Mấy bóng đen vô thanh vô tức lại gần doanh trại, lần mò về chỗ đàn gia súc.
Gần ốc dảo không có đủ cành cây và dây mây cao để chế chuồng, các mục dân cột lạc đà lại với nhau, vây bên ngoài đàn dê.
Đám người Ito nhìn thấy lạc đà bên ngoài đàn dê, trừ khi dẫn lạc đà ra, còn không thì dứt khoát giết, nếu không, bọn họ đừng mơ dắt dê ba sừng đi
được.
“Giết!”
Dắt lạc đà đi khẳng định sẽ tạo ra âm thanh, bọn họ không thể mạo hiểm, cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, ai
biết lần sau còn gặp được vận may như thế không.
Chiến sĩ Bờm Đen cong lưng, gần như dung nhập vào màn đêm, chỉ là đôi mắt phát sáng trong đêm thì hung hãn như sói sa mạc.
Đến gần rồi, một chiến sĩ Bờm Đen đột ngột giơ cao trường mâu, hung tợn đâm vào cổ một con lạc đà, một chiến sĩ Bờm Đen khác ập tới nắm sừng lạc
đà, dùng sức lực lớn nhất.
Theo tiếng xương đầu nứt ra, con lạc đà này chết trong tay hai người Bờm Đen.
Người thứ nhất rút trường mâu ra, xác định không kinh động tới lạc đà khác,
cũng không khiến doanh trại chú ý, mới đi qua di thể lạc đà, lại chỗ đàn dê rồi liền bẻ cổ một con dê, vác đi.
Nếu đã là tập kích, thì phải tốc chiến tốc quyết, trong doanh có thị vệ, bất cứ âm thanh nào cũng tạo nên cảnh giác.
“Mau đi!”
Bao gồm cả Ito trong đó, năm chiến sĩ Bờm Đen, mỗi người đều có thu hoạch,
người giết lạc đà luyến tiếc cầm trường mâu lên, con lạc đà này đủ cho
tất cả mọi người ăn hai ngày, nhưng khẳng định không thể mang đi.
Tập kích chẳng qua chỉ một thoáng, sự hung mãnh và tốc độ của chiến sĩ Bờm Đen, ngay cả sói sa mạc cũng không sánh kịp.
Khi đám người Ito chạy ra sau vách dá, theo lộ trình dự định trở về, một
bóng đen thật lớn đột nhiên từ trời giáng xuống, tiếng vang ầm ầm, trong bóng đêm truyền đi rất xa.
Đàn gia súc kinh hoảng kêu lên, lạc đà cũng phát hiện đồng loại đã chết, nóng nảy dậm chân.
Trong doanh trại vang lên âm thanh hỗn tạp, các mục dân xôn xao vén lều lên,
vừa khoác trường bào, vừa đến chỗ đàn gia súc kiểm tra.
“Chết
tiệt! Mau đi, chia ra chạy!” Ito thầm kêu không tốt, tiếp tục như vậy,
đừng nói là mang dê về, năm người bọn họ cũng chạy không thoát.
Gào!
Bóng đen thật lớn chặn trước mặt năm chiến sĩ Bờm Đen, sau lưng họ, là một cự thú khác.
Trong bóng đêm, đôi mắt màu máu đỏ hung tợn nhìn người Bờm Đen, giống như đang nhìn con mồi sắp mất mạng.
Muốn chạy đi, thì nhất định phải xông qua, nhưng, dựa vào năm người họ căn
bản không thể đối phó nổi một con thằn lằn đen, huống hồ nơi này còn có
hai con!
Gào!
Lại một tiếng gào lớn, các chiến sĩ Bờm Đen
không có thời gian suy nghĩ, ném dê ba sừng trên vai vào thằn lằn đen
đang chặn phía trước, năm người phân ra chạy theo hướng khác nhau. Gặp
phải thằn lằn đen, bọn họ không thể thoát thân toàn bộ, chỉ cầu nguyện
có người có thể sống sót, trở về nơi ẩn thân báo tin, mang các hài tử
lập tức lên đường.
Tìm tới bộ tộc này là sai lầm, sai lầm hoàn toàn từ đầu tới cuối!
Bọn họ không gặp may, thần vận mệnh căn bản không nhìn tới họ!
Nếu bọn họ chết hết tại đây, chỉ có ba chiến sĩ và hai nữ nhân có thể bảo vệ các hài tử sao?
Lẽ nào người Bờm Đen đã định phải diệt tộc?
Ito cắn chặt răng, miệng nếm được mùi máu tươi, hắn không cam tâm!
Tiếng bước chân hỗn loạn từ sau truyền tới, không phải hai con cự thú này.
Ito siết chặt trường mâu, nếu chạy không thoát, thì tử chiến, không thể
bị những người phía đông này phát hiện nơi các hài tử ẩn thân!
Trong doanh trại, người Naldlin toàn bộ ra khỏi lều, đốt lửa kiểm ra tổn thất của đàn gia súc.
“Một con lạc đà, năm con dê ba sừng.”
Tổn thất không nhỏ, cả bộ tộc cũng chỉ có không tới hai trăm con dê và mười ba con lạc đà.
Các mục dân kiểm tra vết thương trên cổ lạc đà, xác định không phải do dã
thú tạo nên, càng tức giận dữ dội. Tại hoang mạc phía đông, gia súc đi
lạc bị xem như là tài sản vô chủ, không ai sẽ vì thế mà bị chỉ trích.
Nhưng gia súc có bộ tộc trông giữ tuyệt đối không thể nảy lòng tham, nếu không sẽ bị cả bộ tộc xem là kẻ địch.
“Kẻ trộm đáng chết! Đồ tặc vô sỉ!”
Các nam nhân Naldlin cưỡi lên lạc đà, rút loan đao, truy theo người Bờm Đen.
Đại mạc tối nay không có gió, trên cát còn lưu lại vết chân rõ ràng.
Tuyệt đối không thể thả đám vô sỉ này!
Tiếng ồn ào đánh thức Hà Ninh, ngồi dậy, trong lều chỉ còn lại mình y. Thảm
bên cạnh vẫn còn hơi ấm, chứng minh Mudy vừa mới đi không lâu.
Hà Ninh ra khỏi lều, Miya và mấy cô nương canh bên ngoài lều, Mudy đang
nói gì đó với đội trưởng kỵ sĩ, trường bào chỉ khoát lên người, tóc vàng thắt tím rũ trên vai, đặc biệt bắt mắt dưới ánh trăng.
“Có chuyện gì?”
Hà Ninh ngáp một cái, tinh thần không tốt lắm, eo chân còn đau nhức.
Nguyên nhân mệt mỏi không thể thoát khỏi canh mà Miya tận tâm nấu, tuy
rằng Mudy không ăn… may là hắn không ăn.
Miya đơn giản kể rõ mọi chuyện, Hà Ninh nhíu một bên mày.
“Có người trộm dê, còn giết chết lạc đà?”
Ai to gan như thế?
“Không rõ.” Miya lắc đầu, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi, người Naldlin và các
kỵ sĩ cùng truy bắt, lại thêm thằn lằn xanh và thằn lằn đen, người giết
chết lạc đà và dê ba sừng tuyệt đối không chạy thoát.
Hà Ninh
không tiếp tục truy hỏi, đội trưởng kỵ sĩ quay người đi, Mudy đi lại,
làm như chốn không người ôm Hà Ninh lên, “Trở về nghỉ ngơi.”
Miya và các cô nương cúi đầu, không lên tiếng. Các kỵ sĩ cũng làm như không
thấy, nhưng người Naldlin còn chưa rời khỏi doanh trại thì trừng to mắt, cằm rớt xuống đất.
Thần linh!
Chủ thành Burang anh minh và người thần dụ vĩ đại?
Bọn họ đang nhìn thấy cái gì?!
Tựa lên vai Mudy, Hà Ninh lại ngáp một cái, nếu đã không phải nhằm vào y,
thì chắc không có quan hệ với thần điện Ortiramhs, cảm xúc khẩn trương
lập tức thả lỏng, cơn buồn ngủ dâng lên, trở vào lều, được Mudy đặt lên
thảm, một chốc sau đã ngủ.
Mudy nằm nghiêng bên cạnh Hà Ninh, một tay chống đầu, tay còn lại vuốt mặt Hà Ninh, mu bàn tay trượt qua làn
da ấm nóng, rất lâu không lên tiếng.
Ngoài lều, người Naldlin và các kỵ sĩ lục tục trở về, năm người Bờm Đen không một ai có thể chạy thoát.
Mười mấy cây đuốc thắp sáng doanh trại như ban ngày, đồ đằng trên mặt bại lộ thân phận của họ, man tộc phía tây tại sao lại xuất hiện ở hoang mạc
phía đông?
Người Naldlin muốn giết chết họ, nhưng các kỵ sĩ kiên
trì nhất định phải đợi thành chủ đại nhân phán quyết. Thằn lằn đen và
thằn lằn xanh đứng một bên, người Naldlin tranh biện hai câu rồi thì
không kiên trì nữa.
Ba trong năm người man tộc là thằn lằn xanh
và thằn lằn đen bắt, hai người còn lại cũng là bị các kỵ sĩ thành Burang bao vây mới không còn đường thoát.
Tổn thất là người Naldlin, nhưng bắt tù binh là các kỵ sĩ.
Người Bờm Đen bị trói lại, treo lên trụ gỗ, vì cái này, người Naldlin còn đặc biệt dỡ hai cái lều xuống.
Các kỵ sĩ ở một bên canh chừng, mục đích chủ yếu không phải là phòng ngừa
bọn họ chạy trốn, mà là ngăn ngừa thằn lằn đen lăm le như hổ rình mồi
bên cạnh đớp mất bọn họ. Trước đó nếu không phải có thằn lằn xanh, chỉ
sợ mấy man tộc này không thiếu tay thì cũng cụt chân.
Thằn lằn
đen rất bất mãn, gầm lớn một tiếng, thằn lằn xanh gầm lại, mi gầm ta
cũng gầm, sau mấy đợt như thế, thằn lằn đen nổi giận, một phát cắn đuôi
thằn lằn xanh, dùng sức quẫy mạnh, thằn lằn xanh sớm đã rút được kinh
nghiệm, thuận thế đập hai cánh, bay lên giữa trời, rồi từ trên không
nhào xuống thằn lằn đen..
Hai vị này đánh nhau, các kỵ sĩ không dám lại gần, càng không dám can ngăn, chê sống đủ rồi sao?
Đợi bọn chúng đánh đã nghiền, thì chuyện gì cũng không còn nữa.
Người Naldlin không nghỉ ngơi, kéo lạc đà và dê ba sừng đã chết lại bên hồ
nước trong ốc đảo, róc da mổ thịt, không nhanh chóng xử lý, thịt rất
nhanh sẽ bị hư thối, chỉ có thể để lại cho chim ăn thịt thối.
Mùi máu tanh dẫn tới mãnh thú săn đêm, tiếng tru của sói sa mạc càng lúc càng gần.
Người Naldlin chỉ thu da lông và thịt tươi, nội tạng và xương cốt đều bị ném
ra xa, đủ cho những mãnh thú này ăn no một bữa. Đây là nguyên tắc sống
chung của mục dân phía đông và dã thú, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hai bên đều không nguyện ý phát sinh xung đột.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đa phần người trong doanh trại đều một đêm không ngủ.
Hà Ninh thì tinh thần không tồi, ra khỏi lều ưỡn một cái, không có khăn
đầu, tóc đen mắt đen, đường nét nhu hòa, dưới ánh mặt rời khiến người ta không thể dời mắt.
Sau khi rửa mặt, Miya đưa đồ ăn sáng lên, bánh mạch, một miếng thịt dê nướng, một chén canh, một ít trái cây.
Thức ăn ngàn lần như một, sáng sớm đã ăn thịt nướng, Hà Ninh không quen cũng thành quen. So với cuộc sống lúc mới tới đây, thức ăn thế này quả thật
chính là xa xỉ.
Hà Ninh ngồi khoanh gối trước lều, nhanh chóng
giải quyết cơm sáng của mình, lau miệng, đứng lên đi tới chỗ người Bờm
Đen bị treo một đêm.
Máu và cát bụi làm mờ gương mặt họ, các kỵ
sĩ xách thùng nước tới tạt lên người họ, nước xối đi bùn đất và vết máu, đồ đằng màu xanh lập tức trở nên rõ ràng.
Phủ khắp mặt bên trái, men theo cổ trườn xuống ngực, màu sắc giống với đồ đằng trên mặt người
Canyon mà Hà Ninh từng thấy, đồ án thì lại hoàn toàn khác biệt.
“Bọn họ là người của bộ tộc nào?”
“Người Bờm Đen.” Mudy đi tới cạnh Hà Ninh, trong tay cầm một roi dài màu đen, “Từng là chiến sĩ dũng mãnh nhất của đế quốc.”
Nhìn thấy roi trong tay Mudy, Hà Ninh quay đầu không nói gì. Mỗi nơi đều có
quy tắc khác nhau, rất nhiều chuyện rõ ràng không phải ‘chính sách lung
lạc’ có thể giải quyết.
“Người Bờm Đen, các ngươi đến phía đông làm gì?”
Roi quất xuống, Ito hừ nhẹ một tiếng, nhưng không mở miệng.
Mudy ném roi trong tay cho kỵ sĩ, “Khiến hắn mở miệng.”
“Vâng!”
Vù__ bốp!
Mỗi một roi quất xuống, đều mang theo tiếng xé gió sắc nhọn.
Người Bờm Đen đã quyết ý, có chết cũng không thể nói ra nơi ẩn thân của các
hài tử. người Naldlin nghiến răng nghiến lợi trừng bọn họ, theo quy tắc
của đại mạc phía đông, những man tộc này đều phải đưa xuống địa ngục!
Mudy không giết họ, là hoài nghi bọn họ có liên quan tới thành Ariel.
Thành Ariel và thành Holcim liên minh, tính toán liên hợp man tộc tiến công
thành Burang, man tộc câu kết với họ là ai thì vẫn không thể tra rõ.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, những người Bờm Đen này không giống do
liên minh mà tới, ngược lại giống như chạy trốn.
Kỵ sĩ ngừng đánh, Mudy bắt đầu suy nghĩ nên làm sao xử lý bọn họ, thả thì tuyệt đối không thể, giết chết?
Không cần các kỵ sĩ động thủ, chỉ cần tránh ra vài bước, người Naldlin sẽ lao tới xé nát bọn họ.
Lúc này, bên ngoài doanh địa vang lên một trận xao động, các kỵ sĩ lại bắt được hai man tộc, một trong đó còn là nữ nhân.
Đám người Ito một đêm không về, những người Bờm Đen khác đều rất lo lắng.
Nếu bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ dựa vào số người còn lại căn
bản không cách nào chăm sóc tất cả hài tử. Vì xác định tình trạng của
đám người Ito, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm. Một nữ nhân giỏi truy tung và một chiến sĩ tìm tới nơi đám người Ito ẩn thân tối qua, cũng nhìn thấy
doanh trại trong ốc đảo, không đợi hai người quyết định nên làm sao, đã
bị các kỵ sĩ canh gác phát hiện.
Chạy thì không kịp nữa, một
chiến sĩ Bờm Đen dốc hết toàn lực, cũng không thể đối kháng với số kỵ sĩ đông hơn gấp bội, chỉ có thể bị bắt.
Nhìn thấy họ, đám người Ito bị treo hai mắt bốc hỏa, phẫn nộ làm khuôn mặt uốn éo.
Bọn họ ở đây, vậy hài tử trong bộ tộc thì sao?!
Vào doanh trại rồi, nữ nhân Bờm Đen thét lên một tiếng, đột nhiên cắn lên
tay kỵ sĩ, giãy dụa đứng lên, chạy về phía Ito, nhưng mục tiêu của cô
lại không phải là Ito, mà là Hà Ninh đang đứng gần đó!
Biến cố
đột nhiên phát sinh nằm ngoài dự liệu của mọi người, Hà Ninh cũng vô
cùng khó hiểu, đang yên lành, sao lại hung thần ác sát nhào tới chỗ y?
Phản ứng thân thể nhanh hơn đầu óc, khi nữ nhân Bờm Đen giống như mẫu thú
lao tới, đôi mắt màu đen của Hà Ninh nhiễm lên ý lạnh, móng tay sắc bén
mọc dài, giây tiếp theo sẽ có thể xé nát người uy hiếp y.
Động
tác của Miya càng nhanh hơn, cô vung dao găm, từ sau lưng đâm vào vai nữ nhân Bờm Đen. Lúc này, Hà Ninh cũng nâng tay lên, móng tay như dao găm, cách cổ nữ nhân Bờm Đen không tới một tấc.
Miya mặt trầm như
nước, rút dao găm ra, một tay đánh mạnh lên vết thương của nữ nhân Bờm
Đen, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên rõ ràng.
Hà Ninh buông tay xuống, y có thể cảm giác được, mới vừa rồi, cảm xúc xao động xém chút nữa khiến y lại đại khai sát giới.
Nữ nhân Bờm Đen bị Miya ấn quỳ xuống, vết thương trên vai đang chảy máu, trong vẻ mặt mang theo hung hãn.
Hà Ninh cúi người, không hiểu nhìn cô, “Tại sao cô muốn tấn công tôi?”
Nữ nhân Bờm Đen không nói gì.
“Thấy tôi dễ ăn hiếp lắm à?”
Nữ nhân Bờm Đen vẫn không nói gì.
“Hay là muốn bắt tôi, uy hiếp thả người?”
Hà Ninh cũng chỉ là suy đoán, nhưng vẻ mặt nữ nhân Bờm Đen lại lập tức thay đổi. Y không nghĩ rằng mình lại đoán đúng.
“Tại sao?”
Nữ nhân Bờm Đen nghiến răng không nói một tiếng, Hà Ninh ngẩng đầu lên
nhìn Miya, Miya gật đầu, hiểu rõ, dưới tay dùng lực, lại một tiếng vang, Hà Ninh cuối cùng đạt được đáp án.
“… Y phục… quý tộc phía đông…”
Y phục?
Hà Ninh kinh ngạc, phần lớn y phục của y đều là do Miya chuẩn bị, kiểu
dáng đơn giản, cũng không có thêu lên đường bạc đường tơ vàng, nếu thật
sự muốn chiếu theo y phục để tìm con tin, cũng nên đi tìm Mudy mới đúng
chứ?
Hà Ninh nghiêng đầu, nghi vấn trong lòng không chút che giấu biểu hiện ra mặt.
Miya quay đầu, cho dù không muốn cũng phải thừa nhận, đối với bất cứ ai, so với chủ thành Burang thì chủ nhân dễ đối phó hơn.
Nghĩ không thông, Hà Ninh dứt khoát ném vấn đề này đi, trong đầu lại đột nhiên lóe ra một suy nghĩ.
Y đi tới trước mặt chiến sĩ bờm đen bị bắt cùng với nữ nhân, một tay của người Bờm Đen này đã gãy rồi.
Hà Ninh không làm gì khác, chỉ nghiêm túc nhìn đồ đằng trên mặt hắn, một
mớ ký ức mơ hồ trong đầu chậm rãi trở nên rõ ràng, khuyên tai màu bạc
lại lần nữa nhiễm lên máu tươi, giữa ba viên bảo thạch khảm trên khuyên
tai, tựa hồ đang có ngọn lửa nhảy múa.
Ánh sáng màu vàng đột
nhiên xuất hiện, như lụa màu bay lên bao bọc toàn thân Hà Ninh. Thấy
tình cảnh này, phản ứng đầu tiên của người Naldlin là quỳ xuống đất, nhẹ run rẩy.
Người thần dụ, người thần dụ chân chính!
Trên mặt các kỵ sĩ cũng mang theo kính sợ, Miya và các cô nương hai tay giao trước ngực, cong lưng thật sâu.
Mudy không lên tiếng, cũng không động, lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn Hà Ninh
trong kim quang, đôi ngươi màu lam trở thành ngươi dọc, vảy vàng giữa
chân mày như ẩn như hiện. Ngón tay trắng nõn vuốt qua, đôi mắt khẽ híp,
huyết mạch đang sôi sục, kêu gào giết chóc, nhưng lại giống như bị một
sợi xích vô hình trói chặt, đây là sức mạnh của đại vu.
Người Bờm Đen sững sờ, quên cả ngôn ngữ, quên hết tất cả.
Tế tự nhỏ tuổi của bộ lạc dẫn bọn họ đi thẳng vào sâu trong đại mạc, tuyên bố nơi đó có hy vọng của bộ tộc Bờm Đen. Ngày qua ngày, lời của tế tự
không được nghiệm chứng, khi bị bắt được, bọn họ chỉ cảm thấy tuyệt
vọng.
Nhìn người trước mắt này, tim Ito run rẩy, đây sẽ là hy
vọng của họ sao? Hay là ma quỷ hoàn toàn đưa bọn họ vào vòng tay tử
thần?
“Bờm Đen.” Hà Ninh giơ tay phải lên, móng tay sắc bén rạch
lên mặt chiến sĩ Bờm Đen, để lại một vết máu dài trên đồ đằng, tất cả
người Bờm Đen, ngay cả hài tử được che giấu, đều cảm thấy đau đớn như
lửa thiêu đốt. Dấu ấn lắng đọng trong huyết mạch bốn trăm năm bắt đầu
thức tỉnh, theo tiếng gọi xuyên thấu linh hồn, cưỡng ép bọn họ thần
phục.
Quỳ hai chân, cong lưng, cống hiến trung thành, cầu nguyện nhân từ và quan tâm của đại vu.
“Dùng tên tuổi tổ tiên, thần phục ta, tín ngưỡng ta, ta sẽ tha thứ tội nghiệt đã khắc trong huyết mạch của các ngươi.”
Đây là âm thanh của đại vu, chúc phúc của đại vu, cũng là nguyền rủa của đại vu.
Chiến sĩ Bờm Đen vốn gương mặt dữ tợn đột nhiên mất hết sức lực, dùng tư thế
thành kính nhất phủ phục dưới đất, đây là trói buộc huyết thống ngàn
năm, không ai có thể thoát khỏi.