Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 83: 083. Ha ha ha…




“Ba, Văn Văn, để con tìm một chỗ ngủ đi!” Hứa Gia Văn vẻ mặt tiều tụy ngáp mấy cái liền, mí mắt đánh nhau.

“Đây là thế nào?” Ba Hứa thu hồi sắc mặt nhạc phụ tương lai tiêu chuẩn, vô cùng bồn chồn, con lớn của mình khuya khoắt đến tìm ba, bao nhiêu năm không xảy ra chuyện như vậy rồi?

“Văn Văn, anh thấy em vẫn là cùng tên kia tan đi, lần nữa tìm người khác.” Hứa Gia Văn tiến vào tìm chỗ ngủ.

“Tại sao chứ?” Hứa Tư Văn không vui, hổ Đông Bắc nhà y thật vất vả cố gắng mới tới được bước có thể ngủ lại này, trả giá bao nhiêu khổ cực hả? Dựa vào cái gì lúc này anh hai lại phản đối?

“Tại sao hả?” Hứa Gia Văn không tìm được chỗ ngủ thích hợp, vốn là, chỗ này của Hứa Tư Văn cũng không phải bao lớn, một cái giường mặc dù là giường đôi nhưng ba Hứa và Hứa Tư Văn đã nằm trên đó, chẳng lẽ hắn còn đi lên chen?

“Bởi vì hắn ngủ không thành thật!” Tìm không ra chỗ ngủ, Hứa Gia Văn bi phẫn, ôm bọc chăn phải gọi là uất ức.

“Anh ấy ngủ rất thành thật mà!” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, ông chủ Vũ ngủ vô cùng tốt mà? Không làm được cái trình độ có thể gối lên dây thừng làm giường nằm như tronng ti vi diễn, nhưng mà người bình thường thế nào thì hắn cũng là thế đó, ngay cả chân thối cũng chữa hết rồi: “Anh ấy chỉ ngáy một chút, động tĩnh cũng không lớn.”

“Văn Văn à, hai anh em chúng ta là nói cùng một người à?” Hứa Gia Văn vẻ mặt khổ đại cừu thâm: “Trước đó còn rất tốt, anh mới vừa ngủ, bên kia cạch cạch két két nghiến răng nghiến lợi cứ như gặm xương vậy, anh lập tức tỉnh luôn!”

“Anh ấy, anh ấy cắn răng, có thể là bởi vì hôm nay quá khẩn trương đi?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, Vũ Khánh Cương ở cùng với y, hình như chưa từng cắn răng, có điều cũng nói không chừng, có mấy người ban ngày quá căng thẳng, buổi tối liền cắn răng, trước đây lúc ở trường học đã gặp qua, bạn học kia trước ngày thi nhất định quấy rối cả phòng ngủ.

“Em cũng đừng nói!” Hứa Gia Văn lại không ủng hộ: “Anh đây có thể chịu, nhưng chị dâu em trắng đêm xem phim bộ, sau đó anh mới vừa thích ứng chút muốn ngủ, hắn bên kia sấm dậy đất bằng, ngáy lên, âm thanh kia lớn như máy thông gió vậy đó!”

Hứa Tư Văn: “…!”

“Vậy còn chưa hết, bắt đầu ngáy khò khò, lại ở trên giường tay chân không thành thật, không phải đạp một cước thì chính là đập hai quyền, anh trai em ngày mai còn phải đi làm, trên có già dưới có trẻ, ở giữa còn có chị dâu em, anh của em không chịu nổi sức ép đâu, em tạm tha anh đi!” Hứa Gia Văn xem như là quyết tâm không qua đêm cùng một chỗ với ông chủ Vũ, lại chen chúc với hắn ta nữa, hắn rất dễ bị tổn thương.

“Vậy ba…” Hứa Tư Văn cũng bất đắt dĩ, biết rõ đây là thủ đoạn nhỏ của Vũ Khánh Cương, nếu thật sự không phản ứng hắn, hổ Đông Bắc cũng không phải là ngồi không.

“Được rồi được rồi!” Ba Hứa dài mặt đứng dậy khoác quần áo lên người: “Ba cùng Gia Văn đi xem xem.”

Bắt nạt con út thì cũng thôi đi, ai bảo hai người tình đầu ý hợp chứ, nhưng bắt nạt con lớn thì liền quá phận nha!

Hứa Tư Văn không yên lòng theo phía sau đi tìm Vũ Khánh Cương, kết quả lúc đến, lại phát hiện Vũ Khánh Cương ôm gối chăn đang muốn trốn đi.

“Anh đi làm gì vậy?” Ba Hứa còn chưa mở miệng, Hứa Tư Văn đã hỏi trước.

“Đi tìm em!” Vũ Khánh Cương khịt khịt mũi: “Em không nằm bên cạnh, anh luôn gặp ác mộng, mơ thấy em bị nhốt lại, không cho anh gặp, còn có người giành em với anh, anh liền tàn nhẫn đáng hắn, nhưng đánh thế nào cũng không được, khiến anh gấp đến nghiến răng nghiến lợi…”

Ánh mắt Hứa Gia Văn quỷ dị, ba Hứa nín thở nén giận, Hứa Tư Văn nghẹn cười đỏ cả mặt!

“Cút cút cút!” Ba Hứa giậm chân: “Tao với Gia Văn ngủ ở phòng này, mày thích đi đâu thì đi đi!”

Ông cụ lôi kéo con lớn vào phòng “rầm” một tiếng đóng cửa lại, mắt không thấy tâm không phiền.

“Hì hì!” Hứa Tư Văn rốt cục không ngừng được, bật cười.

Y biết Vũ Khánh Cương nhất định sẽ làm chuyện xấu, lại không biết hắn có thể gây sức ép như thế, tính tình anh trai y tốt thế nào chứ? Lại có thể làm đến mức nửa đêm đi ra ngoài tìm ba y, có thể thấy được Vũ đại lão hổ thật lợi hại.

Vũ Khánh Cương giống như chồn hôi trộm được gà mẹ liên tục cười gian: “Con người ba em tâm địa quá tốt, da mặt quá mỏng!”

Hắn mới vừa bắt đầu thôi, anh hai Hứa gia đã không chịu nổi, chờ sau khi anh hai Hứa gia chạy mất, hắn liền chuẩn bị đồ đạc, còn tưởng rằng chờ ông cụ đến sẽ có một phen ba hoa bậy bạ nữa, hắn đã hạ quyết tâm sống chết dính lấy vợ không buông.

Kết quả da mặt ông cụ quá mỏng, nhanh chóng bại lui!

“Anh còn dám nói!” Hứa Tư Văn lấy đầu ngón tay chọt chọt trán Vũ Khánh Cương: “Bắt nạt anh trai em thú vị không?”

“Chơi không vui!” Vũ Khánh Cương cợt nhả: “Anh trai em quá tốt, xuống tay, không dám dằn vặt.”

“Không dám dằn vặt còn làm anh ấy nửa đêm canh ba chạy đi tìm ba em chủ trì công đạo à?” Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương về phía phòng mình.

“Anh hai chính là lương thiện, không nỡ để hai ta ở riêng.” Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn bị dắt đi như một chú chó cỡ bự, nếu phía sau có thêm cái đuôi to, bảo đảm đang vẫy vẫy như quạt.

“Anh hai chị hai em mới là phải ở riêng kìa.” Hứa Tư Văn dẫn người vào phòng, phát hiện ba Hứa không mang chăn và gối đi.

Hứa Tư Văn quay đầu nhìn Vũ Khánh Cương, cùng với đồ vật Vũ Khánh Cương ôm, mặt đỏ bừng lại cười đến cong eo.

“Nếu không anh đưa qua cho ông cụ?” Vũ Khánh Cương nhìn nhìn gối chăn mình ôm, lại nhìn nhìn trên giường, nhe răng.

“Đừng giằng co nữa, trong phòng anh trai em hẳn là có đồ dự bị, cũng hơn một giờ rồi, nhanh tắt đèn nghỉ ngơi, không thì ngày mai anh còn có thể thức dậy nổi sao?”

“Ha ha ha…” Vũ Khánh Cương mỹ mãn đem đồ mình ôm đến chất đống trên ghế, đặc biệt tự giác lên giường chui vào ổ chăn, lúc này ba vợ không thừa nhận mình cũng không được, ai bảo ông ấy đổi chỗ cho mình chứ.

Sau khi tắt đèn, Vũ Khánh Cương liền không thành thật, cọ a cọ liền cọ đến mức vốn cùng Hứa Tư Văn đắp hai cái chăn giờ lại thành một ổ chăn bự, ôm Hứa Tư Văn không buông tay.

Hứa Tư Văn cũng ôm ngược lại Vũ Khánh Cương, đầu gối lên vai hắn, nhỏ giọng nỉ non: “Ngày hôm nay mệt muốn chết rồi đi?”

“Không, chỉ là căng thẳng, ha ha, ba gọi vào thư phòng nói gì với em vậy? Có làm khó dễ em không? Mắng em hả? Có động thủ không?”

Kỳ thực ba Hứa và Hứa Tư Văn nói chuyện riêng trong thư phòng cũng không bao lâu thời gian, nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, Vũ Khánh Cương lại thực sự hiểu rõ được hàm nghĩa “sống một ngày bằng một năm”, bắt đầu từ lúc đi vào, hắn vẫn luôn lòng vòng trong phòng khách, tiểu Nữu Nữu đi theo phía sau làm cái đuôi nhỏ của hắn, mẹ Hứa và anh hai Hứa gia nhìn mà lắc đầu, chị dâu Hứa gia lúc ấy dang dọn dẹp nhà bếp không phát hiện náo nhiệt.

Hứa Tư Văn nói lại tất cả nội dung nói chuyện cho Vũ Khánh Cương, lúc này Vũ Khánh Cương mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ gia trưởng Hứa gia ra vấn đề nan giải gì cho Hứa Tư Văn, cứng rắn không được thì chơi thủ đoạn mềm dẻo, nhất định phải tách hai người bọn họ ra.

“Em muốn tự mình xử lý tên kia cũng được, anh làm chỗ dựa cho em, em muốn xử lý hắn thế nào thì xử lý hắn thế đó, không xả hết giận thì không kết thúc.” Vũ Khánh Cương nghe dự định của Hứa Tư Văn, liền tỏ vẻ ủng hộ đến cùng.

Cởi chuông phải do người buộc chuông.

Hắn cũng sợ trong lòng Hứa Tư Văn có vướng mắc, ngày tháng về sau còn rất dài, luôn không thoải mái chính là chịu tội.

“Ừm, em biết.”

Hai người lại lặng lẽ nói rất nhiều chuyện, Hứa Tư Văn thực sự là về nhà, từ sáng sớm mở mắt đến bây giờ, tâm tình chập chờn quá kịch liệt, trước đó đã sớm buồn ngủ, nhưng hiện tại lại vô cùng tinh tinh thần thần, Vũ Khánh Cương một bên nói liên miên cằn nhằn với y, một bên nhẹ nhàng vỗ sau lưng y, đây là chiêu dỗ con nít ngủ.

Có điều chiêu này cũng dùng tốt đối với Hứa Tư Văn, không tới một giờ, Hứa Tư Văn liền mí mắt đánh nhau ngáp liên tục, Vũ Khánh Cương ôm vợ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền đồng thời tìm Chu Công tán gẫu.

Buổi sáng hôm sau, hai người phụ nữ Hứa gia nghe nói chuyện tối hôm qua, đều cười cong eo, mẹ Hứa cười trên sự đau khổ của người khác: “Cho ông già đó nhất định cứ phải không được tự nhiên.”

“Ba cũng là sợ Văn Văn chịu thiệt.” Trình Mỹ Lệ vừa cười vừa làm đồ ăn sáng.

Nữu Nữu sáng sớm liền chui vào phòng Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương, tiến vào nhìn thấy hai người lớn đều đã đứng lên rửa mặt, không khỏi có chút thở dài.

Đứa bé nhỏ xíu lại giả bộ dáng vẻ người lớn, khỏi nói có bao nhiêu khôi hài.

“Sáng sớm, chuyện gì mà lại thở dài?” Hứa Tư Văn ôm lấy Nữu Nữu, cảm thấy đứa nhỏ thật đáng yêu.

“Tưởng hai chú còn trên giường, đến lật ổ chăn hai người chứ!” Nữu Nữu hoàn toàn không sợ người lạ ôm cổ Hứa Tư Văn: “Gọi hai người cùng đi lên lớp buổi sáng.”

“Lên lớp buổi sáng?” Vũ Khánh Cương bóp bóp móng vuốt mập của bé: “Con mới bao lớn mà đã lên lớp buổi sáng?” Sau đó hỏi Hứa Tư Văn: “Cái gì là lên lớp buổi sáng?”

“Chính là buổi sáng sau khi rửa mặt, trước khi ăn cơm, phải đọc thuộc lòng một đoạn tứ thư ngũ kinh, quy củ Hứa gia, trước đây chỉ riêng con trai, hiện tại con gái cũng thêm vào.” Hứa Tư Văn dẫn theo Vũ Khánh Cương ôm tiểu Nữu Nữu thật sự đi ra sân.

Ba Hứa đã cầm một quyển Tam tự kinh trong tay, anh hai Hứa gia đi ra ngoài mua sữa đậu nành bánh quẩy, nhìn thấy Hứa Tư Văn đầu tiên là vui vẻ, chờ lúc nhìn thấy Vũ Khánh Cương, anh hai Hứa gia ho nhẹ một tiếng.

“Ông nội buổi sáng tốt lành.” Nữu Nữu trước tiên chào hỏi ông nội, giọng bé con ngây ngây ngô ngô còn mang theo chút kéo dài, dường như chưa tỉnh ngủ.

“Chào buổi sáng, chú Hứa.” Sau khi bé con chào hỏi, Vũ Khánh Cương cũng nhanh chóng chào ba vợ.

“Nữu Nữu lên lớp buổi sáng, hai đứa ở một bên nhìn là được, không cho nói xen vào quấy rối.” Ba Hứa rất nghiêm khắc đối với giáo dục đời sau, dù là trẻ nhỏ vỡ lòng cũng không cho sai lầm.

Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương ở một bên giả thành bối cảnh, ba Hứa đọc một đoạn Tam tự kinh, Nữu Nữu liền đọc theo, âm thanh ôn hòa cùng với giọng trẻ nhỏ ngây ngô non nớt đan xen vào nhau, hình thành một loại di thế cổ vận, vào sáng sớm tản ra ở Hứa gia tập.

Lần đầu tiên Vũ Khánh Cương thấy được phương thức giáo dục của nhà có học thức, hắn không nói ra được đó là loại cảm giác gì, không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được, nhìn bộ dáng Nữu Nữu, đột nhiên nhìn sang vợ ở bên cạnh, Tư Văn lúc nhỏ, có phải cũng như vậy hay không?

Hứa Tư Văn cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn thẳng hắn, trong mắt chứa đựng tình ý, khóe miệng mang theo nụ cười, cả người đắm chìm trong nắng sớm, thoạt nhìn tốt đẹp như thế.

Vũ Khánh Cương không nhịn được duỗi tay nắm chặt Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn cũng cầm ngược lại hắn, hai người tay nắm tay, nghênh đón phong cảnh đẹp nhất trong ánh nắng ban mai, giống như câu cổ ngữ kia: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*…

*Được lấy trong bài thơ:

Tử sinh khiết thoát,


Dữ tử thành thuyết.


Chấp tử chi thủ,


Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa:

Chết sống hay xa cách,


Đã cùng người thề ước.


Ta nắm tay người,

Bên người đến già.

Hết chương 83