“Chủ nhân.” Miya đi vào thần điện, cung kính đứng trước mặt Hà Ninh, “Thân phận của họ đã tra rõ rồi.”
Trong đại thính thần điện, Hà Ninh ngồi dựa cạnh suối sinh mạng, miệng cắn
một cái bánh mạch, trong tay còn đang cầm một khúc sườn dê đã nướng chín mềm mại. Mudy ngồi bên cạnh y, cong một gối, trên tay trái là một con
diều hâu mắt vàng lông nâu, trong tay phải cầm một cuộn da dê vừa mới
được đưa tới không lâu trước đó.
“Ừm.” Hà Ninh nuốt bánh, đặt
sườn xuống, cầm vải bên cạnh lau tay, không có đũa, ăn bánh ăn thịt chỉ
có thể lao động hai tay, “Tra rõ rồi? Bọn họ thật sự là thương nhân tới
từ phương bắc?”
“Đúng vậy.” Miya đáp, “Dẫn đội là Wamu Sotira, là thương dân phương bắc, hàng hóa mang tới là muối và hương liệu.”
Đám người Wamu bị lưới vây khốn tha về doanh trại ngoài thành, dội nước
lạnh xuống liền hòa hoãn hiệu lực của thuốc tê, thân thể vẫn không thể
cử động, nhưng ý thức thì trở nên rõ ràng, suy nghĩ nói chuyện đều không có vấn đề, sẽ không trở ngại bọn họ nói rõ thân phận của mình, chứng
minh lai lịch của mình, không bị xem như người có dụng tâm khác mà bẻ
cổ, ném cho chim ăn thịt thối xử lý.
Nằm dưới dất, thương nhân
tay chân tê dại biết, những người bắt mình tới đây không dễ chọc chút
nào. Ban đầu, bọn họ cho rằng đám người Miya là bọn cướp, nhưng khi nhìn thấy công thợ ra vào trong doanh trại, các kỵ sĩ trên vỏ đao có khắc rõ ký hiệu của thành Burang, thì lại không xác định được nữa.
Chắc không phải là bọn cướp, vậy bọn họ là ai? Nhìn từ quy mô của doanh trại, thời gian bọn họ sinh sống ở đây không ngắn.
Miya nhìn ra nghi hoặc của đám người Wamu không phải giả vờ. Nếu mục đích là chủ nhân và Vu thành, khẳng định sẽ lộ ra sơ xuất khi bị thẩm vấn.
Nhưng cùng một vấn đề hỏi đi hỏi lại mấy lần, từ đầu tới cuối không tìm
ra sơ hở, chia ra thẩm vấn cũng không phát hiện có chỗ nào mâu thuẫn.
Hàng hóa trên lạc đà là muối và hương liệu, vũ khí tùy thân mang theo là
loan đao mà thương dân phương bắc quen dùng, đều chứng minh bọn họ không nói dối. Một là những kẻ này là kẻ già đời trong số kẻ già đời, ngay cả Miya cũng có thể lừa trót lọt, hai là bọn họ thật sự bị lạc đường trong hoang mạc, đi lầm vào đây. Miya và đội trưởng kỵ sĩ đều cho rằng khả
năng thứ hai lớn hơn.
Miya báo cáo lại toàn bộ những gì đã hỏi
được cho Hà Ninh, Hà Ninh càng nghe chân mày càng nhíu chặt, giữa chừng
nhịn không được ngắt lời Miya, “Dẫn đội của đội thương buôn này chỉ có
mười bảy tuổi?”
“Vâng, chủ nhân.”
“Cha của cậu ta mất tích tại phía đông?”
“Vâng.” Miya gật đầu, “Theo cậu ta nói, đội thương buôn của cha cậu ta cũng bán muối và hương liệu, còn mang theo mấy bảo thạch quý hiếm.”
Bảo thạch quý hiếm?
Hà Ninh sờ khuyên tai màu bạc trên tai trái, không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới buổi tối huyết tanh đó, thương nhân chạy vào hoang thành và bọn cướp đuổi theo sau lưng hắn. Hai viên bảo thạch đỏ trên khuyên tai là
đạt được từ tay thương nhân. Địa hành thú giết chết bọn cướp, thương
nhân lại chạy khỏi hoang thành, sống chết không rõ.
Từ sau đó, thành Battier truyền ra tin tức có thương nhân đi lạc vào hoang thành, còn được nhạc đoàn biên thành câu chuyện.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Hà Ninh chép chép miệng.
Mudy quay đầu, thấy vẻ mặt Hà Ninh có chút bất thường, “Sao vậy?”
Nghĩ nghĩ, Hà Ninh thấp giọng nói vài câu bên tai Mudy, “Chính là như thế.”
“À.” Mudy cột cuộn da dê đã viết xong lên chân diều hâu, tay nhấc lên, diều
hâu vung cánh bay khỏi thần điện, “Thì cứ đi gặp thử đi. Sotira, vào
thời đại đế quốc, thủ lĩnh đội thương buôn lớn nhất phương bắc chính là
Sotira, chẳng qua trong bốn trăm năm đã suy tàn, đã rất lâu không có tin tức. Nếu là hậu nhân của Sotira, có hai viên bảo thạch đó cũng không kỳ quái.”
Hà Ninh gật đầu, “Miya, dẫn Wamu tới đây, tôi muốn gặp cậu ta.”
“Vâng.”
Miya hành lễ, cung kính lui ra. Một lát sau, một thiếu niên mặc trường bào
màu xám, có đôi mắt màu lục nhạt được dẫn tới trước thần điện, nhìn trái cây chất đống trên bậc thềm thần điện, gian nan nuốt nước miếng.
Hà Ninh ra khỏi thần điện, đứng trên bậc thềm nhìn Wamu, thân thiện cười
cười, ngồi xuống, lấy một quả màu đỏ hửi hửi, hương thơm mê người, cắn
một cái, dịch quả men theo khóe miệng chảy xuống, mùi vị ngọt ngào trào
vào khoang miệng, hạnh phúc híp mắt lại.
Ục ục, tiếng nuốt nước miếng đặc biệt rõ ràng.
Hà Ninh nhanh chóng ăn xong quả, đàn chim luẩn quẩn xung quanh thần điện
chốc chốc lại đậu xuống, mổ trái cây chất thành đống. Hai con két sa mạc màu sắc đặc biệt tươi đẹp lớn gan đậu lên vai Hà Ninh, cái đầu nhỏ lông vũ màu đỏ lấy lòng cọ cọ lên mặt Hà Ninh, như đang làm nũng, đặc biệt
đáng yêu.
Không có khăn đầu, mái tóc dài màu đen xõa qua eo, rũ lên bậc thềm màu trắng, giống như tơ lụa lấp lánh bảo thạch.
Wamu nhìn đến ngẩn người, hắn nhớ ra rồi, trước khi hôn mê, hắn nhìn thấy
thằn lằn đen bay lượn trên không, người ngồi trên lưng thằn lằn đen cũng có một mái tóc dài màu đen.
Đôi mắt màu đen, nụ cười ôn hòa,
đường nét gương mặt nhu hòa hơn cả dân tộc phía đông và phía bắc đại lục Aram, Wamu suy đoán thân phận của Hà Ninh, nửa ngày không có đầu mối.
Lẽ nào, y là ma qủy trong tòa thành hoang mạc này? Đừng nói đùa! Có ma quỷ như thế sao?
So với vu nữ của phía bắc, người trước mắt mới càng giống như sứ giả của thần.
Khi Wamu quan sát Hà Ninh, Hà Ninh cũng đang quan sát thiếu niên này.
Mười bảy tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt, nhưng sống lưng đặc biệt thẳng
tắp, khí chất cũng rất trầm ổn. Khi mình mười bảy tuổi, còn đang ngồi
trong ghế nhà trường, thiếu niên tên Wamu này lại đã dẫn đội thương buôn đi vào hoang mạc.
Tuy kinh nghiệm dẫn đội lần đầu không tính là thành công, thậm chí có thể nói là thất bại.
Đầu tiên là bị người hướng dẫn lừa gạt, rơi vào bẫy của bọn cướp sa mạc,
tiếp theo lại gặp bão cát, sau đó đi lầm vào lãnh địa hoang thành, bị
Miya dẫn người đánh cho một trận rồi bắt về. Nghĩ kỹ lại, vận rủi của
người này hình như cũng giống như mình?
Hà Ninh ăn xong quả, cười híp mắt nhìn người bụng đang kêu ùng ục kia, “Đói rồi đúng không?”
Wamu: “…”
Hà Ninh vẫy tay với Wamu, “Đừng đứng nữa, qua đây ăn chút gì đi.”
Wamu: “…”
Hà Ninh biểu hiện càng hòa ái dễ gần, Wamu càng đề cao cảnh giác, đến cuối cả người đều căng chặt thần kinh, Hà Ninh bất đắc dĩ, “Đừng khẩn trương như thế, tôi chỉ là muốn làm bầu không khí sôi động lên chút thôi.”
Wamu: “…”
“Được rồi, không ăn thì thôi vậy.” Hà Ninh nhún vai, “Tự giới thiệu một chút, tôi là chủ nhân của tòa cổ thành này.”
“Anh là chủ nhân tòa thành này? Nơi này không phải là hoang thành sao?”
“Trước kia thì phải, hiện tại không phải nữa.” Hà Ninh đứng lên, “Huống hồ, cậu cảm thấy nơi này hoang vu sao?”
Wamu không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Nhìn đi.” Hà Ninh lại cười, “Trước kia chỉ là một sự hiểu lầm, để bồi
thường, tôi sẽ mua tất cả hàng hóa của cậu, lại phái người đưa cậu ra
khỏi hoang mạc, thế nào?”
Điều kiện Hà Ninh đưa ra chính là thứ
Wamu cần nhất hiện tại, nhưng cậu vẫn không cách nào hoàn toàn tin
tưởng. Dù sao ấn tượng đám người Miya cho cậu quá sâu sắc, quả thật còn
hơn cả bọn cướp.
“Không cần nghi ngờ, tôi nói lời giữ lời, hơn
nữa giá tiền bỏ ra tuyệt đối không thấp hơn bất cứ ai.” Hà Ninh lại cầm
một quả lên, đút vào miệng két sa mạc đậu trên vai mình, “Người hướng
dẫn cũng tuyệt đối đáng tin, còn có thể phái một đội kỵ sĩ bảo vệ các
người, cho tới khi các người rời khỏi phía đông.”
Điều kiện Hà Ninh ném ra càng lúc càng mê người, Wamu dần có chút nén không nổi.
“Tôi cần bỏ ra cái gì? Hàng hóa sao? Bao nhiêu?”
“Đừng gấp.” Hà Ninh cười nói, “Tôi là người rất dễ nói chuyện, hàng hóa cậu
mang tới tôi sẽ mua chín phần, còn lại coi như là thù lao cho người
hướng dẫn và các kỵ sĩ, giao dịch này chắc là thỏa đáng chứ?”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
“Vậy…”
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
Vẻ mặt Wamu lạnh đi, cậu biết sẽ không đơn giản như thế mà.
“Điều kiện của tôi là, sau khi trở về cậu phải tổ chức đội thương buôn lớn hơn nữa, ít nhất ba tháng tới đây một lần.”
“Ý anh là?”
“Tôi cần lượng lớn muối và hương liệu, cũng có rất nhiều hàng hóa cần tiêu
thụ. Nói cách khác, tôi dự định sẽ giao dịch trường kỳ với cậu.”
“Tại sao là tôi?”
“Trùng hợp.”
“…”
“Tóm lại, cậu có thể suy nghĩ.” Hà Ninh nói rất rõ ý đồ của mình, cũng ném
ra mồi câu, có thể hợp tác được không thì phải xem thiếu niên này.
Đội thương buôn qua lại phía bắc và phía đông rất nhiều, Mudy cũng có thể
giúp y an bài, cùng lắm thì cũng chỉ giống như vận chuyển muối từ thành
Burang, nhưng Hà Ninh vẫn hy vọng có thể tìm được bạn hợp tác trường kỳ. Thương nhân lá gan không đủ lớn, suy nghĩ quá nhiều, tâm tư quá phức
tạp, Hà Ninh không định tiếp xúc quá nhiều, ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ
không quay đầu bán tin tức của mình cho thần điện Ortiramhs?
Wamu thì khác, lá gan cậu đủ lớn, cũng đủ thông minh, nhưng kinh nghiệm thì
hơi không đủ, hơn nữa, Hà Ninh luôn cảm thấy mình và thiếu niên này sẽ
rất có duyên.
Không biết thương nhân chạy khỏi hoang thành có
phải là còn đang ở thành Battier không, có lẽ có thể cung cấp đầu mối
cho Wamu. Cảm nhận của Hà Ninh đối với thương nhân đó rất bình thường,
kéo tôi tớ chắn kiếm cho mình, ít nhất, Hà Ninh sẽ không muốn hợp tác
với loại người này.
Nếu thương nhân này còn sống, thật sự là cha của Wamu, vậy hợp tác với Wamu cần phải suy nghĩ thêm, cũng cần cẩn thận hơn.
Hà Ninh quay người về thần điện, Wamu được dẫn về lều. Một đêm qua đi, khi gặp lại, Wamu đáp ứng điều kiện của Hà Ninh.
Đáp án nằm trong dự liệu của Hà Ninh, người hướng dẫn và kỵ sĩ sớm đã chuẩn bị xong, hàng hóa trên hơn hai mươi con lạc đà đều được dỡ xuống, muối
và hương liệu đủ cho người trong hoang thành ăn rất lâu.
“Chỉ đổi một số ít vàng và bảo thạch.” Bàn luận hợp tác, Wamu lập tức cố ý bày
ra vẻ mặt người làm ăn, “Hương liệu còn lại, tôi hy vọng đổi thành những thảm lông lạc đà này.”
Thảm lông lạc đà trong miệng Wamu là đồ
các cô nương dệt ra. Màu sắc rực rỡ, đồ án cũng rất xinh đẹp, ở phía
đông có thể bán ra giá không tồi, càng không cần nói phía bắc. Nếu Wamu
lớn gan hơn chút, vận chuyển những thảm này tới phía tây, lợi nhuận đạt
được càng cao.
“Thảm?”
Hà Ninh không xác định các cô nương rốt cuộc làm được bao nhiêu, chỉ có thể gọi Miya tới.
Nghe yêu cầu Wamu đưa ra, Miya lắc đầu, “Chủ nhân, giá này quá thấp rồi.”
Tiếp theo, giao dịch được Miya tiếp quản, Wamu vốn đang nắm chắc phần thắng
trộm cười, sau một vài vòng liền bị giết cho quân lính tan rã. Vốn một
túi muối nhỏ đổi lấy năm tấm thảm, lại bị Miya đổi thành ba tấm, còn
phải kèm theo một túi hương liệu nhỏ. Nếu không phải suy nghĩ đến Hà
Ninh còn muốn hợp tác với Wamu, Miya tuyệt đối sẽ không lưu tình như
vậy, ba tấm? Hai tấm còn nhiều nữa là.
Bọn cướp sa mạc không chỉ
biết cướp của giết người, hàng hóa cướp được đồng dạng cũng cần sang
tay, giao dịch của họ so với thương nhân còn cẩn thận hơn, người thương
thảo cũng càng thêm giảo hoạt. So với Miya, Wamu hoàn toàn thua kém.
Cuối cùng, Wamu vẻ mặt khổ sở ký khế ước, giá này cậu vẫn có lời, chỉ là lợi nhuận ít hơn trong dự liệu rất nhiều.
Hà Ninh lại lần nữa kiến thức được sự cường hãn của Miya, y rất muốn hỏi
một câu, mỹ nữ, trên đời này còn có chuyện nào cô không biết làm không?
Lên thính đường, vào nhà bếp, vung roi chăn thả, giơ đao giết chóc, dương
uy tại ổ cướp, xưng hùng trên thương trường, thập bát ban võ nghệ cái
nào cũng tinh thông, chỉ có một câu có thể hình dung, Miya, uy vũ!
Đối với khen ngợi của Hà Ninh, Miya hiếm khi đỏ mặt, màu phấn hồng tô điểm
lên làn da màu mật, ánh mắt như nước, đẹp tới mức vạn vật không thể so
bì.
Hà Ninh tán thưởng đơn thuần, nhưng Mudy lại thâm trầm nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Vu nữ vốn nên trung thành với đại vu, còn những thứ khác, chỉ cần cô giữ đúng bổn phận, Mudy sẽ không dễ dàng động thủ.
Hà Ninh tin nữ nhân này, trừ khi tất yếu, hắn sẽ không giết cô.
Lãnh ý bất chợt dâng lên khiến rặng đỏ trên mặt Miya nhanh chóng lui đi, thu lại tâm tình, cong lưng cảm tạ khen thưởng của Hà Ninh, chôn vùi tình
cảm không tự chủ vào sâu nhất trong lòng.
Không phải cô nên nghĩ, cũng không phải cô có thể nghĩ.
Trung thành, vĩnh viễn không phản bội, vì y có thể làm tất cả, mới là chức
trách của cô, mới là sứ mệnh vu nữ Mills kéo dài trăm ngàn năm.
Lại một đêm qua đi, đội thương buôn của Wamu xuất phát khi mặt trời mọc,
người hướng dẫn là một mục dân, mười kỵ sĩ thành Burang bảo vệ vòng
ngoài. Các kỵ sĩ gỡ bỏ dấu hiệu rõ ràng trên vỏ đao, đổi sang trường bào đại biểu thân phận thương nhân, mục đích chuyến đi của họ lần này không đơn giản chỉ là đưa đội thương buôn của Wamu về, trên đường nghỉ ngơi
tại thành Holcim, sau đó lại đi ngang thành Ariel để vào phương bắc, tin tức do thám được sẽ ngay lập tức truyền tới tay Mudy.
Số người
quá nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ, đặc biệt là vào thời điểm mẫn cảm
này, có đội thương buôn che giấu, có thể tránh cho các kỵ sĩ rất nhiều
phiền phức.
Wamu lờ mờ đoán được mục đích của những người này không hề đơn giản, nhưng không vạch trần, làm như không biết gì cả.
Thương nhân phía bắc làm việc cũng có nguyên tắc của mình, chuyện không liên
quan mình, thì né xa, đao chưa gác lên cổ mình, thì không dễ dàng đi
chuốc phiền phức.
Bất luận Hà Ninh muốn thành diệt thành Holcim
hay là muốn ngáng chân thành Ariel, đều không có mấy quan hệ với Wamu,
cậu chỉ cần an toàn về tới phương bắc, bị lợi dụng cũng không sao.
Càng huống hồ, danh tiếng của thành Ariel tại phương bắc rất tệ.
Thành Ariel nằm ngay giao giới của phía đông và phía bắc, đội thương buôn
phương bắc muốn vào phía đông, rất ít đội có thể đi vòng qua nó, thu
thuế cực cao, áp giá cực thấp, thường xuyên diễn ra ép mua ép bán, đều
khiến các thương nhân thống hận vô cùng.
Ariel nhỏ nhen, hễ là thương nhân từng tiếp xúc với thành Ariel, đều biết câu nói này.
Wamu chỉ biết Hà Ninh là chủ nhân của hoang thành, cũng ẩn ẩn suy đoán thân
phận của nam nhân tóc vàng bên cạnh y. Cậu từng nghe cha nói qua, trong
mười hai thành ở phía đông, chỉ có thành chủ thành Burang kế thừa huyết
mạch thuần chính nhất của vương thất Aram, là có mái tóc vàng rực rỡ.
Nếu là vậy… Wamu ngồi trên lạc đà, quay đầu lại nhìn thần điện sừng sững
giữa đại mạc, mối làm ăn này không chừng có thể hoàn toàn thay đổi vận
mệnh gia tộc.
Sotira, gia tộc vì chọc giận vu nữ mà suy bại, cuộn da dê tổ tiên lưu lại ghi chép về vinh quang, cũng lưu lại khuất nhục.
Mỗi con cháu Sotira đều ghi nhớ trong lòng.
Wamu hít sâu một hơi, trong gió sáng sớm hơi se lạnh ẩn ẩn truyền tới hương hoa. Biển hoa đại mạc, lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các thương nhân này. Sau khi
trở về, sẽ trở thành đề tài cho họ khoe khoang với tất cả mọi người.
Wamu không hiểu tại sao Hà Ninh không để ý các thương nhân nói ra những
thứ ở nơi này, ngay cả điều kiện yêu cầu giữ bí mật cũng không đưa ra,
có lẽ y có mục đích khác? Chẳng qua, đó không phải là chuyện cậu quan
tâm nhất.
Đội lạc đà rời khỏi bãi cỏ trải dưới đồi cát, Wamu kéo khăn đầu lên, che vẻ mặt mình, bước lên đường về nhà trong tiếng lục lạc.
Đưa Wamu đi, Hà Ninh cũng chuẩn bị khởi hành.
Nếu Mudy đã đưa ra, công việc làm máy tạo nước sức người này y phải tiếp
quản thôi. Không có gì không tình nguyện, quy gốc quy rễ cũng là vì bản
thân y.
Mudy thả diều hâu lần cuối trước thần điện, quan viên Hà Ninh yêu cầu đã trên đường tới hoang thành.
“Về thành Burang trước sao?”
Hà Ninh đi tới cạnh Mudy, tựa lên trụ đá cao to, vừa nghĩ tới sắp rời khỏi đây, trong lòng tự nhiên dâng lên rất nhiều tiếc nuối. Đặc biệt là tòa
thần điện này, hoàn toàn là dựa vào bản thân mình xây lại. Y còn mượn
công cụ từ tay các công thợ, khắc bóng dáng thằn lằn xanh lên đỉnh vòm
thần điện, kỹ thuật không tính là đẹp, nhưng bộ dáng bay trên trời phun
lửa lại là có một không hai, đủ để trấn áp tất cả tiền bối.
Thằn
lằn xanh rất vừa lòng, từ chuyện nó thường xuyên bay quanh thần điện,
còn làm tư thế giống với trong bức họa khắc ra là biết ngay.
Thằn lằn đen rất buồn bực, dưới cơn buồn bực, chỉ cần thằn lằn xanh bị nó
túm được, mười lần hết chín lần sẽ bị đánh cho một trận rồi tha đi.
Mudy nói, đây là thằn lằn đen biểu thị thích thằn lằn xanh.
Hà Ninh rất câm nín, chẳng qua thấy bộ dáng thằn lằn xanh tựa hồ không
chịu thiệt gì. Thẩm mỹ quan của bản thân cũng thay đổi, anh em của mình
thích… ý… phương thức bị thích khác thường, cũng có thể hiểu đúng không?
Trời biết.
Hôm sau khi đội thương buôn đi, Hà Ninh cũng cùng đội ngũ của Mudy xuất
phát rời khỏi hoang thành, trong đội ngũ còn có Miya và năm cô nương,
bọn họ lên đường về thành Burang, tập hợp quân đội trong thành, khi xuất phát, sự tồn tại của thành Holcim và thành Ariel đã bắt đầu đếm ngược.