Keng!
Tiếng kiếm ngân vang trong gió, mà lúc này, mũi kiếm của Dosu đã trực chỉ vào lồng ngực của Phạm Việt, còn lưỡi kiếm của Phạm Việt lại cách mi tâm của gã vỏn vẹn một đốt ngón tay.
Ngang tài ngang sức!
Phạm Việt thu kiếm lại, chậm rãi nói:
"Ngươi rất mạnh."
"Cậu cũng vậy, không ngờ Thanh Long Giang tông lại có nhân tài đến bậc này. Không biết ở nơi đây, cậu xếp hạng bao nhiêu?" Dosu tản đi Kiếm khí, nghiêm túc hỏi.
"Ngoài bốn trăm."
"Ngoài bốn trăm...." Sắc mặt tên kia hơi tái nhợt một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giọng nói lộ ra vẻ thán phục:
"Thanh Long Giang tông, không hổ danh là một trong các thế lực lớn nhất ở Nam Việt quốc này."
Ở nơi xa xa, chiến đấu cũng kết thúc. Bảy người trẻ tuổi phương Tây thua bốn thắng ba, ai nấy đều lộ ra vẻ thỏa mãn. Bọn họ liền tập trung lại một chỗ, vẫy tay chào rồi rời đi.
"Dosu, thấy thế nào?" Người đàn ông trung niên dẫn đội dò hỏi.
"Rất khó."
Tên kia nhìn về nơi xa xa, chậm rãi đáp lại:
"Khác với bất kì những quốc gia, thế lực mà chúng ta từng tới, Nam Việt quốc có bề dày lịch sử, tích lũy tài nguyên cùng thiên tài rất nhiều. Lúc nãy ta tuy chỉ dùng bốn phần thực lực nhưng tên kia vẫn có thể chống lại. Mà gã chỉ là một tên nằm ở top bốn trăm, vậy thì những tên thiên tài chân chính kia còn như thế nào?"
"Theo ta, cứ chậm rãi tìm hiểu, lôi kéo, lúc đó mới có cơ hội."
"Rõ!"
Mấy ngày tiếp theo...
Những người Phương tây kia xuất hiện ngày càng nhiều, giao lưu văn hóa cùng những đệ tử Thanh Long Giang tông. Bọn hắn thân là người từ Phương Tây, bởi vậy cách nói chuyện, ứng xử cũng có nhiều điều khác biệt. Bọn hắn tính cách phóng khoáng, dễ nói chuyện, hơn nữa ngoại hình cũng tương đối bắt mắt, để cho một đám người đều có thiện cảm.
Mà lúc này, ở khu vực rèn luyện của Thanh Long Giang tông....
Nơi đây là một mảnh Linh Bảo Giới tương đối đặc thù của Thanh Long Giang tông, trong đó được chia ra rất nhiều khu vực đặc biệt phục vụ cho đệ tử của Tông tu luyện. Chỉ cần đệ tử muốn được tu luyện trong điều kiện nào thì lập tức có Linh Giả sẽ thi triển Linh thuật, điều khiển nơi đây hóa ra điều kiện tương ứng. Ví như ngươi đang tu luyện Thủy hệ Công pháp, lập tức trong không gian Thủy hệ sẽ đậm đặc hơn, mây mù, mưa, sương,...những thứ đó liên tục xuất hiện.
Quanh thân Trần Phong hiện ra một đám Linh văn, chúng tổ hợp thành từng đám Linh văn trung cấp, rồi ngưng tụ thành từng đạo Linh Thuật. Đã gần một tuần kể từ ngày đó, hắn cũng bắt đầu tìm hiểu về Bí thuật Linh căn.
Bí thuật Linh căn, nói cho dễ hiểu là một bản sơ cấp của Bí thuật chân chính. Nói nó là lớp vỏ bên ngoài của Bí thuật là hoàn toàn sai, bản thân nó vẫn mang đầy đủ đạo nghĩa của Bí thuật, tuy nhiên chỉ là bản thô sơ nhất, tựa như một cái mầm cây nhỏ mà thôi.
"Chữ Vũ này, chính là Thanh Long Lão tổ đời thứ nhất cùng Vũ Gia Nguyên lão nhìn thấy trời mưa mà cảm ngộ ra."
Ngọc Linh đứng song song bên cạnh Trần Phong, nhìn lấy bầu trời đen kịt mà vươn tay ra, theo đó một đám kiếm tơ như ẩn như hiện bắn thẳng lên trời cao.
"Vũ Gia Lão tổ nhà ta được Thanh Long Khai tổ dốc lòng truyền thụ, nhờ đó thông hiểu hoàn toàn chữ Vũ này, theo đó thực lực cũng đạt đến Vương cấp. Lão tổ đem chữ Vũ này giản lược, chỉnh sửa, biến thành trấn tộc công pháp, Vũ Linh Cửu trọng quyết."
"Tuy nhiên mấy trăm năm nay Vũ gia ta không có một ai ngộ đến tinh túy của chữ Vũ này, Vũ Linh Cửu Trọng quyết cũng chỉ tu đến Thất trọng, gần đây là ông của ta mới tu đến đệ bát trọng, tuy nhiên rất gượng ép."
Một giọt nước rơi lên gò má thiếu nữ, chậm rãi chảy xuống cằm.
"Giờ đây, không ngờ cậu lại tình nguyện chia sẻ Bí thuật Linh căn cho tôi, thật sự....cảm tạ."
Ngọc Linh cười dịu dàng, không còn nét yêu mị thường ngày, trái lại giống như một thiếu nữ hiền thục nết na, khiến Trần Phong không khỏi ho khan, đáp:
"Có gì đâu. Thời gian qua Vũ Gia đã giúp tôi nhiều như vậy, cái này xem như là báo đáp đi, hơn nữa....tất cả đều có âm mưu đấy."
Ngọc Linh nhún vai không đáp, mà đúng lúc này thì trời cao dường như ngứa mắt đôi trẻ, bắt đầu phun ra những âm thanh sấm rền đầy giận dữ, tiếp đó là nước mưa xối xả.
"Đây là mưa, đây chính là mưa."
Trần Phong thì thào, theo đó mi tâm rực sáng, một viên trứng từ trong đó chậm rãi hiện ra. Bên kia, Ngọc Linh cũng đồng thời tế ra Linh Hồn thai của bản thân. Hai Linh Hồn thai đồng thời có cảm ứng, một luồng khí tức như có như không được truyền qua lẫn nhau.
"Vũ, Vũ, Vũ."
"Nó không chỉ đơn giản là Linh thuật công kích hay phòng thủ, nó là nghệ thuật, nó là khúc nhạc! Nó là cách vận dụng Linh lực, cách tu luyện, cách tấn công!"
Ngọc Linh nhắm nghiền hai mắt, trong lòng bàn tay có sự chuyển biến lớn. Vốn nơi đây cũng có một Chủ huyệt, Linh lực vốn trông như một cái hồ nước nay lại bị chia tách ra, hóa thành từng hạt từng hạt lơ lửng trong khiếu huyệt. Tiếp đó là các dòng Linh lực trong Khí mạch, chúng cũng chậm rãi phân hóa, biến thành từng tia từng tia tựa như tia nước bắn.
"Đây là căn nguyên Kiếm tơ của Vũ gia ta! Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi."
Ngọc Linh chỉ một ngón tay ra, Kiếm tơ vốn đã mảnh nay còn mỏng hơn, tựa như sợi chỉ vậy, tuy nhiên lại cực kì sắc bén, hơn nữa còn cực kì chắc chắn!
Xoẹt!
Đột nhiên bên tai cô nàng vang lên tiếng xé gió, tiếp đó là một vật thể như điện xẹt vọt qua, đánh thẳng lên kiếm tơ khí nó nhất thời hỗn loạn.
"1-0"
Trần Phong khẽ nhếch mép, nơi đầu ngón tay hơi bốc ra khói. Hắn từ chữ Vũ này cũng lĩnh ngộ ra được cách vận dụng Linh lực, tuy nhiên có chút khác so với Ngọc Linh. Cô nàng là nữ nhân, bản thân tỉ mỉ, cẩn thận, bởi vậy có thể tách Kiếm tơ đến mức mỏng như sợi chỉ, nhưng hắn lại khác. Hắn là nam nhân, bản thân lại theo con đường cương mãnh bá đạo, không thể nào đi theo Kiếm tơ âm nhu sắc bén của Ngọc Linh, mà hắn đi theo con đường phù hợp hơn. Hắn ngưng tụ ra một thứ gọi là Kiếm diệp, như tên gọi của nó, mỏng như lá, to cỡ một ngón tay, sức cắt xuyên phải nói là cực kì khủng bố. Hơn nữa Kiếm Diệp này cũng không cần phải toàn lực điều khiển, trái lại chỉ cần xác định một hướng nhất định là được.
Cùng một chữ Vũ, nhưng hai người lĩnh ngộ ra cách vận dụng lại bất đồng, đó mới chính là Bí Thuật!
Ầm!
Nơi xa xa, đột nhiên mây đen hội tụ, tiếp đó là từng đạo từng đạo Lôi điện từ trên không đánh xuống mặt đất. Mà nơi đó cũng có một người trẻ tuổi, đang ngồi khoanh chân tu luyện.
Nguyễn Lâm!
Hắn ta nhận được chữ Vân hoàn chỉnh nhất, và đây cũng là chữ phù hợp với hắn ta nhất. Bản thân Nguyễn Lâm là Ngũ tinh Lôi hệ Linh Thể, cực kì hiếm thấy, chiến lực cực kì cường hoành. Tuy Thanh Long Giang Tông có thuộc tính nghiêng về Thủy, Mộc hai loại, nhưng với tích lũy qua hàng ngàn năm thì truyền thừa Lôi hệ vẫn có rất nhiều.
Lôi, chính là đại biểu cho Thiên, chính là Thiên Phạt, Thiên Ý. Mà trong chữ Vân này, ẩn chứa không chỉ đơn giản như nghĩa đen của nó - mây, mà thâm sâu hơn, chính là đại biểu phần nào cho Thiên. Thiên muốn tạo ra Thiên Lôi, trước hết ngưng tụ Lôi Vân mới được!
Nguyễn Lâm cũng như Trần Phong, Ngọc Linh, bước đầu hiểu ra phần nào ý nghĩa của chữ Vân này. Giờ đây quanh bàn tay phải hắn đang chậm rãi ngưng tụ một đám sương mù, bên trong vang lên âm thanh điện xẹt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng đì đùng không dứt.
Cũng cách đó không quá xa, trên một nhánh của Thanh Long Giang, Nguyễn Đức Hải tay cầm song đao, hai mắt nhắm nghiền.
"Ta tu Đao đạo, cương mãnh chí cực, tuy nhiên lại nhận được chữ Giang. Giang, chính là sông, là suối, nói lên sự uyển chuyển, lẽ nào người kia thầm nói với ta rằng đao của ta cần phải có sự mềm mại trong đó?"
Hắn đột nhiên mở mắt, Đao thế ầm ầm bùng nổ, lập tức mặt sông bị chẻ ra hai nửa!
"Không cần! Đao của ta, chỉ có một chữ, đó là Cương! Đao của ta, phải ầm ầm như nước lũ, tựa như suối cạn mùa mưa, đao vừa ra chính là cuồn cuộn không dứt, không ai cản nổi!"
Hắn vung hai thanh đao lên, mà theo đó, từng trận từng trận Đao Quang Đao Khí dựng thẳng sau lưng hắn, sau đó biến thành dòng suối cuồn cuộn chảy đi, lập tức đem một đầu Yêu Thú sánh ngang với Huyễn Linh cảnh nhất tinh ở trong lòng nước chém thành thịt vụn!
"bốn thiếu niên này, không hổ danh là đi đến bước thứ bảy trăm, ngộ tính, thiên phú đều quá đáng sợ."
Nơi trên trời cao, ba bốn vị Linh giả chú tâm theo dõi bốn người bọn họ, ai nấy đều lộ ra vẻ mừng rỡ. Bọn hắn đều là những người hộ đạo, tu vi thực lực cao tuyệt, đảm bảo an toàn cho những thiên tài này.
"Có bọn hắn mà nói, tương lai chúng ta chắc chắc sẽ có thêm bốn vị Trưởng lão, nói không chừng còn có thêm mấy vị Nguyên Lão! Cộng với yêu nghiệt đời trước như Nguyễn Giang Long, chúng ta sẽ có thể đứng vững!"
"Nguyễn Giang Long, ai da..." Một người trong đó thở dài, trong giọng nói không dấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
"Mới hai mươi mấy tuổi đã là Chân Linh cảnh đỉnh phong, nghe đồn hôm nọ còn tiến vào Thủy Ma Vực, khiêu chiến đệ nhất thiên tài của bọn Hải Yêu kia?"
"Nào có phải khiêu chiến, là truy sát! Tên khốn kia cực kì hung ác, dám vi phạm hiệp ước mà xông vào vùng lãnh hải của chúng ta, lại chém giết, đánh phá mười mấy tàu thuyền, cả trăm người chết rồi! Hắn ta cứ nghĩ mình là Sa Vương Hoàng tử, coi trời bằng vung, ha ha, giờ thì biết thế nào là lễ độ rồi."
Người nọ lấy ra một mặt kính, khẽ chạm vào. Lập tức một đám chiếu ảnh in lên không gian, theo đó là hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc xanh nhạt, tay cầm lấy một thanh chiến kích, một đường đuổi giết một tên Hải Yêu Sa tộc. Hải Yêu Sa Tộc kia cực kì hùng mạnh, chính là Huyền Long cảnh, ngang với Huyền Linh cảnh Linh Giả nhân loại, vậy mà cũng không thể không bỏ trốn trước thanh niên nọ.
Hai người hóa thành hai đạo Linh quang vọt về hướng biển cả mà đi, thỉnh thoảng lại va chạm một lần, và một lần như thế thì Sa Hoàng tử đều phun máu, thậm chí có lúc còn bị chém đứt vây trên lưng, máu phun tứ tung.
Bọn hắn một đường chạy tới Đông Hải, lúc này tên Sa Hoàng tử mới cười nói:
"Nhân tộc, rất tốt, giờ ngươi có thể chết rồi."
Dưới mặt nước thình lình lộ ra mười mấy đầu cá mập, miệng phun Thủy kỹ, hóa thành từng đạo công kích che kín bầu trời.
"Dù ngươi chạy về biển, ta cũng chém ngươi!"
Long Giao Kích!
Oành!
Một chiêu này vừa ra, công kích đầy trời vỡ vụn, mà mũi Kích cũng xuyên đứt một cánh tay của Sa Hoàng tử.
"Gaaaaaaa"
Nó kêu lên thảm thiết, lập tức quay đầu trốn đi, để lại đám thuộc hạ chặn lại Nguyễn Giang Long. Bọn chúng đều là Huyền Long cảnh Hải yêu, thực lực không hề kém, nhưng ngày hôm nay chúng mới biết rằng:
Dù là ở dưới nước, chúng vẫn không là đối thủ của nhân loại này, chỉ đơn giản là thịt cá mà thôi.
Máu tươi nhuộm đỏ bờ biển, tiếp đó là một thân hình toàn máu nhảy vào biển cả, một đường tiếp tục truy sát. Hình ảnh đến đây liền hết.
Hết chương 296