Nam Vu

Chương 6: Hoang thành




Thằn lằn xanh cõng Hà Ninh chạy suốt quãng, gió cuốn cát vàng, tàn phá mỗi tấc đất sau lưng họ.

Hà Ninh dán chặt lên lưng thằn lằn xanh, không dám thả lỏng chút nào, tiếng gió ngay bên tai, hoàn toàn có thể khẳng định, một khi buông tay, tuyệt đối sẽ bị cát vàng nhấn chìm.

Liều mình chạy bán mạng không chỉ có thằn lằn xanh, ven đường còn gặp mấy con linh dương sừng dài và mấy con thỏ xám đen. Nếu là lúc khác, Hà Ninh chắc chắn hai mắt phát sáng, bổ nhào lên bắt, hiện tại nể phần cùng là ‘bạn hoạn nạn’, y vẫn ‘chung sống hòa bình’ cùng nhau chạy trốn.

Không biết qua bao lâu, tiếng gió dần nhỏ đi, phía trước xuất hiện một dốc cát.

Tốc độ của thằn lằn xanh vẫn như cũ, gần như chạy nghiêng trên dốc cát, hơn nữa tốc độ lại càng nhanh mà trượt sang bên kia, bỏ lại cát vàng và cuồng phong sau lưng.

Đợi thằn lằn xanh dừng lại, Hà Ninh toàn thân đau nhức, đặc biệt là cánh tay, gần như tê liệt rớt khỏi lưng thằn lằn xanh, nằm ngửa mặt trên cát, mang niềm vui vừa sống sót, mở miệng thở dốc.

“Cảm ơn, anh bạn.”

Hà Ninh nằm trên mặt đất vẫy vẫy thằn lằn xanh, nếu không có anh bạn này, hôm nay y nhất định phải nói tạm biệt với cuộc sống hai mươi bốn năm của mình.

Thằn lằn xanh đi tới cạnh Hà Ninh, cúi người, mở to miệng, ý tứ rất rõ ràng, ra sức rồi, phải được thù lao.

Hà Ninh chép miệng, một dòng nước trong mát phản xạ tia sáng bảy màu giữa không trung.

Dòng nước xuất hiện, thu hút những động vật cùng chạy trốn vừa rồi, mấy con linh dương sừng dài đứng không xa nhìn nhìn, vó trước dậm xuống đất, phần cổ lúc lắc, có thể do ý thức được nguy hiểm đối diện, mau chạy đi mới là chọn lựa tốt nhất, nhưng khát vọng đối với nước lại khiến chúng do dự không thôi.

Hà Ninh thoải mái uống vài hớp lớn, còn xa xỉ dùng nước thấm ướt tóc. Quẫy đầu, mặt mũi được nước vốc lên để lại một đường dài khi đất cát được xối đi. Hơn một tháng không rửa mặt không tắm rửa, chỉ hơi dơ một chút chứ không có rận, thật nên cảm tạ trời đất.

Động vật tập trung gần đó càng lúc càng nhiều, thằn lằn xanh vẫn uống nước ừng ực, Hà Ninh liếc nhìn bốn phía, trừ linh dương và thỏ ra, còn có cả hai con sói sa mạc và cáo tai bự.

Hà Ninh ngồi khoanh gối trên cát, búng tay một cái, lại có hai dòng nước xuất hiện, chỉ là dòng nước so với vừa rồi nhỏ hơn. Một con linh dương thử đi tới uống một hớp, không có nguy hiểm, càng nhiều động vật chen lên. Hiện tại mà đi bắt, chắc tương đối dễ dàng.

Sờ sờ bụng, bỏ đi, hôm nay tâm tình tốt, cai mặn.

Mặt trời vẫn nóng rực, thằn lằn xanh tạo một bóng râm cho Hà Ninh. Hà Ninh mở năm ngón tay, thông qua kẽ ngón tay nhìn bầu trời xanh lam, bụng kêu vang, nhưng mặt lại lộ ra nụ cười.

Dòng nước duy trì mấy phút thì dần biến mất, cát bị thấm ướt một mảng, nhìn kỹ, mười mấy con côn trùng giáp xác đang bận rộn trong cát.

Động vật uống nước xong lục tục kéo đi, Hà Ninh đứng dậy, tay phải ấn lên vai trái, vai trái xoay hai vòng, không còn nhức mỏi như trước nữa.

“Tiếp tục đi thôi.”

Hiếm khi làm người tốt một lần, nhiều thịt bày ra trước mắt như thế, lại thả đi. Nếu cho Hà Ninh một cơ hội nữa, có lẽ, y vẫn làm như thế.

Quả thật là ngốc muốn bốc khói.

Lắc đầu, hiếm khi ngốc một lần, nhưng lại ngốc rất vui.

Giũ cát trên áo khoác, trùm lên đầu, một tay gác trước trán, phân biệt hướng mặt trời và vị trí, ở đây, y không phân rõ đông tây nam bắc, mặt trăng còn có hai cái, ai biết mặt trời sẽ mọc từ đâu? Chỉ có thể nhận đúng một hướng, đi về phía trước là đúng.

“Phải tìm chút gì ăn.”

Thịt thì đừng nghĩ tới, ít nhất phải tìm cho thằn lằn xanh chút vỏ cây, cái thân to thế này, không thể không ăn gì.

Đi một đoạn, lại trèo qua một dốc cát, Hà Ninh đột nhiên ngây người.

Một quần thể kiến trúc bị chôn một nửa dưới cát vàng, xuất hiện trước mặt y. Tường thành màu vàng đất, trụ đá thẳng đứng.

Bố cục hùng vĩ, cho dù đã bị phá hoại, trong cảnh đổ nát thê lương, vẫn có thể tìm được sự phồn vinh ngày trước.

Sâu trong hoang mạc, không có thực vật nguồn nước, tại sao lại có quần kiến trúc lớn thế này?

Trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không thôi, không xác định được là nên vòng qua hay là đi vào xem, nhưng trong lòng dường như có một âm thanh đang nói với y, đi vào, mau đi vào.

Cổ họng dịch chuyển lên xuống, dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Hà Ninh cuối cùng cất bước.

“Chúng ta tới đó xem đi.”

Thằn lằn xanh chỉ cùng Hà Ninh đi tới, không có phản ứng, cũng không phản đối.

Nhìn từ xa, quần kiến trúc giống như rất gần, nhưng bước xuống dốc cát rồi mới phát hiện còn cách khá xa. Đi mãi không tới, trong một chốc Hà Ninh cho rằng tất cả trước mắt chẳng qua là ảo ảnh sa mạc, cho tới khi bước lên một bức tường đất đã ngã, y mới xác định, toàn bộ những gì mình thấy là thật.

Tường thành nguy nga, kiến trúc cổ điển, trụ đá nứt gãy, dưới cát vàng bị thổi bay, là con đường lát đá vuông.

Khom xuống, phủi cát bám trên mặt phiến đá, trên đó có khắc hoa văn, kỹ thuật thô ráp, đồ án cũng không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt được là một loại động vật.

Hà Ninh nhíu mày, lại phủi một mớ cát, đồ án lần này rõ hơn chút, động vật ở trên có thân hình thô tráng, chân sau mạnh mẽ, chân trước khá ngắn, một cái miệng rộng, hình như đang phun lửa?

Câm nín nhìn một lúc, Hà Ninh ngẩng đầu, nhìn thằn lằn xanh: “Anh bạn, biết phun lửa hả?”

Thằn lằn xanh: “…”

Hà Ninh: “Tao biết rồi.”

Y đứng lên vỗ cát trên tay, có thể là một loại sùng bái tự nhiên nào đó, hoặc chính là ‘thân thích’ của anh bạn bên cạnh. Y mà còn có thể tạo nước giữa không trung, thì thằn lằn biết phun lửa, cũng chả kỳ lạ.

Men theo con đường không mấy hoàn chỉnh, ven đường không phát hiện bất cứ sinh vật nào, cũng có thể là sinh vật trong hoang mạc thường giỏi ngụy trang ẩn giấu. thằn lằn xanh phát hiện mấy khúc gỗ gãy, gỗ đã mục nát lắm rồi, chắc là khi xây nhà đã dùng tới.

Dù không ăn kiêng, thứ này cũng không thể nuốt vào bụng.

Hà Ninh tiếp tục đi, đi ngang qua từng ngôi nhà, vách tường và mái nhà do cát đất và gỗ xây nên, tựa hồ đang kể một câu chuyện mấy trăm năm trước. Tâm tư xoay chuyển, bên tai phảng phất như nghe thấy tiếng nhạc cổ xưa, cảnh đìu hiu trước mắt biến thành phồn hoa lúc xưa, nhà cửa bên đường màu sắc tươi diễm, thương nhân dắt lạc đà đi ngang nhau, trong đám người, vũ nương thân hình uyển chuyển, khiêu vũ lòe loẹt trong nhịp điệu kỳ lạ, lưu tô lắc lư ở eo, bảo thạch lấp lánh giữa trán, khăn che mặt mỏng nhẹ phấp phới, đẹp như mơ như ảo.

Tiểu buôn đang rao bán hoa quả, mùi thơm của thức ăn tỏa ra vô cùng dụ người, ba bốn nam nhân đang cãi nhau, hình như là bất mãn với giá cả giao dịch lạc đà…

Mấy hài tử chạy qua bên cạnh, đột nhiên đụng Hà Ninh một cái, xúc cảm quá mức chân thật, khiến y giật mình, trong thoáng chốc hoàn hồn, cảnh tượng phồn hoa nhanh chóng tan đi, trước mặt lại là cảnh đổ nát.

Chuyện gì vậy?

Thử nhéo mình một cái, rất đau. Sau gáy đổ một tầng mồ hôi lạnh, vừa rồi y nằm mơ sao? Lưng bị hích một cái, quay đầu, thằn lằn xanh đang nhìn y mang theo nghi hoặc.

Hà Ninh giật mình, chỗ này hơi tà môn. Đang nghĩ men theo lối cũ trở về, thằn lằn xanh vẫn luôn an tĩnh đi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, thè thè lưỡi, phi nhanh về phía trước.

“Này!”

Không rảnh ngẩn người, cũng không có hơi sức nghĩ tà môn hay không, Hà Ninh nhanh chóng chạy theo thằn lằn xanh. Ở chung thời gian không dài, như dù sao y cũng hiểu thằn lằn xanh đôi chút, có thể khiến vị này kích động như thế, trừ ăn, thì vẫn là ăn.

Tốc độ của thằn lằn xanh quá nhanh, trong một chốc đã không thấy bóng dáng, Hà Ninh chỉ có thể chạy theo ‘bụi cát’, quẹo trái quẹo phải trong kiến trúc cổ kính này, xém chút lạc đường.

Vượt qua một tường nhà đã sụp, trước mặt đột nhiên sáng lên, trụ đá cao to chống đỡ nóc nhà hình vòm, một hồ nước hình tròn nằm chính giữa các trụ đá, gạch màu trắng hoàn toàn khác với nguyên liệu xây dựng xung quanh.

Một bức tượng điêu khắc kỳ lạ đứng giữa hồ, như một người mặc trường bào, trong tay còn giơ một mâm tròn, đường nét gương mặt thì đã mơ hồ không rõ, không thể phân biệt.

Thằn lằn xanh đứng bên hồ, miệng đang nhai một khúc dây leo màu xám xanh, trên dây leo có lá to cỡ bàn tay, dưới lá còn có mấy quả lớn bằng ngón cái. Màu xanh lục, trông rất mê người.

Hà Ninh đi tới trước mới phát hiện, nước trong hồ chưa hoàn toàn khô cạn, phần dưới bức tượng, một dòng chảy nhỏ giọt đang ồ ồ trào ra, chính vì như thế, bên hồ mới có dây leo và rêu xanh sinh trưởng. Nhiệt độ xung quanh hồ nước có vẻ ‘rất thấp’, khu vực được trụ tròn bao quanh tựa hồ là một mảnh đất riêng.

Thằn lằn xanh ra sức kéo dứt dây mây, nhai nhồm nhoàm, Hà Ninh hái một quả từ trên dây mây xuống, hình bầu dục, cứng cứng, chắc rất giòn.

Đây là thực vật gì, Hà Ninh không rõ, có phải nên sinh trưởng trong sa mạc không, y cũng không biết, chỉ là nhìn thấy quả này, liền nhịn không được nuốt nước miếng. thằn lằn xanh ăn không sao, chắc không có độc?

Bò cạp cũng đã nuốt sống rồi, trái cây tính là gì?

Nghĩ thì nghĩ thế, phát đầu tiên vẫn chỉ cắn đi một nửa nhỏ, chưa tới hột, thịt quả đặc biệt giòn ngọt.

Nuốt xuống, đợi một chút, thân thể không có bất cứ dị thường nào, Hà Ninh ngồi xuống đất, hái ăn từng quả.

Sinh sống ở hoang mạc thời gian dài, muốn ăn no là xa xỉ, miễn nhắc tới hưởng thụ hoa quả. Ăn một hồi, dứt khoát bỏ lá vô miệng nhai luôn, bất ngờ phát hiện mùi vị cũng không tệ, dịch cây chảy lên vết thương khô nứt trên miệng, lại một trận mát dịu.

Sờ sờ môi, lẽ nào đây còn là thuốc?

Hà Ninh chìm vào suy tư, thằn lằn xanh vẫn đang ra sức ngốn, ăn tới phần sau, dứt khoát dùng vuốt đào rễ dây leo, đào không được thì trực tiếp nhổ.

“Đừng!” Hà Ninh vội ngăn cản thằn lằn xanh, con này thật là gặp phải đồ ăn thì bất kể mọi thứ, đào rễ ra rồi, sau này không có mà ăn nữa.

Sau một phen giảng đạo lý bày sự thật, thằn lằn xanh cuối cùng không còn trảm tận giết tuyệt, mấu chốt là nó đã ăn no rồi, nằm bên bờ hồ không động đậy. Hà Ninh buồn cười vỗ vỗ nó, ngồi khoanh chân ở đó, một tay chống cằm, có thể tìm được một nơi thế này ở trong hoang mạc không dễ, nếu đã định tìm chỗ đặt chân lâu dài, chỗ này quả thật là chỉ có thể gặp không thể cầu.

Có nước, có cái ăn, còn có nhà ở sẵn. Thu dọn một chút vẫn tốt hơn ở bên ngoài?

Vậy ở lại trước đi?

Nói là tà môn, cũng có thể là lỗi giác do y đói quá mà ra chăng? Không phải hay nói khi ý thức con người không rõ, luôn thích ‘nghĩ bậy nghĩ bà’ à?

Nghĩ một hồi, Hà Ninh có chút buồn ngủ, nhìn xung quanh phát hiện không có bất cứ nguy hiểm nào, liền tựa lên người thằn lằn xanh, nhắm mắt lại, dự đỉnh nghỉ ngơi một lát.

Khi y ngủ, đồng thời dòng chảy nhỏ trong hồ nước đột nhiên to lên, rất nhanh, đã chảy đầy nửa hồ nước. Lớp cát bụi bao quanh bức tượng trong hồ bắt đầu bong tróc, bên trong là một cây quyền trượng màu bạc dài cỡ cánh tay nhỏ, bảo thạch màu đen ở trên đỉnh ánh lên gương mặt ngủ say của Hà Ninh, vụt qua một vệt sáng lung linh.