mưa không ngừng rơi xuống, tê dại và thấp thỏm tan đi trong nước mưa, người Ariel giơ hai tay, kêu khóc gào thét thống khổ.

Người thần dụ chân chính, đây mới là người thần dụ chân chính!

Đại vu chết trong thành Ariel căn bản không thể lắng nghe âm thanh thần linh, thần điện Ortiramhs cũng không phải chính thống, tất cả đều là dối trá!

Mưa càng lúc càng lớn, dập tắt ngọn lửa bừng bừng, xối đi vết máu trên tường thành, hội tụ thành một dòng suối nhỏ trong tiếng sấm, chảy qua ngói vụn đổ nát, chảy qua cát vàng, đi vào đầm nước khô cạn, thực vật khô héo lại lần nữa bừng bừng sinh cơ.

Người Ariel liên tiếp nằm rạp xuống đất, mang theo thành kính và sám hối.

Thằn lằn xanh luẩn quẩn trên không, gào lên từng tiếng, long ưng không thể nào bay trong mưa gió quá lâu, sớm đã đậu xuống đất. Khi chị em long ưng đang chỉnh lại lông vũ, long ưng Shim của chủ thành Battier lại sáp qua. Đối với việc này, thành chủ Sekurus cũng chỉ có thể yên lặng nhìn trời, để mặc nó vậy.

Tiếng sấm ngừng lại, mưa dần tạnh.

Mặt trời rọi qua khẽ mây, sau mưa bầu trời trong vắt, cầu vồng bảy màu rực rỡ chân trời, đẹp như mộng ảo.

Thằn lằn xanh từ trên không bay xuống, không đợi nó đáp đất, thằn lằn đen đã lao thẳng qua.

Theo bản năng lùi lại hai bước, thằn lằn xanh mới phát hiện, vóc người của mình hiện tại đã ngang bằng với thằn lằn đen, còn có thêm một đôi cánh, lập tức há to miệng, cong lưng quẫy cổ, cứ như đang nói, cho dù là bá vương long, ta cũng không sợ! Lão tử là thuần đực!

Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh, sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng không té xuống, cũng không có ý định xuống khỏi lưng thằn lằn xanh. Tình trạng này y rất quen thuộc, khó khăn lắm mới xây dựng được hình tượng chói sáng, nếu mà nhũn chân ngã xuống đất, thì sẽ làm trò cười.

Mudy nhảy xuống lưng thằn lằn đen, đi tới cạnh thằn lằn xanh, đưa tay cho Hà Ninh, “Xuống đi, ta đỡ em.”

Hà Ninh muốn động, nhưng cánh tay chống đỡ thân thể lại run rẩy không ngừng, hơi dùng lực chút, gần như là trượt xuống lưng thằn lằn xanh.

Gió thổi qua tai, Hà Ninh lại không chút nào lo lắng, rất nhanh được hơi thở quen thuộc bao quanh, chậm rãi cười. Y tin nam nhân này, một năm trước, thậm chí mấy tháng trước y còn sợ hắn, phòng bị hắn, nhưng hiện tại, y tin tưởng hắn. Toàn thân thoát lực, Hà Ninh căn bản không thể nào tự đứng vững.

Mudy cúi người, tay vòng qua sau đầu gối y ôm ngang lên, “Ngủ đi.”

Căn bản không để ý tới ánh mắt xung quanh, thành chủ tóc vàng ôm đại vu tóc đen lên mà đi.

Thằn lằn đen và thằn lằn xanh đi sát đằng sau, chị em long ưng tự nhiên sẽ không rớt lại, Shim muốn theo, lại bị Sekurus cứng rắn kéo dây cương lại, vảy xám hiện lên mặt, dưới uy lực này, Shim chỉ có thể kháng nghị dựng lông vũ kêu hai tiếng, rồi lập tức thành thật.

Hà Ninh ngủ rất sâu, trong lúc y ngủ, tin tức thần điện Ortiramhs sụp đổ được truyền tới.

Tài phú chủ thành Ariel tích lũy được cất dưới phòng ngầm, không bị thiêu hủy trong ngọn lửa. Mấy vị thành chủ đều được hồi báo tiền tài tương ứng, thành Ariel thì cũng giống thành Holcim, trở thành phụ thuộc của Burang.

Phân chia tài phú hoàn tất, các thành chủ ký lại hiệp ước trong thành Ariel, từ đó, Mudy trở thành vương giả chân chính của đại mạc phía đông.

Người trúng độc trong thành Mariga và thành Amala dần chuyển tốt, hạ độc là vu nữ Ortiramhs, tuy ả đã chết, nhưng trong thành lại tìm được hai vu nữ thần điện hầu hạ ả, vì mạng sống, bọn họ cung cấp cách giải độc.

Hà Ninh vẫn luôn ngủ, trở về lều, Mudy cắn cổ tay, ngậm máu đút vào miệng y.

Mùi máu tanh kích thích vị giác, đại vu đang ngủ say theo bản năng nuốt lấy, bất giác dẫn lên hỏa nhiệt nào đó, nhìn ai kia không chút tự giác, thành chủ đại nhân chỉ có thể cười khổ.

Nhào lên? Chỉ sợ lều sẽ sụp lần nữa.

Hôm sau, khi Hà Ninh tỉnh lại, đội ngũ đã lên đường. Y nằm trên lưng ma mút, Mudy thì khoanh chân ngồi kế bên y, Ito đáng thương lại bị đuổi đi làm bạn với địa hành thú.

Thằn lằn xanh bay trên không, tranh thủ muốn cọ ngồi, ma mút nghiêm phòng tử thủ, cái kích thước này tuyệt đối không được!

Thằn lằn đen nhìn chằm chằm thằn lằn xanh trên không, đôi mắt to màu máu đỏ một khắc cũng không chịu thả lỏng.

Đầu óc Hà Ninh vẫn còn lờ mờ, nhưng trong người thì tựa hồ có thêm một sức mạnh, rất quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.

“Tỉnh rồi.”

Âm thanh thấp trầm vang lên bên tai, Hà Ninh hơi động miệng, rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không biết nên hỏi từ đâu.

“Ả chết rồi.” Mudy ôm Hà Ninh vào lòng, môi lướt qua trán y, “Chân chính chết rồi.’

“Ừ.” Hà Ninh đáp một tiếng, quay sang hỏi, “Chúng ta đang về Burang?”

“Phải.” Mudy lật lòng bàn tay ra, không ngờ là hai quả màu đỏ, “Có chút chuyện phải nhanh chóng xử lý.”

Ngữ khí của thành chủ đại nhân rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thể nơi bị man tộc bao vây không phải là thành Burang.

Hà Ninh hơi câm nín, giãy dụa thò một tay ra khỏi áo khoác đang bọc lấy mình, cầm một quả lên nhai, giòn ngọt, mùi vị không tồi.

“Ở đâu ra?”

“Ady tìm về.”

Mudy nâng cằm Hà Ninh, bảo y quay đầu, đây là con đường họ từng đi qua, hiện tại đã có thêm nhiều đầm nước, ốc đảo chi chít và bãi cỏ như thảm nhung điểm xuyết trong cát vàng, không lâu sau, sẽ dính liền thành thảm cỏ như thành Burang và Vu thành.

Hạn hán đáng sợ vây khốn đại lục Aram mấy trăm năm, cuối cùng đã lật sang trang mới.

Đây đều là do mình làm?

Hà Ninh lại cầm một quả lên, cắn một miếng, cười cong mắt.

Trên thành Burang, một con diều hâu kiêu hùng lao xuống, đậu lên tay phải của đại thần Musha. Tháo cuộn da dê trên chân diều hâu xuống, vẻ mặt ngưng trọng của Musha lập tức thả lỏng, thành chủ đại nhân trở về rồi!

Tin tốt trong vòng một đêm lan truyền khắp thành Burang, các kỵ sĩ vui mừng hoang hô, Musha lại lần nữa thả diều hâu, tin rằng thành Battier cũng sắp nhận được tin tức.

Talkin tướng quân trên thành chuyển ánh mắt nhìn man tộc bên ngoài, kim quang trên tường thành đang dần yếu đi, man tộc đang chuẩn bị đợt tấn công mới.

Nhưng, thành chủ đại nhân trở về rồi, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về Burang!