Người nhà họ Hứa vốn tưởng rằng Hứa Tư Văn sẽ chịu ảnh hưởng, chờ sau khi bọn họ nhìn thấy Hứa Tư Văn, liền cảm thấy mình lo xa rồi.
“Mẹ, đây là sói mà Cương tử săn được!”
“Ba, đây là sói mà Cương tử tự mình bắt được đó!”
“Anh hai, lúc đó em đứng ngay ở trên cây!”
“Chị dâu, là em tận mắt nhìn anh ấy săn đó!”
Hứa Tư Văn mỹ mãn mang thịt sói đi khoe khoang với người trong nhà một lần lại một lần, không chút nào cảm nhận được nguy hiểm lúc đó cùng với động tác ngốc nghếch của y, còn xem thành chuyện cười mà kể cho người trong nhà nghe!
Hứa Gia Văn rất đồng tình vỗ vỗ bả vai ông chủ Vũ, dính vô thằng em út nhà hắn, cũng không biết là ông chủ Vũ may mắn? Hay là Hứa Tư Văn may mắn.
Ông chủ Vũ dĩ nhiên cũng vui sướng hài lòng nghe vợ khoe khoang, còn nghe vợ đem mấy động tác ngốc nghếch cản trở của mình nói thành hành động tình yêu kiên định hơn cả vàng, dù sao thì vợ nói cái gì chính là cái đó.
Nhưng mà ba Hứa thông minh bao nhiêu chứ? Một giáo viên chủ nhiệm cả đời, có thể không thấy được con trai út thuần túy là cản trở người ta sao, còn cái gì mà “tình yêu kiên định hơn cả vàng”? Vũ Khánh Cương không bị y liên lụy cũng không tệ.
Lúc này liền nhìn Vũ Khánh Cương rất vừa mắt, bị kéo chân như thế còn không có đạp Hứa Tư Văn, xem bộ dáng là thật sự thích đến tận xương đi!
“Đúng rồi Cương tử, tết Trung thu hai đứa ở bên này hả?” Mẹ Hứa nghe xong “công tích vĩ đại” của Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương, xác thực lo lắng sợ hãi một lần, sau đó lúc ăn được thịt sói, ngược lại cũng hung hăng nhai mấy cái, tốt xấu báo thù cho bọn nhỏ.
Sau đó mới nhớ tới chính sự.
“Cái này còn thật sự chưa thương lượng với người nhà nữa.” Ông chủ Vũ hiếm thấy lộ ra gương mặt xoắn xuýt ở trước mặt người nhà họ Hứa.
Nửa năm nay, bởi vì hai bọn họ vội vàng kết hôn, cả ngày bay tới bay lui, sau đó lại cử hành hôn lễ ở hai chỗ, hình như là qua tết Đoan Ngọ ở Đông Bắc.
Lúc này tết Trung thu, coi như là lễ lớn quốc gia đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn.
“Thương lượng với chị dâu Thúy Hoa của con một chút, chúng ta bên này cũng phải chuẩn bị đồ đạc cho lễ.” Mẹ Hứa cười bảo Vũ Khánh Cương đừng quên chính sự này.
Buổi tối nằm ở trên giường, ông chủ Vũ ôm vợ thương lượng: “Vợ à, Trung thu chúng ta ăn ở bên này đi.”
“Anh không trở về Đông Bắc à?” Hứa Tư Văn rất kinh ngạc, không nói với mấy người chị dâu Thúy Hoa, hắn đã tự mình quyết định ư?
“Phải, anh có thể tự định đoạt.” Ông chủ giơ đầu ngón tay tính toán với kỹ thuật viên Hứa: “Em xem! Lúc tết, chính là ở bên Đông Bắc, mùng năm tháng năm anh suy nghĩ một chút, vẫn là ở bên kia, có điều vào lúc ấy hai ta bày tiệc rượu, bận bịu nên đều mơ hồ; hiện tại tết Trung thu, dù thế nào, cũng phải đến phiên ăn lễ ở bên này đi? Còn có lúc năm mới, anh cũng muốn cùng em ăn tết ở bên này, chờ sang năm, anh liền ăn mùng năm tháng năm ở bên này, tết Trung thu và năm mới lại ở bên kia, mỗi bên một năm, hợp lý!”
“Ừm, hợp lý, tất cả nghe theo anh!” Hứa Tư Văn cảm động ôm ông chủ Vũ cọ cọ.
Vũ Khánh Cương là người lưu luyến gia đình, điểm này từ việc đến bây giờ hắn đã có nhà mới nhưng mỗi lần trở lại vẫn muốn đến đại viện Vũ gia ở, có thể nhìn ra, kỳ thực hắn đặc biệt lưu luyến người nhà.
Hắn có thể chủ động nói ra việc ở lại bên này, vốn dĩ Hứa Tư Văn cũng không nghĩ tới, y cho là y phải đề cập với Vũ Khánh Cương, hắn mới chịu đáp ứng, không thì rất có thể sẽ về Đông Bắc ăn tết Trung thu.
“Vợ, cảm động đi?”
Hứa Tư Văn gật gật đầu.
“Anh tốt với em đi?”
Hứa Tư Văn vẫn như cũ gật đầu.
“Vậy em đừng giận anh nha? Anh không phải cố ý, lúc đó là rất nóng giận, mới chỉnh điện thoại di động của em.” Ông chủ Vũ chột dạ!
Đến bây giờ vẫn còn ghi nhớ việc kia.
“Đem điện thoại di động anh ra!”
Ông chủ Vũ ngoan ngoãn làm theo.
Hứa Tư Văn cầm hai cái điện thoại di động của Vũ Khánh Cương qua, cũng đều cài đặt thành hình thức số lạ từ chối không tiếp, còn có cái gì mà phòng quấy rối, phòng quấy rầy.
Ông chủ Vũ nhếch miệng cười khúc khích.
Hứa Tư Văn không biết Vũ Khánh Cương nói với mấy người chị dâu Thúy Hoa như thế nào, dù sao thì hai ngày sau lúc bọn họ trở lại công ty, chị dâu Thúy Hoa liền nói chuyện điện thoại với Hứa Tư Văn, nói cho bọn họ biết tết Trung thu không cần trở lại.
“Em cũng mấy năm không trở về dịp lễ tết rồi, cùng Cương tử ở bên kia ăn tết Trung thu cho tốt đi, trông Cương tử một chút, đừng để cho nó uống nhiều rượu.”
“Dạ, cảm ơn chị!” Trong lòng Hứa Tư Văn ấm áp, bởi vì y biết, trước đây cho dù là ở bên ngoài làm công, Vũ Khánh Cương cũng sẽ ăn tết Trung thu với nhóm công nhân, xưa nay không ra ngoài một mình qua lễ.
Hiện tại lại vì mình, một mình ở lại Hứa gia tập ở bên cạnh y.
“Đứa nhỏ ngốc!” Chị dâu Thúy Hoa vừa nghe giọng Hứa Tư Văn mềm mềm mại mại mang theo chút tiếng khóc nức nở cảm ơn, không nhịn được vui vẻ: “Còn khách khí với chị dâu cái gì? Lại nói, chị nói không phải là ý kia, chị là nói em trông chừng Cương tử, người bên nhà em cũng không uống được bao nhiêu, cũng đừng để nó uống cho người ta nằm dài hết!”
Hứa Tư Văn: “…!”
Tiểu Nữu Nữu rất cao hứng vì ba hai và ba nhỏ sẽ ở nhà qua lễ, ba Hứa mẹ Hứa cũng rất là vui vẻ, hai người Hứa Gia Văn và Trình Mỹ Lệ đã sớm bắt đầu nghĩ thực đơn.
Lúc Trương Lam Hà nhìn thấy Hứa Tư Văn trở lại, đều nhịn không được muốn xông tới đạp y mấy đạp để giải cơn buồn bực.
“Được rồi được rồi! Em đã trở về anh liền nghỉ xả hơi đi, ăn tết Trung thu vui vẻ với ca phu (chồng của anh trai, ứ biết dịch thế nào hết) nhà anh.” Hiện tại Hứa Tư Văn cũng dám nói giỡn với Bách Lý Hãn Mạc.
Thật sự là biết Bách Lý Hãn Mạc lâu như vậy, hắn ta cũng chưa từng thay đổi bản mặt, nhìn thế nào cũng chỉ có một cái biểu tình!
Mới tiếp xúc thì cảm thấy con người hắn cao cao tại thượng, vẻ mặt lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, thời gian dài liền phát hiện, con người hắn tám phần chính là bẩm sinh mặt than!
Huống chi phối với một tên ngốc quen thuộc như Trương Lam Hà, Hứa Tư Văn quả thực không có chút áp lực mà thay đổi thái độ.
“Thôi, coi như em trở về đúng lúc, anh hả, muốn đi ra ngoài du lịch mùa thu!”
“A phi!” Hứa Tư Văn cũng bị Trương Lam Hà đánh bại: “Còn du lịch mùa thu? Anh cho rằng anh là học sinh tiểu học à?”
“Đến nhà tôi.” Bách Lý Hãn Mạc ở một bên hiếm thấy mà chen vào một câu, chỉ ba chữ.
Nhưng mà chỉ ba chữ này, trong nháy mắt khiến tên ngốc thành công xù lông!
“Không đi!” Trương Lam Hà nhanh chóng trượt xuống khỏi ghế, trốn ra phía sau Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn: “…?!”
“Đi!”
“Không!”
“Đi!”
“Không đi!”
“Đi!” Bạn đang �
“Sẽ không đi!”
“Dừng lại!” Đầu Hứa Tư Văn vang ong ong.
“Vợ đừng nóng giận mà!” Ông chủ Vũ đau lòng!
Vươn tay đem ông anh vợ trốn phía sau vợ định chạy ra ngoài đưa đến trước mặt Bách Lý Hãn Mạc “Nhanh mang đi, đỡ cho vợ tui đau đầu!”
Trương Lam Hà giương nanh múa vuốt: “Vũ Khánh Cương! Cái đồ vong ân phụ nghĩa, dám dối xử với tôi như thế! Lúc trước tôi chính là ông mai bà mối của cậu đó!”
“Vợ đã cưới vào cửa, ông mai bà mối ném qua tường!” Ông chủ Vũ trực tiếp giao người cho Bách Lý Hãn Mạc: “Ca phu, tạm biệt, không tiễn!”
“Này!” Trương Lam Hà tay đạp chân đá.
“Ừm.” Bách Lý Hãn Mạc lại hiếm thấy mà đáp lại cái xưng hô “ca phu” không đứng đắn của ông chủ Vũ.
Sau đó túm một cái, đem tên ngốc nào đó giãy dụa không ngớt trực tiếp bế lên sải bước đi ra ngoài, mang theo vợ mình về nhà ăn lễ, thuận tiện giới thiệu hắn cho người trong nhà, buộc chặt người lại.
Đỡ phải ngẫu nhiên nhớ tới thân phận mình, người này cứ luôn muốn chạy trốn!
“Ai nha má ơi!” Vũ Khánh Cương xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán: “Vợ à, may là em không giống anh vợ, không thì anh bị hành hạ rồi.”
Hứa Tư Văn đã sớm cười ngã xuống ghế, biểu tình của học trưởng vừa nãy thật thú vị!
Bắt nạt người cũng phải có mức độ, Hứa Tư Văn cũng biết mình không thể bắt nạt học trưởng quá ác, không thì lần sau học trưởng không giữ nhà cho, y và ông chủ Vũ làm sao đi ra ngoài chạy loạn?
Cho nên hiếm thấy, Hứa Tư Văn tọa trấn công ty, cùng ông chủ Vũ phu xướng phu tùy, đường hoàng ra dáng quản lý sự vụ trong công ty.
Lễ tết thì phải có bầu không khí lễ tết, bây giờ Hứa Tư Văn không thiếu tiền, công ty cũng khuếch trương lớn hơn không ít, Trương Lam Hà vốn hào phóng với người trong công ty, đến phiên Hứa Tư Văn đương gia làm chủ, càng vung ra một khoản lớn, ngoại trừ thói quen có tiền lì xì và hộp quà, mỗi người lại được thêm một đống đồ vật, hoa quả chuyển thành từng thùng, vẫn là từ bách hóa Đông Bắc Hổ, lấy giá sỉ.
Bây giờ ngay cả quầy hàng quà vặt của Trình Mỹ Lệ, cũng để Hứa Tư Văn làm thành trực thuộc dưới danh nghĩa bách hóa Đông Bắc Hổ của ông chủ Vũ, như vậy Trình Mỹ Lệ nhập hàng và vân vân, đều có thể lấy giá gửi hàng nội bộ, rất tiện nghi.
Hứa Tư Văn đang thương lượng với nhóm Mai Cảnh xem lễ sẽ được nghỉ mấy ngày, ông chủ Vũ liền điện thoại tới.
“Vợ, em nhanh xuống dưới, có thứ tốt cho em!” Ông chủ Vũ ở trong điện thoại nói chuyện lộ ra vẻ vô cùng thần bí lại còn phấn khởi.
“Anh lại bắn một con sói à?” Hứa Tư Văn trêu chọc hắn.
“Em xuống đi, nhanh lên một chút! Anh ở lầu một chờ em, anh muốn săn sói cũng không săn ở nơi này, trở về ở đầu giường gần lò sưởi săn con tiểu sắc lang em.” Hai câu cuối cùng, ông chủ Vũ còn biết bưng di động tìm chỗ heo hút trêu chọc vợ một cái.
Hứa Tư Văn: “…!”
Trầm mặc cúp điện thoại, trong ánh mắt trêu chọc của nhóm Mai Cảnh, bình tĩnh đội cái đầu bốc khói và lỗ tai bị đốt đỏ bừng, đi thang máy xuống.
… Buổi tối nhất định phải để Vũ đại lão hổ đọc thuộc lòng mười lần “bát vinh bát sỉ*”!
*Bát vinh bát sỉ: tám điều lấy làm vinh quang, tám điều xem là sỉ nhục. Thể hiện sự lo lắng đối với tệ suy thoái đạo đức, sự trống rỗng về các quan niệm giá trị hoặc quá thiên lệch về giá trị vị lợi, coi lợi là trên hết của một bộ phận không nhỏ trong xã hội.
Đến lầu một, Hứa Tư Văn liền bình tĩnh, chú ý nhìn một cái, không nhìn ra có cái gì khác biệt, người của Đông Bắc Hổ vẫn như trước chào hỏi xong liền lướt qua y, bọn họ rất bận rộn, có quan hệ đến tiền thưởng cuối năm đó.
“Vợ, nơi này nè!” Ông chủ Vũ đứng ở chỗ cửa đại sảnh, dùng sức phất tay với Hứa Tư Văn.
Vành tai Hứa Tư Văn hơi nóng xuyên qua đại sảnh rộn rộn ràng ràng: “Sao anh lại đứng ở chỗ này chờ? Không nóng sao?”
Ông chủ Vũ sợ nóng, chỗ cửa này nhiệt độ hơi cao hơn, không thể mát mẻ như bên trong.
“Xem, thứ tốt!” Vũ Khánh Cương bất chấp vấn đề nóng hay không nóng, kéo Hứa Tư Văn lao ra ngoài, đem “thứ tốt” khoe cho vợ nhìn.
Hứa Tư Văn nhìn trên nhìn dưới xung quanh, lật tới lật lui nhìn nhiều lần, cuối cùng xác định một chuyện: “Có phải anh chọc em không? Đây không phải là xe của anh sao?”
Hết chương 225