Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 77: 077. Nhìn có chút ngốc




Vũ Khánh Cương uy hiếp không những không thể đạt được mục đích, người xem náo nhiệt bên cạnh phản kích trước: “Chú Xương, từ bên trái qua chặn hắn lại!”

“Mau! Mau! Thiếu một chút liền đuổi kịp!”

“Chú Xương chạy thật là nhanh!”

“Trời ạ! Sắp đuổi kịp rồi!”

Hứa Tư Văn nhìn một màn náo loạn trước mắt có chút không biết làm sao, cuối cùng chỉ đành làm bộ đáng thương nhìn mẹ mình.

“Không có chuyện gì, cơn giận này của ba con chung quy là phải xả ra mới tốt, chúng ta đứng ở cửa xem trò vui là được rồi.” Mẹ Hứa một tay lôi kéo Hứa Tư Văn, một tay kia lôi kéo Trương Lam Hà, miệng dặn dò đứa con lớn: “Đi giúp một tay.”

“À.” Anh hai Hứa gia mới vừa đi một bước, liền dừng, quay đầu truy vấn mẹ Hứa: “Giúp ai ạ?”

Không chờ mẹ Hứa tuyên bố đáp án, ông chủ Vũ liền vọt lại đây, tiếp nhận Hứa Tư Văn tay liền không buông ra, siết chặt giống như bảo bối, mắt chăm chú nhìn y, ánh mắt kia đáng thương vô cùng.

Anh hai Hứa gia vừa nhìn tình hình này, được rồi!

Không chờ mẹ nói rõ, tự hắn đi tới đỡ ba đang thở hổn hển đi về phía cửa lớn, mẹ Hứa đã dẫn người đứng ở cửa lớn chờ.

Vũ Khánh Cương nhìn ba vợ cùng anh vợ tới đây, hơi rụt lui về phía sau Hứa Tư Văn, anh nói xem khổ người anh lớn như vậy, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Hứa Tư Văn chống đỡ được anh sao?

Hứa Tư Văn nhìn ba ba mặt mày hồng hào cùng anh trai vẻ mặt bất đắc dĩ nở nụ cười, một tay khoác cánh tay mẹ không buông ra, một tay cũng đồng thời siết chặt móng vuốt bự của Vũ Khánh Cương, y cũng căng thẳng đó!

Ba ba Hứa Xương được con lớn đỡ, một đường chậm rãi đi, đến cửa lớn ngược lại thở hổn hển đều hơn chút, tiện tay đem chổi ném cho con lớn, ông sửa sang lại quần áo tóc tai một chút, liền khôi phục bộ mặt văn nhân, cùng ông già điên cuồng hồi nãy tựa như hai người khác nhau.

Hứa Tư Văn cảm thấy không chân thực, đây là ba ba y đúng không?

Mẹ Hứa lặng lẽ dùng cánh tay kẹp con út đang khoác cánh tay mình, ném cho Hứa Tư Văn một ánh mắt khiến Hứa Tư Văn đặc biệt hoài niệm.

Hứa Tư Văn giật giật môi không lên tiếng, mẹ Hứa cũng mỉm cười giật giật đôi môi, cũng không lên tiếng, nhưng sau khi mẹ Hứa động động môi Hứa Tư Văn lại triệt để thở phào nhẹ nhõm, nét mặt biểu lộ nụ cười xán lạn.

Bí mật nhỏ chỉ có Hứa Tư Văn và mẹ Hứa biết, từ nhỏ mẹ Hứa đã tương đối thiên vị Hứa Tư Văn, mà Hứa Tư Văn quả thật cũng thông minh lanh lợi, mẹ Hứa với con út có một bộ phương thức giao lưu thuộc riêng hai mẹ con bọn họ, đó chính là môi ngữ.

Vừa nãy mẹ nói cho y biết: Bình an vô sự!

“Khụ khụ!” Ba Hứa ho khan một tiếng, có chút điểm cố làm ra vẻ hiềm nghi, cơ mà không ai dám chọc thủng tầng giấy cửa sổ này.

“Ba…” Hứa Tư Văn run lên, thận trọng kêu một tiếng “ba”, sau đó liền nghe Vũ Khánh Cương ở một bên cũng cùng hô một tiếng “ba”, so với tiếng kêu như mèo của đứa con trai ruột là Hứa Tư Văn, giọng Vũ Khánh Cương rất lớn, chấn động đến mức cửa lớn Hứa gia đều vang ong ong.

“Hửm?” Ba Hứa trừng Vũ Khánh Cương.

“Chú Hứa.” Vũ Khánh Cương lập tức đổi giọng, tốc độ cực nhanh!

“Hừ!” Ba Hứa hít sâu một hơi, nhìn Hứa Tư Văn rời nhà năm năm, rốt cuộc là tình cha con sâu đậm, cũng có chút đỏ cả vành mắt: “Mày còn biết trở về à? Mày cái đồ con bất hiếu, nước ngoài dù là ổ vàng ổ bạc…”

“Cũng không bằng ổ chó nhà mình!” Vũ Khánh Cương nghe ông cụ nói chuyện đều dẫn theo tiếng khóc, ở một bên bắt chuyện nói thay ông.

“Không biết cha mẹ còn…”

“Chưa đi xa!”

“Đáng thương cho tấm lòng…”

“Cha mẹ trong thiên hạ!”

“Tao với mẹ mày…”

“Mỗi ngày đều nhắc tới mày.”

“Mày câm miệng cho ông!” Ba Hứa nhịn không nổi, hướng Vũ Khánh Cương sư tử hống.

“Ai!” Ông chủ Vũ ngậm miệng.

Anh hai Hứa gia đỡ Trương Lam Hà đã cười đến tê liệt, chính mình cũng dở khóc dở cười, bốn phía xem náo nhiệt càng là ồn ào cười ha ha.

Vốn là thời khắc rất cảm động, lại bị ông chủ Vũ phụ họa thành tình cảnh khôi hài, Hứa Tư Văn vốn thấp thỏm cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại lòng tràn đầy vui mừng.

“Chú Xương, nửa kia của anh Văn thật nghe lời!”

“Nửa kia cái gì? Chỉ là bạn của Văn Văn mà thôi, bạn bè!” Ba Hứa vịt chết còn mạnh miệng.

Ai tin hả?

Vũ Khánh Cương vui vẻ đi mở cốp sau xe, khuân đồ xuống, Trương Lam Hà cười hì hì cùng hỗ trợ, anh hai Hứa gia vốn là không muốn đụng tay, Hứa Tư Văn len lén chọc chọc anh trai y: “Anh hai đi giúp một tay đi, đồ đạc rất nhiều.” Không nói cái khác, trong xe chỉ hoa quả thôi đã hơn mười thùng, tất cả đều là nửa đêm không vận tới đây, bởi vì Hứa gia tập cách nội thành quá xa, sáng sớm bọn họ liền bắt đầu đi, tới bây giờ cũng đã giờ cơm trưa.

Nếu không phải tốc độ xe ông chủ Vũ cực nhanh, bọn họ chính là đi tới một ngày cũng không đến được cửa nhà. “Đi thôi.” Anh hai Hứa gia nhìn ba Hứa, ba Hứa chắp tay sau lưng gật gật đầu: “Xem Văn Văn mang theo cái gì về cho mọi người.” Nhắc cũng không nhắc tới ông chủ Vũ.

Anh hai Hứa gia đi giúp khuân đồ, từng thùng từng thùng hoa quả chuyển ra trước tiên, bày ra đầy ở cửa.

Măng cụt, nho, Hồng Phú Sĩ*, lê thủy tinh, chuối hoàng đế mọi người đều biết, nhưng mấy cái thứ xoài Úc, cherry này liền hiếm thấy, chớ nói chi là tám quả dưa hấu vuông vức ông chủ Vũ chuyển từ trên xe xuống cuối cùng! “Dưa hấu hình vuông?”

*Hồng Phú Sĩ: là thương hiệu táo nổi tiếng nhất TQ, trồng ở đất Yên Đài, tỉnh Sơn Đông, TQ. Táo Hồng Phú Sĩ hay còn được gọi là táo đỏ Fuji, chiếm đến 40% lượng cung cấp trên thị trường thế giới, không chỉ tiêu thụ trong nội địa TQ mà còn xuất bán sang nhiều nước.

Khóe miệng người nhà họ Hứa đều co rút, Hứa Tư Văn nhìn bộ dạng khoe khoang của Vũ Khánh Cương, thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, trốn đi!

Đây là trả thù việc y không cho lấy đồ quý giá làm quà ra mắt đi? Đúng không đúng không? Cần phải làm cho nổi bật hắn mới xem như thoải mái nhỉ. “Này là cái gì vậy?” Ba Hứa duỗi chân đá đá một cái thùng lớn, trên mặt mấy cái thùng khác đều có đánh dấu, vừa nhìn chính là hoa quả, chỉ có cái thùng này, phía trên cái gì cũng không có.

Ông chủ Vũ nhanh chóng mở thùng lấy ra hai hộp Long Yên màu vàng hoa văn vàng, kiểu hộp Long Yên này, không phải thượng phẩm tiến cống là không thể đâu!

Hiện nay hoàng đế bệ hạ hút chính là loại này.

Mắt ba Hứa sáng lên, mẹ Hứa lại không vui vẻ gì, ông Hứa hút thuốc rất ác, không tốt cho thân thể. “Long Yên!” Lần này người xem náo nhiệt phát thèm.

Đều biết hút thuốc có hại cho sức khỏe, cũng không mấy ai không hút, đặc biệt là kẻ nghiện thuốc, lợi hại chút thì cách giấy gói thuốc, ngửi một chút liền biết thuốc tốt hay xấu. “Khụ khụ!” Ba Hứa lại ho khan hai tiếng.

Vũ Khánh Cương rất hiểu chuyện, cầm một hộp trong đó mở ra, trước tiên rất cung kính đốt một điếu cho ba Hứa, ba Hứa nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, vươn tay cầm hút một hơi, khóe mắt đuôi mày lập tức mang theo ý cười. “Xem ra thuốc lá này là thật, em xem ba cũng nở nụ cười rồi.” Anh hai Hứa gia nhân cơ hội len lén cùng Hứa Tư Văn nhỏ giọng đánh giá.

“Con cũng không biết anh ấy chuẩn bị mấy cái này từ lúc nào nữa.” Hứa Tư Văn cũng nhỏ giọng cáo trạng với mẹ Hứa, trước tiên phủi sạch quan hệ, mẹ Hứa phản đối ba Hứa hút thuốc nhất. “Đến chia một điếu Long Yên này.” Ba Hứa cầm Long Yên ông chủ Vũ tiến cống cho ông, chia cho những người xem náo nhiệt xung quanh.

Ông chủ Vũ nhân cơ hội lại móc ra một bao lớn từ trong thùng, mở ra bên trong là từng bọc từng bọc bánh kẹo cưới nhỏ, đựng bằng túi nhỏ bằng lụa đỏ, thoạt nhìn vô cùng vui mừng, nam thì ba Hứa cho một điếu thuốc; Trương Lam Hà tiến lên hỗ trợ, nữ hắn ta liền cho người ta lấy chuối và nho, hai thứ này Vũ Khánh Cương mang nhiều nhất; con nít thì do Vũ Khánh Cương, hắn cho mỗi đứa hai túi bánh kẹo cưới.

Người nhận được thuốc đều châm hút hai cái, kinh ngạc Long Yên này là thật, bởi vì bọn họ chưa từng hút qua thuốc tốt như vậy, vậy hẳn là thật rồi.

Lại nhìn nhìn hoa quả trong tay bà xã mình cùng bánh kẹo cưới đứa nhỏ nhai trong miệng, lúc này nhìn ông chủ Vũ vừa mắt hơn chút, Văn Văn chính là đứa nhỏ từng xuất ngoại du học của Hứa gia tập bọn họ, cho dù muốn tìm một nam nhân sống hết đời, cũng phải tìm một người xứng đôi, như Trang Sĩ Nhân tuyệt đối không được.

Ba Hứa căng thẳng đứng ở cửa, giống như một lão lãnh đạo ra lệnh: “Bày sạp ở cửa hả? Chuyển vào trong sân.” “Vâng!” Ông chủ Vũ xắn tay áo một cái, chuyển thì chuyển thôi, đồ vật ít như vậy, so với năm đó ở công trường khuân vác nhẹ hơn nhiều.

Ba Hứa ngậm Long Yên chắp tay sau lưng, nhìn Vũ Khánh Cương từng chút từng chút khuân đồ vào trong sân, Trương Lam Hà cùng anh hai Hứa gia hỗ trợ chuyển, mẹ Hứa liền lôi kéo Hứa Tư Văn ở một bên vẻ mặt tươi cười xì xào bàn tán. “Văn Văn à, con tìm được một người như thế ở chỗ nào vậy, sao nhìn có chút ngốc nhỉ!”

“Mẹ, anh ấy mới không ngốc đâu, ảnh chỉ là người thành thật, không có văn hóa gì thế nhưng con người không xấu, trong lòng có con, con cũng thích anh ấy.” Hứa Tư Văn lớn như vậy, nói tới chỗ này vẫn còn có chút đỏ mặt, đỏ mặt trước mặt mẹ mình. “Còn không ngốc hả? Vừa nãy ba con muốn đánh nó, nó chạy còn nhanh hơn thỏ nữa.” Mẹ Hứa nói nhỏ: “Năm đó ba con đến nhà ông ngoại con cầu hôn, ông ngoại con cũng tới một trận như thế, ba con đàng hoàng đứng ở đằng kia chịu đòn, ông ngoại con đánh hai lần liền xong việc.”

“Mẹ, lúc đó bởi vì có bà ngoại con với ngài ngăn cản đi? Nếu con dám nhào lên phía trước, ba con cũng sẽ đánh con một trận…” Hứa Tư Văn nói tới đây liền không nói được nữa, năm đó ba y đã từng đánh y, xuống tay độc ác đánh. “Ông ấy dám!” Mẹ Hứa nghiêm mặt: “Đánh một lần là đủ rồi, đánh lại thử xem! Bà đây không quậy chết cái con người bảo thủ ổng!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Người mẹ ôn nhu như nước của y đi đâu rồi? Hướng gió không đúng nha ê này!

“Con đừng oán hận ba con, gây ra chuyện năm đó, ba con là tức giận con… Ai, hiện tại qua lâu như vậy rồi, ổng sớm hối hận rồi, vẫn không hạ thể diện đi tìm con, lần này con trở về không biết ổng cao hứng biết bao nhiêu.”

“Con không có, là con trai bất hiếu.”

“Người trong tộc đều hận chết họ Trang, hiện tại vừa nghe thấy họ Trang liền nổi giận, chị dâu con ngay cả bán đồ cũng chọn họ.”

“Sau khi con đi, chị dâu vẫn ổn chứ?” Hứa Tư Văn chưa quên, là chị dâu dẫn theo anh trai thả y ra khỏi từ đường. “Vẫn tốt, sau khi con đi, anh hai và chị dâu con cũng đi suốt đêm, chị dâu con đi về nhà mẹ đẻ, mẹ cũng về nhà ông ngoại con, ổng ở nhà nghẹn chừng mấy ngày, nhịn không nổi liền gọi điện thoại cho chúng ta, chúng ta mới trở về.” Đừng thấy mẹ Hứa là nội trợ, nhưng cũng có biện pháp của nội trợ: “Chị dâu con trở về liền nôn mửa, kiểm tra một cái, có! Ổng chính là nhìn đời kế tiếp trong bụng, cũng không dám thật sự làm gì chị dâu con, ngay cả từ đường cũng không để chị dâu con đi quỳ, anh con còn phải đi làm thì lại càng không thể quỳ.”

Hết chương 77