Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 241: 241. Có mắt không tròng




“Tại sao phải lấy đôi mắt họ Vũ kia?” Đối với việc tiền tốn thêm không phải là tiền của mình, Chu Quân không đau lòng, thế nhưng mà, cũng cảm thấy tốn oan uổng, đánh một trận gãy tay chân và vân vân, không phải là được rồi sao?

“Tôi chính là muốn cho hắn ‘có mắt không tròng’!”

Bây giờ Trương gia đã là giật gấu vá vai, tiền bọn tiểu bối có thể lấy ra cũng chỉ có thế, vẫn là Chu Quân ở giữa phí sức, khuyên can đủ đường, rốt cuộc đàm luận xong.

Kỳ thực, Chu Quân cũng không biết người nhận việc của bọn họ, là tự nhận riêng!

Kết quả Trương Lam Mi muốn Vũ Khánh Cương có mắt không tròng, hiện tại chính mình biến thành độc nhãn long, ngay cả nửa gương mặt cũng có một vết lớn, đó là do lúc bị rạch mắt, bản thân cô ta điên cuồng giãy dụa, kết quả tự mình khiến gò má bị rạch qua, liền rạch thành xấu xí!

Mà mấy tiểu bối Trương gia cũng đều không được tốt, huống chi, Chu Quân còn thảm hại hơn!

Thật sự mà nói, cùng người ta đàm luận vụ “buôn bán” này chính là Chu Quân, kỹ thuật viên Hứa cắn ngược quá toàn diện, nói cũng rất không rõ ràng, tên kia vì vấn đề uy tín, liền nghe theo không lầm!

Mấy người tham dự bỏ tiền góp tiền đều là một con mắt hoặc là một đôi tay, hoặc là một bàn tay, mà chủ mưu nhận định là Chu Quân, nếu không phải Chu Quân không giãy dụa, thì mất đi sẽ không chỉ một con mắt, thế nhưng hai tay có thể coi là phế bỏ, trực tiếp đánh gãy gân tay còn chưa tính, vì phòng ngừa bị bệnh viện kịp thời nối liền, rất phát điên cắt đứt một mẩu nhỏ!

Mang, đi, mất!

Bản thân Chu Quân lại đang ở trong bệnh viện, may mắn hơn mấy người Trương gia kia nhiều, lập tức nối lại là được, xem như là chịu tội một hồi thôi, kết quả thế mà nối, không, được!

Cố tình vào lúc này, Chu Địch nhận được một phần chuyển phát nhanh nặc danh, lúc đó ông ta ở công ty, Trịnh Vi đòi ông ta chút tiền, nói là bồi bổ cho Chu Quân một chút, dù sao thì thương gân động cốt một trăm ngày, mấy ngày nay Chu Quân cũng chịu tội không ít.

Ông ta mới vừa bảo tài vụ gửi cho Trịnh Vi ba vạn, Trịnh Vi không nói gì, thế nhưng cũng biết lúc này không giống ngày xưa, trước đây Chu Địch đều là một lần cho mười vạn, đủ tiêu thật lâu, hiện tại thì không được, công trạng ở công ty không tăng lên không nói, ngược lại còn trượt không ít, việc buôn bán Chu Địch bước đi liên tục khó khăn, trước đây yêu cầu của mỗi ban ngành ông ta chỉ ý tứ ý tứ làm cho có bộ dáng, hiện tại thì lại nhất định phải yêu cầu nghiêm khắc, bởi vì không còn Chu Thiên che chở.

Nhưng coi như mệt như vậy, Chu Địch cũng không nghĩ sẽ bỏ qua mẹ con Trịnh Vi, thật sự, con người ông ta chính là đi một con đường đi tới cuối.

Nhưng mà phần bưu kiện này lại kích thích Chu Địch tỉnh táo.

Trong đó có một tờ giấy, lại chính là giám định cha con của ông ta và Chu Quân.

Chu Quân thế mà lại không phải con trai ông ta!

Cái này không thể nào!

Lúc Trịnh Vi dẫn Chu Quân tới nhà, là anh trai ông ta tự mình coi người ta lấy tóc và móng tay Chu Quân, tự mình làm giám định mà!

Bắt đầu từ lúc ấy, ông ta đặc biệt để bụng tới Trịnh Vi, bởi vì lúc đó Chu Quân cũng đã rất lớn, Trịnh Vi tuy rằng vẫn luôn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với ông ta, nhưng cho tới bây giờ không đề cập tới chuyện con cái, thế nhưng khi tình cảm của ông ta với vợ trước càng ngày càng không tốt, Trịnh Vi lại đột nhiên cho ông ta một niềm vui bất ngờ!

Chỉ có điều vợ trước lập tức xin ly hôn!

Sau khi ly hôn, ông ta không có trực tiếp cưới Trịnh Vi, chỉ là hai người đến ở cùng một chỗ, Chu Quân rốt cuộc cũng có cha.

Sau đó vợ trước vừa mất, ông ta liền lập tức cưới Trịnh Vi, cho bà ta một danh phận, cho Chu Quân một xuất thân, có lẽ là áy náy đi, ông ta cực kỳ khoan dung với Chu Quân, Trịnh Vi lại là tình yêu đích thực của ông ta, ba người bọn họ mới là gia đình, còn hai đứa con trai ngỗ nghịch kia, ông ta liền ném cho anh mình quản.

Mỗi tháng cho chút phí sinh hoạt, dù sao ông ta không thiếu chút tiền kia.

Chỉ là phí sinh hoạt của hai đứa con trai giống với Chu Quân, thế nhưng Chu Quân có Trịnh Vi trợ giúp, tiền tiêu vặt của gã là gấp đôi Chu Quan Chu Quý!

“Cái này không thể nào!” Chu Địch bị đả kích…

“Cái này không thể nào!” Trương Lam Hà là người đầu tiên đứng lên phủ quyết: “Bất luận là nhà ai, vô duyên vô cớ nhảy ra đứa con, còn lớn như vậy, bọn họ nhất định sẽ đi làm giám định cha con, lại nói Chu Quân và Chu Địch cũng không giống, ngược lại càng giống Trịnh Vi đi? Chu Thiên cũng không phải người dễ gạt gẫm!”

“Nếu không thì sao nói Trịnh Vi lợi hại chứ! Vợ à em đừng xem xét nữa, em khẳng định không bằng người ta đâu!”

Hứa Tư Văn ngạo kiều hừ một tiếng, không cần nói ra có được không? Chuyện như vậy một mình hắn biết là được rồi!

Nói ra quá mất mặt!

… Lúc Chu Địch nhận được đồ vật, cũng có cùng suy nghĩ như Trương Lam Hà, thế nhưng sau đó lại thấy thêm một bài viết được đóng dấu đơn giản, trên đó nói rõ cả quá trình.

Kỳ thực lúc Trịnh Vi đang ở cùng Chu Địch, đồng thời cũng bám theo vài con cháu nhà giàu khác, người ta là giăng lưới rộng vớt trọng điểm!

Có thể mò được một chàng rể rùa vàng là tốt nhất, thế nhưng mò không ra, thì có con cá lớn cũng tàm tạm, không có cá lớn còn có cá nhỏ, không có cá nhỏ còn có tôm!

Nhìn trúng người tốt nhất chính là con rùa vàng dễ khống chế Chu Địch, tuy rằng chậm rì rì, thế nhưng của cải phong phú bà xã dễ ức hiếp, con cái còn nhỏ, anh trai che chở, lại là tính tình ngây thơ hồn nhiên, vì vậy Trịnh Vi liền bắt đầu các loại mưu tính, chỉ là hai người cùng nhau mấy lần, bụng Trịnh Vi không thể có động tĩnh, ngược lại lăn giường mấy lần với mấy người không phải trọng điểm, sau khi mang thai lại lén lút nạo thai tổn thương thân thể, Trịnh Vi là ai chứ?

Ai sẽ để ý bà ta?

Chơi đùa chính là thích không mang bao lúc làm, bà ta cũng không dám cản trở cứng rắn yêu cầu!

Kết quả lại một lần tham gia một cái tiệc đứng, buổi tối uống rất nhiều, chơi loạn, hơn nữa buổi tiệc đứng kia là trực tiếp lái du thuyền chạy một vòng ra vùng biển quốc tế, ba ngày bốn đêm, được gọi là toàn bộ quá trình tuyệt đối tự do!

Vì vậy tự do ba ngày bốn đêm, hơn nữa trước khi đi, Trịnh Vi cũng từng ngủ với hai nam nhân hai ngày, trở về liền bởi vì quá mệt mỏi mà nghỉ ngơi hai ngày, cố tình hai ngày này, Chu Địch đến!

Lúc đó bà ta cho Chu Địch lý do là đi ra ngoài du lịch giải sầu, trở về liền mệt nhọc, kết quả Chu Địch quá săn sóc, đến nhà bà ta chăm sóc bà ta!

Làm hại bà ta không thể đúng lúc đi mua thuốc uống, chờ Chu Địch đi, đã qua nửa tháng!

Trịnh Vi có thai!

Nhưng bà ta không dám xác định đứa bé này có phải là của Chu Địch không!

Có điều lúc đi bệnh viện xem bệnh, bác sĩ cũng nói cho bà ta biết, không thể sẩy thai nữa, còn bỏ nữa thì tương lai có thể không còn cơ hội sinh con dưỡng cái.

Lúc đó Trịnh Vi cũng bối rối!

Không có con thì dù lấy chồng cũng không có chỗ nương tựa? Huống chi, bà ta là vì cái gì? Là tiền!

Dù bà ta lấy chồng, đối phương cũng phải là người có tiền, người có tiền không có con thì sau này lý do kế thừa di sản ít càng thêm ít!

Đứa nhỏ này nhất định phải giữ!

Bảy tháng sau đó, Trịnh Vi giống như đi trên băng mỏng, sau khi sinh đứa bé trai, bà ta sướng đến phát rồ, một năm sau trở về, liền nói với Chu Địch rằng bà ta lên vùng núi nghèo khó làm tình nguyện!

Tìm cơ hội trộm tóc và móng tay Chu Địch, làm giám định cha con với đứa nhỏ, không phải của Chu Địch!

Nhưng mà thân thể bà ta đã hỏng, sẽ không có thêm khả năng mang thai nữa, cho nên đứa bé này bà ta nhất định phải giữ, còn phải là của Chu Địch!

Chuyện này làm sao làm được?

Nếu không thì sao Trịnh Vi người ta chính là lợi hại chứ!

Có thể chu toàn ở trên giường các nam nhân!

Không thì đã sớm bị người ta quăng biết bao nhiêu lần!

Trịnh Vi dùng thời gian hai năm, mua được dì phụ trách quét dọn vệ sinh ở nhà Chu Địch, nhưng đáng tiếc không đúng dịp, bà dì đó bệnh chết!

Vì vậy Trịnh Vi lại dùng thời gian ba năm rưỡi, mới quen biết với bảo mẫu mới nhà Chu Địch, chỉ là bảo mẫu mới này không dễ tiếp xúc, bởi vì lúc đó Chu Thiên đã thành tướng quân, chuyển vào khu quân sự quản lý, mà bảo mẫu mới nhà Chu Địch là Chu Thiên tìm tới!

Bà ta không dám tùy tiện ra tay, cuối cùng bà ta liền nghĩ tới một cách đặc biệt vất vả, kỳ thực bà ta cũng không làm cái gì khác, chỉ là sau khi bảo mẫu ném rác, nhìn xe rác chở rác thải đi, một mực theo đến bãi rác, sau đó mỗi ngày đều hoá trang thành người nhặt rác đi bới núi rác!

Làm gì phải bới rác thải?

Bởi vì bà ta muốn tìm móng tay và tóc của Chu Quan Chu Quý! Nguồn:

Ba tháng!

Tròn ba tháng!

Rốt cuộc chờ được Chu Quý cắt tóc, Chu Quan cắt móng tay!

Thu thập được tóc và móng tay, Trịnh Vi lại bắt đầu bước kế tiếp, bà ta đi học tay nghề nối tóc, bà ta vốn là người gội đầu ở phòng khách thời thượng, chỉ là rất nhiều năm không động thủ, hiện nay nhặt lại nghề cũ, còn nói với Chu Địch là mình muốn tự sống nhờ vào mình!

Chuẩn bị mấy năm, Chu Quân mang một đầu tóc của Chu Quý, mang theo móng tay của Chu Quan, cùng Trịnh Vi đến cửa Chu gia!

Trong bưu kiện có một ít video ba ngày bốn đêm điên cuồng trên vùng biển quốc tế năm đó, Trịnh Vi bên trong có thể thấy rõ ràng, dâm loạn giống như kỹ nữ đê tiện nhất!

Còn có rất nhiều chuyện Trịnh Vi đã làm, còn có Chu Quân, còn có hai mẹ con Trịnh Vi cùng nhau lừa tiền ông ta!

Chu Địch xem xong lạnh cả người!

Ông ta mới thật sự là có mắt không tròng!

“Thật ly kỳ khúc chiết!” Vũ Khánh Cương miêu tả tuy rằng sinh động thú vị, nhưng nội dung cũng không phải rất tốt, mấy người Hứa Tư Văn cũng không phải đứa bé không hiểu thế sự, sao có khả năng không tưởng tượng ra được hành động lúc đó của Trịnh Vi?

“Không thì em cho rằng Chu Quân trọc đầu là sao? Chu Quân xưa nay cũng không cắt móng tay ở trong nhà!” Vũ Khánh Cương nói xong, tất cả mọi người nghe đều trầm mặc.

Vì thượng vị, ngay cả đầu con trai cũng dám đem đi nối tóc! Lúc đó Chu Quân mới bao lớn? Thật là độc ác mà!

“Chu lột da kia anh đã nói không được buông tha hắn rồi, vợ chính là tốt bụng, xem đi? Đến cùng bị người ta ném đá giấu tay sau lưng, vẫn là biện pháp của anh hữu hiệu, hắn dám duỗi móng vuốt với vợ anh anh liền rạch cả nhà hắn ra!” Ông chủ Vũ đặc biệt khí thế vung móng vuốt bự, bộ dạng chỉ điểm giang sơn.

“Khụ khụ!” Hứa Tư Văn ho nhẹ một tiếng, để ông chủ Vũ chú ý ngôn từ.

Thế nhưng chính y lại đem cái đuôi không nhìn thấy phía sau vểnh thẳng lên trời, thẳng tắp thẳng tắp nhắm thẳng tới chân trời, còn cười híp mắt cười híp mắt là ý tứ thế nào?

Hết chương 241