Nam Vu

Chương 41: Sự bá đạo của Hà Ninh




Cổ tay bị nắm chặt, ấn lên đỉnh đầu, Hà Ninh có thể giãy ra, nhưng y không làm vậy. Trong bóng tối, hơi thở lướt qua cổ càng thêm nóng bức, đôi mắt màu vàng, nóng phỏng tay người, gần như muốn hòa tan y.

Thân thể càng lúc càng nóng, hưng phấn lan từ đốt cuối xương sống dần lên, khô khàn khó nén khiến y không tự chủ liếm khóe môi.

Eo bị ôm siết, chân bị cường thế tách mở, trường bào sớm đã tản mác, da thịt tiếp xúc, trong lúc ma sát dấy lên ngọn lửa nóng bức, đây là một cảm giác rất kỳ diệu, cũng rất khó dùng lời để diễn tả.

Hà Ninh cắn môi, ngẩng đầu lên, cổ bị cắn mạnh, mút lấy.

Tê dại, đau đớn, từ nơi bị môi lưỡi tiếp xúc bắt đầu lan tràn ra từng tấc thịt.

Mudy giống như một con báo đang muốn chinh phục bạn lữ, cường thế, cuồng nhiệt, không biết thỏa mãn. Chỉ đáng tiếc, người bị hắn ấn cũng không phải là người dễ bảo.

Thân thể càng lúc càng nóng, hơi thở trở nên càng gấp rút, ánh mắt Hà Ninh lại trở nên chuyên chú, trong mê loạn có một chút thanh tỉnh. Khi Mudy đỡ lưng y lên, đầu lưỡi liếm lên xương quai xanh, đột nhiên dùng lực giãy cổ tay ra, ấn lên vai Mudy, chân vòng quanh eo hắn, dùng lực xoay người, vị trí hai người thoáng chốc đảo ngược.

Mái tóc dài phủ lên lưng Hà Ninh, cũng phủ lên người Mudy. Giống như một dải lụa vô giá, mềm mại, trơn láng, khiến người thích không buông tay.

Mudy kéo một lọn tóc đen đưa lên môi, cắn lấy, môi đỏ tựa máu, đôi mắt màu vàng càng giống như lửa nóng.

Hà Ninh ngồi trên eo Mudy, tay ấn trước ngực hắn, học theo hắn làm với mình vừa rồi, ngón tay vuốt qua, khống chế nam nhân đang bị mình áp.

Lòng bàn tay dừng lại vị trí trái tim, Hà Ninh cúi người nhẹ hôn một cái, hơi thở cũng nóng lên.

“Tim tôi cho anh, vậy tim anh thì sao?” Con ngươi màu đen nhẹ nâng, khóe mắt mang theo rặng đỏ động tình, xinh đẹp mà mê người, “Cho tôi chứ?”

Mê hoặc trong phong tình lúc này, Mudy đang muốn ấn Hà Ninh xuống dưới mình liền dừng lại. Nằm ngửa, ôm quanh cổ Hà Ninh, cánh tay dùng lực, kéo y để tầm mắt hai người bằng nhau, hai môi nhẹ chạm, nắm chặt tay Hà Ninh, mang ngón tay y nhẹ vuốt qua mặt, cổ mình, đi thẳng xuống.

“Ta là của em.” Ngữ khí thành khẩn, người trước mắt giống như là tất cả tín ngưỡng của hắn.

Hà Ninh chưa từng biết, con ngươi dọc vốn nên lạnh lẽo khiếp người, một khi dung nhập ý cười và dịu dàng thì lại đẹp như thế, khiến người ta muốn cất nó vào sâu nhất trong đáy lòng, bí mật cất kỹ.

“Của tôi sao? Toàn bộ?”

“Toàn bộ, tất cả của ta đều là của em.” Mudy ngẩng đầu, hôn như cắn lên cổ Hà Ninh, mái tóc đen rũ lên vai bị hắn ngậm vào miệng, “Ta xin thề, đại vu của ta.”

“Gọi tôi Hà Ninh.” Cơn nóng phiền người lại lần nữa từ nơi tiếp xúc lan tràn toàn thân, Hà Ninh đạt được đáp án mình muốn, cong môi lên, nhưng vẫn giữ lại một tia thanh tỉnh cuối cùng, kéo tóc Mudy, khi dùng sức, kéo bung bím tóc, tóc đen và tóc vàng quấn nhau bị mở ra, giống như đóa hoa đang nở rộ trong bóng tối.

“Hà Ninh?”

“Hà Ninh.” Trong đôi mắt đen bùng lên ngọn lửa u ám hơn, Hà Ninh hôn lên môi Mudy, lực đạo không thua kém sự hung hãn của hắn chút nào. Môi răng ma sát, trao đổi hơi thở với nhau, trong không gian nhỏ hẹp lại nổi lên nhiệt nóng ngập trời.

“Nhớ kỹ!” Hà Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đen nhìn chăm chăm đôi mắt màu vàng, giống như dã thú đang vây khốn con mồi, móng tay lướt qua cổ Mudy, “Nhớ rõ người hôn anh là ai, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng, biết chưa?”

Vì động tình mà giọng hơi khàn đi, nhưng trong giọng điệu lại đầy vị đạo uy hiếp.

Tính cách Hà Ninh có thể nói là ôn hòa, nhưng trong cốt tủy thì cũng có bá đạo thuộc về phái mạnh.

Động tâm vì một nam nhân, quấn quýt giao triền, là chuyện y chưa từng nghĩ tới trong suốt hai mươi bốn năm nhân sinh. Người bốn trăm năm trước kia, bất kể chỉ là một chấp niệm chạy vào người hay là tiền thế, đều không thể nào thay thế y hiện tại.

Y là Hà Ninh, cho dù trở thành đại vu, y cũng là Hà Ninh! Bất luận tình cảm của Mudy là vì đâu mà có, nhưng muốn có tim của y, thì chỉ có thể dùng tim của hắn để trao đổi, nếu không Hà Ninh tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!

Cho là y sẽ giống đại vu bốn trăm năm trước kia vô tư hiến dâng sao? Nghĩ thật đẹp!

Y đã động tâm với người nam nhân tên Mudy, không có lý do, cũng không tìm được lý do, vậy thì, trong mắt Mudy chỉ có thể nhìn thấy y, là Hà Ninh. Đã kéo y xuống lốc xoáy này, thì đừng mơ có thể toàn thân mà lui.

Cắn không rớt miếng thịt nào, thì cũng phải uống chút máu!

Được rồi, đây là ví von, trên thực tế y không hung hãn như thế… có lẽ.

Hà Ninh cúi nhìn Mudy, vẻ mặt và giọng nói chưa từng cường thế như vậy bao giờ, “Tên của tôi là Hà Ninh, đặc biệt vào lúc này, đừng gọi sai.”

Trong lúc nói, ngón tay vén mái tóc đen rũ trước trán, mồ hôi trượt xuống góc trán và gương mặt, nét hồng ở khóe mắt, ý cười trên khóe môi, càng thêm mê người.

Mudy dùng cùi chỏ chống đỡ người, lòng bàn tay phủ lên lưng Hà Ninh, hôn mạnh lên vai Hà Ninh, chồng lên dấu vết đã để lại trước đó.

“Hà Ninh.”

Ngữ điệu thấp trầm, khàn khàn, mang theo nóng bức, như gió nóng cuốn qua sa mạc, khuấy động cõi lòng.

Nụ cười trên mặt Hà Ninh càng đậm, cong gối ngồi quỳ hướng ra sau, cánh tay để trước cổ Mudy, nâng cằm hắn lên, trán kề nhau, “Gọi đúng rồi, tôi sẽ thưởng cho anh.”

Thanh niên tóc đen cười như yêu tinh, hoàn toàn khác trước kia. Không chỉ khiến kẻ nhìn thấy tim đập thình thịch, có lẽ ngay cả Hà Ninh cũng không hiểu rõ mình lắm.

Mudy ngẩng đầu, để mặc Hà Ninh hôn lên môi hắn, tay men theo eo Hà Ninh trượt xuống, vuốt qua độ cong mê người, dừng lại, thăm dò.

Chân mày Hà Ninh nhíu chặt, tay để trên vai Mudy cũng thoáng chốc dùng sức, móng tay sắc bén bị móng vuốt đột ngột hiện lên cản lại, trượt qua, phát ra tiếng vang như kim loại ma sát.

“Ưm…”

Tầm nhìn lại bị đảo lộn lần nữa, Hà Ninh cắn môi, buông lỏng cơ thể, nhưng vẫn không chống được sợ hãi khi đối diện lần đầu và đau đớn đáng sợ.

Nóng quá, nóng tới mức gần như muốn thiêu rụi y.

Bản năng khiến y bài xích nhiệt độ đang xâm nhập cơ thể, nhưng thân thể lại càng thêm nóng cháy.

Mudy cũng không dễ chịu gì, cánh tay chống bên cổ Hà Ninh, mồ hôi thấm ướt mái tóc, không muốn tổn thương y, chỉ có thể khắc chế bản thân, nhưng khi Hà Ninh cắn mạnh lên hầu kết hắn, hắn bị bức vào góc chết, ý chí bắt đầu tan rã phân tách.

Đau đớn khiến Hà Ninh nhíu mày, khát cầu lại càng thêm giày vò người.

Hà Ninh cắn cổ và vai Mudy, ôm lưng hắn, trong âm thanh mang theo âm khàn khiến y cũng thấy xa lạ: “Tôi không sao, anh có thể… a!”

Tia lý trí cuối cùng của Mudy hoàn toàn bị dục niệm chinh phục thay thế, âm thanh Hà Ninh biến thành vụn vỡ.

Thân thể nóng bừng, phần lưng ma sát với thảm, mồ hôi từng chút từng chút thấm ướt toàn thân y.

Tầm nhìn đang không ngừng lắc lư, một khắc nào đó, đỉnh lều đột nhiên biến thành mái vòm có khắc họa tiết tinh mỹ, mũi không còn ngửi được hương cỏ xanh, mà là nhang thơm đã từng được đốt trong phủ thành chủ.

Thứ duy nhất không đổi, chỉ có tóc vàng như lưới nhện quấn lấy mình, và sức mạnh như muốn xé nát y, nuốt chửng vào bụng.

Hà Ninh quay đầu lại, răng cắn lên môi, một tia máu tươi chảy xuống, cùng mồ hôi, hoặc có lẽ là nước mắt dung hòa vào nhau, được dịu dàng liếm đi.

Lực đạo hung hăng thì không chút giảm bớt, trong ý thức mơ màng, Hà Ninh không biết đã qua bao lâu, mỗi khi y mệt mỏi muốn ngủ, lập tức sẽ bị nhiệt tình càng đáng sợ hơn cuốn lấy, lôi kéo cường thế lập tức sẽ kéo y khỏi mộng đẹp.

Hà Ninh cảm thấy có chút hối hận, vì đạt được thứ mình muốn, trả giá như thế có phải là quá lớn không?

Tiếp tục như thế, y còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không…

Dưới hai vầng trăng sáng, gió đêm thổi qua đại mạc hoang vu, luẩn quẩn, đàn sói sa mạc đang truy đuổi linh dương, động vật săn đêm tới bên hồ bán nguyệt uống nước, cảnh giác nhìn lều được dựng gần ốc đảo.

Đêm nay Hà Ninh đã định là không thể ngủ, chỉ có thể cầu nguyện ngàn vạn lần đừng vì thế mà tráng liệt. Nếu không, thực sự quá mất mặt.

Màn đêm tan đi, ánh mặt trời rọi đỏ đường mặt đất.

Các kỵ sĩ trực đêm ngáp dài, tối qua rất khó chịu, so với lúc bị mãnh thú vây trong hoang mạc còn khó chịu hơn.

Các cô nương bắt đầu chuẩn bị cơm sáng, Miya lại nấu canh cho Hà Ninh, bên trong có thêm hai gốc cỏ khô, đối với thân thể… rất tốt.

Mudy một mình ra khỏi lều, cả buổi chiều, Hà Ninh cũng không lộ mặt, cũng không có ai nghĩ không thông lại đi hỏi nguyên nhân, trừ khi đầu bị đá đập rồi.

Trên không vang lên tiếng diều hâu rúc, một kỵ sĩ giơ cao tay phải, diều hâu luẩn quẩn hai vòng, đáp lên trên cánh tay có bọc da của kỵ sĩ.

“Thành chủ đại nhân.”

Các kỵ sĩ đưa cuộn vải cột trên chân diều hâu cho Mudy, khi Mudy tuần thị biên giới hoặc ra ngoài tác chiến, đa phần là thông qua phương pháp này để liên lạc với trong thành.

Nhìn xong nội dung trên miếng vải, vẻ mặt Mudy không có bao nhiêu biến hóa, dẫn Miya đang chuẩn bị thức ăn cho Hà Ninh vào lều.

Hà Ninh đã tỉnh rồi, nhưng y động không được, vừa động thì eo đau lưng mỏi, toàn thân đều đau.

Mudy ngồi trên thảm, đỡ y ôm vào lòng, “Ăn chút gì đi.”

Ngửi được mùi thơm thức ăn, bụng Hà Ninh lập tức bắt đầu kêu vang, muốn cầm chén canh, ngặc nỗi lực bất tòng tâm, ngón tay cũng run rẩy. Chỉ có thể để Mudy đút y, một miếng yến mạch nấu chín, một miếng canh, Hà Ninh chau mày ăn xong, Mudy thì lại vui vẻ.

Hà Ninh ăn no rồi, Mudy đặt chén sang một bên, đút y uống nước, không đặt y trở lại thảm, mà dùng vải bọc lại, ôm chặt.

“Trong thành có việc, ngày mai ta phải khởi hành trở về.”

“Ừ.”

“Đi cùng ta.”

“Tôi muốn ở lại.” Hà Ninh nửa nhắm mắt, một đêm không ngủ, không chỉ thân thể đau nhức, ý thức còn không mấy thanh tỉnh, nhưng, dù có mơ hồ cũng không trở ngại quyết tâm y muốn ở lại hoang thành. “Không phải đã nói rồi sao? Anh cũng đã đáp ứng rồi.”

“Ta hối hận.” Mudy ngừng một chút, cúi đầu cọ gương mặt Hà Ninh, “Ta không yên tâm.”

Hoang thành gần như bị Hà Ninh hủy rồi, phần kiến trúc còn lại căn bản không thể ở. Tuy có ốc đảo, thức ăn và nước uống không thành vấn đề, nhưng bão cát bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong hoang mạc thì lều tuyệt đối không thể nào chống đỡ. Hà Ninh quả thật có vu lực, nhưng sức mạnh sử dụng quá nhiều sẽ khiến thân thể trở nên xuy yếu, điều này khiến Mudy càng thêm không yên tâm.

“Đừng lo lắng.” Hà Ninh chậm rãi nâng tay, chậm rãi vuốt tóc Mudy, “Ngoan đi.”

Mudy: “…”

“Tôi nhất định phải ở lại, nếu không yên tâm, thì để lại vài kỵ sĩ cho tôi.” Nói tới đây, Hà Ninh đột nhiên vực tinh thần, “Sau khi về thành nhớ phải nhanh chóng phái vài công thợ tới, xây nhà không có người sao mà được. Còn nữa, số vàng dưới núi kia, khi về thành anh thuận tiện lấy đi đi, đến lúc vật liệu và nhân công đều phải lấy từ đó ra…”

Hà Ninh dựa vào lòng Mudy gập ngón tay, lướt qua một danh sách việc to việc nhỏ, trừ công thợ và nguyên liệu, bao gồm hạt giống lương thực, còn có cả gia súc có thể nuôi dưỡng cũng không bỏ qua.

Y vốn dự định vận chuyển vàng về hoang thành, hiện tại nghĩ lại, không bằng trực tiếp để Mudy mang đi. Thành chủ đại nhân rất có tiền, lại thêm quan hệ của hai người, cùng với chuyến này đã mất công trở về, không bằng giải quyết luôn một lần.

Hà Ninh nói hưng trí, ngay cả kế hoạch xây lại hoang thành cũng đều có phương án.

Mudy lại buồn bực, cười khổ một tiếng, đại vu của hắn thật sự không bình thường, muốn hối hận dẫn y về thành Burang, đợi Vu thành xây dựng xong rồi trở lại, căn bản không được.

Hắn không muốn buông tay, đặc biệt là sau khi trải qua đêm qua, càng không muốn.

Người trong lòng khiến hắn lưu luyến, đây là đại vu của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn. Muốn giấu y đi, giấu vào nơi ẩn mật nhất, không để bất cứ ai có thể nhìn thấy, có thể tiếp xúc.

Kẻ âm mưu, kẻ phản bội, nô lệ si tâm vọng tưởng, đều nên xuống địa ngục!

“Mudy?”

Hà Ninh nói nửa ngày cũng không thấy được chút phản ứng nào, kéo tóc Mudy một cái, đối phương mới hoàn hồn.

“Ta vẫn muốn dẫn em đi.” Cằm Mudy gác lên đỉnh đầu Hà Ninh, Hà Ninh chỉ có thể nghe được âm thanh của hắn, nhưng lại không thấy được vẻ mặt hắn lúc này, nguy hiểm, âm trầm, nhưng lại mê người muốn chết, “Không muốn suy nghĩ một chút sao?”

“Không được, tôi nhất định phải ở lại.” Hà Ninh nói kiên định, “Nguyên nhân, anh rõ ràng hơn tôi.”

“Vậy được rồi.” Mudy nói chậm, “Ta để lại một trăm kỵ sĩ cho em, một khi gặp phiền phức đừng mềm lòng.”

“Tôi sẽ không mềm lòng.” Hà Ninh cười cười, bung móng vuốt ra, “Tôi là…”

Lời chưa nói xong, cổ tay đã bị bóp chặt, đôi môi ấm nóng đặt lên lòng bàn tay, trong đôi mắt màu lam hiện rõ gương mặt Hà Ninh, “Khi không tất yếu, đừng đích thân động thủ.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Hà Ninh đáp ứng rất nhanh, Mudy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Bỏ đi, vốn nên biết, đại vu của hắn và không giống đại vu các đời, bá đạo mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Như vậy cũng tốt.

Mudy rũ mắt, như vậy mới không dễ dàng bị thương. Hắn sẽ vì đại vu của hắn mà diệt sạch tất cả nguy hiểm, dâng tất cả những thứ tốt nhất của thế gian lên trước mặt y. Vu nữ đã phản bội y, man tộc dòm ngó y, sẽ bị đè dưới nền tảng vương quốc, dùng linh hồn bồi thường tội nghiệt chúng đã phạm.

Hà Ninh ngủ rồi, ngủ rất ngon, bất luận là thời gian bốn trăm năm trước, hay là kinh nghiệm ở một thời không khác, đều không còn đi vào trong mộng của y. Chỉ có một đôi mắt màu vàng, từ đầu tới cuối đều đang nhìn y, giống như nhìn bảo vật quý báu nhất thế gian.

Hôm sau, Hà Ninh cuối cùng có thể tự do hoạt động.

Miya rất cao hứng, trong canh nấu cho Hà Ninh lại thêm vào một vị thảo dược.

“Chủ nhân, loại thảo dược này có hiệu quả rất tốt, có thể khiến ngài nhanh chóng hồi phục thể lực.”

Hà Ninh bóp mũi uống hết, hơi nóng chảy vào phổi xoa dịu thân thể vẫn còn đau nhức, thể lực mãnh liệt thế nào không bàn, nhưng người thì rất có tinh thần.

Các kỵ sĩ đã thu dọn sạch gạch ngói vụn của kiến trúc sụp đổ, các cô nương gia cố lều, nếu muốn sống lâu dài tại đây, tất cả phải an bài thỏa đáng.

Dân tộc đại mạc từ khi sinh ra đã kiên cường chống chọi cùng hoàn cảnh ác liệt, vào lúc này được thể hiện đầy đủ nhất. Không có nhà ở không cần lo quá, chỉ cần có ốc đảo, có thức ăn, có lạc đà, có lều, bọn họ có thể sống rồi.

Mudy chuẩn bị khởi hành, thằn lằn đen và thằn lằn xanh cuối cùng không đánh nữa, chẳng qua bầu không khí giữa hai đứa vẫn không thấy tốt đẹp. Số kỵ sĩ từ một trăm giảm xuống còn năm mươi, đây là Hà Ninh yêu cầu.

“Nơi này không cần nhiều người như thế, bọn cướp sa mạc không đủ đáng lo, người nhiều ngược lại tạo nên chú ý.”

Mudy đã ban bố pháp lệnh, hoang mạc phía đông lại thuộc về lãnh thổ của thành Burang, Hà Ninh cũng kiến thức qua lực chiến đấu của các kỵ sĩ, năm mươi người đủ rồi. Nếu gặp phải kẻ hành thích, Hà Ninh có biện pháp khác.

“Tôi có chúng.”

Hà Ninh cong lưng ôm lên một con mèo cát đang cọ tới cọ lui bên chân y, mèo cát định cư bên cạnh hồ bán nguyệt đã đạt tới hơn hai mươi con, nơi này thức ăn phong phú, lại thêm ‘tính tương tác’ của Hà Ninh, mèo cát tụ tập càng lúc càng nhiều.

Kẻ xa lạ dám to gan xâm nhập vào lãnh địa của đám nhóc này, không lấy được chỗ tốt nào. Mạng có thể giữ, nhưng sẽ thiếu đi vài linh kiện.

Ôm mèo cát, Hà Ninh không tự chủ nhớ tới ma mút và địa hành thú, tuy lực chiến đấu của mèo cát không yếu, nhưng luận thể hình và sức uy hiếp, thì địa hành thú và ma mút uy vũ hơn, bá khí lan tràn hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Ninh có chút xuất thần, Mudy ôm y, vén khăn đầu che trên mặt, hung hăng hôn lên môi y.

“Meo!”

Mèo cát kêu một tiếng, nhảy khỏi lòng Hà Ninh, đáp xuống đát, rất nhanh chạy không còn bóng dáng. Uy hiếp của Mudy, phàm là động vật đều có thể phát giác được, chỉ là khác biệt có nhạy bén hay không thôi.

Hà Ninh bị hôn tới thở không nổi, tay áo to rộng và khăn đầu màu đen, gần như bọc kín cả y.

Các kỵ sĩ ngồi trên lạc đà, mắt không nhìn nghiêng, biểu tình nghiêm túc, Miya và các cô nương cũng không biểu hiện gì khác lạ. Quan hệ của chủ nhân và chủ thành Burang sớm đã bày ra lồ lộ, đúng như Hà Ninh nói, quen rồi sẽ tốt.

Trước khi Hà Ninh vì nghẹt thở mà mém xỉu, Mudy buông y ra.

Hà Ninh hít một hơi, khi đang may mắn vì mình lại được sống, Mudy ôm y, hôn lên góc trán: “Đợi ta.”

Nói xong, lại hôn môi y một chút, đi mấy bước nhảy lên lưng thằn lằn đen, kéo dây cương, rồi quay nói với Hà Ninh: “Đợi ta, đại vu của ta!”

Thằn lằn đen gầm lên một tiếng, thằn lằn xanh đáp lại, các lạc đà mềm chân, nhưng vẫn kiên cường lên đường.

Đi về hướng mặt trời, gió thổi trường bào của Mudy, đội ngũ bước trên cát vàng, dần đi xa, trong lòng Hà Ninh đột nhiên nổi lên một chút tiu nghỉu, vuốt qua tóc vàng cột trên trán, nhìn hoang mạc mênh mông bát ngát, nhấp nhô những đụn cát, cảm thấy một chút trống rỗng.

Vừa xa nhau, đã bắt đầu hoài niệm sao?

Vỗ mạnh mặt mình, vực tinh thần, chuyện y phải làm còn rất nhiều! Rất nhanh, y sẽ bận rộn không còn thời gian nghĩ những thứ này nữa.