Cao lão tiên sinh không có ý tức giận, càng không có bộ dạng nổi giận, mỉm cười nhìn Hứa Tư Văn, đối với người đệ tử cuối cùng thu nhận lúc tuổi già này, thực sự là càng ngày càng hài lòng.
Đệ tử quan môn của ông, cũng giống ông, chỉ thích nghiên cứu học vấn, làm nghiên cứu, không thích mấy thứ ngổn ngang.
“Không đi thì không đi vậy, chờ hắn hỏi tới, ta cứ nói như vậy, cậu đừng có áp lực, hắn cũng chỉ là người, cũng không phải ba đầu sáu tay, sợ hắn làm gì? Cậu là học đệ của hắn không phải đại thần của hắn, quản trời quản đất còn quản tới trên người cậu à?” Cao lão tiên sinh mặt mày hớn hở, rất có ý tứ “chuyện gì cũng có lão sư làm chủ cho cậu”!
Hứa Tư Văn có chút choáng váng, đây là tình huống thế nào?
“Ngôn Ngọc, tên tự của cậu đúng không?”
“Đúng.”
“Ừm, Ngôn Ngọc à, con hổ Đông Bắc của cậu, thật không đơn giản, giả heo ăn hổ, phiên bản người thật!”
“A?”
“Nếu hắn không nói với cậu, thì tự có suy tính của hắn, cậu không cần chú ý, lúc không có chuyện gì liền cùng hắn về quê nhà xem xem, à, ăn nhiều cá ngân kia một chút, thứ tốt đó.”
“A!”
“Đứa nhỏ này, sao lại ngây ngốc vậy?” Trong miệng Cao lão tiên sinh nói Hứa Tư Văn ngốc, nhưng biểu tình cũng không phải chuyện như vậy.
Hứa Tư Văn: “…”
Hai người tán gẫu, vẫn luôn là Cao lão tiên sinh chủ đạo, đa số thời điểm Hứa Tư Văn đều lắng nghe, rất ít lên tiếng, nhưng mỗi lần lên tiếng đều có thể nói vừa đúng, gãi đến thịt ngứa của Cao lão tiên sinh, một già một trẻ nói chuyện trời đất, từ ngành học chuyên nghiệp đến tin tức hải ngoại, từ tin tức thời sự nói tới tài chính và kinh tế ngoại giao, từ trên trời dưới đất cho tới chim bay cá nhảy, phàm là thứ cảm thấy hứng thú, Cao lão tiên sinh đều có thể hạ bút thành văn, mà Hứa Tư Văn dĩ nhiên cũng có thể phụ họa rất có nội hàm, tuyệt đối không có ra vẻ hiểu biết vô căn cứ.
Mà thái độ hài lòng, khiến Cao lão tiên sinh triệt triệt để để thỏa cơn nghiện làm lão sư….
Ngoài cửa Vũ Khánh Cương chờ đến thảnh thơi, nhưng Cao Nham lại thảm.
“Nói cái gì nhỉ? Cũng nửa tiếng rồi!” Vũ Khánh Cương cầm lấy cốc ừng ực uống cạn nước trà bên trong.
Cao Nham nhìn trợn cả mắt lên rồi!
Thiết quan âm tốt nhất, nếu không phải mặt mũi hắn ta lớn, chủ nhân thính phong trà lâu này cũng không nhất định cho bọn họ uống được không? Ông chủ Vũ đây cũng quá, quá…!
Vũ Khánh Cương lại nhấc một đĩa nhỏ, bên trong có sáu khối bánh dứa, ông chủ Vũ một cái miệng liền ăn vào một cặp.
Cao Nham: “…”
“Đây là cái chỗ rách nát gì? Chỉ cho ít đồ ăn như vậy đủ ai ăn? Ông chủ đâu? Đi ra cho tui nhìn xem, bộ dạng thế nào mới có thể bưng ra ít đồ ăn như vậy? Thật không hổ là làm ăn trong kinh thành, thật biết kiếm tiền!”
Cao Nham: “…!”
Vũ Khánh Cương ăn xong một đĩa tráng miệng, đem đĩa nhỏ ném lên trên bàn, cầm một đĩa tráng miệng khác, tiếp tục ăn!
“Ai, cậu nói xem, bọn họ nói chuyện gì vậy? Bên trong chỉ có một bình trà đủ uống không? Đồ tráng miệng cũng chỉ hai đĩa nhỉ? Đói bụng thì sao? Khát thì sao?”
Cao Nham: “…!”
Ai tới mau cứu hắn?
Ngay lúc Cao Nham bị gây sức ép đến tức giận, cửa bao sương rốt cục mở ra, Cao tiên sinh đi ra, đi theo phía sau là Hứa Tư Văn.
“Ông già, ông rốt cuộc ra ngoài rồi!” Cao Nham lập tức đứng dậy nhìn Cao lão tiên sinh, ánh mắt ai oán muốn chết muốn sống.
“Vợ, thế nào? Khát không? Đói bụng không? Mệt không?” Vũ Khánh Cương xoay quanh vợ, giống như sợ rằng vợ ở bên trong thiếu mất một miếng thịt vậy.
“Nói bậy gì đấy, anh chờ đến nóng nảy rồi đi?” Đối với việc Vũ Khánh Cương căng thẳng Hứa Tư Văn đã hết chỗ nói rồi, nhưng cũng biết, kinh sư này nước sâu, hai người bọn họ không có căn cơ gì, sợ mình bị ai đó làm khó dễ.
“Phải!” Vũ Khánh Cương vừa thấy vợ không có chuyện gì, hắn liền an tâm.
Gặp được những người chơi đầu óc giấu tâm nhãn đó, Vũ Khánh Cương luôn cảm thấy mình sẽ ăn thiệt, phòng bị đặc biệt nặng.
“Được rồi được rồi. Lão sư là ta còn có thể ăn học trò của mình sao?” Thái độ của Cao lão tiên sinh đối với Vũ Khánh Cương rất quái lạ, nói chán ghét, cũng không phải, nói thưởng thức, càng không đúng!
Tối đa thì, có chút ý tứ kính nhi viễn chi.
Thái độ thật kỳ quái, Hứa Tư Văn và Cao Nham cũng rất tò mò.
“Ai biết ông có sở thích gì? Lỡ như thật sự thích ăn thịt người thì sao?” Ông chủ Vũ có thể nói là giận muốn chết.
“Cút đi!” Cao lão tiên sinh quyết định không nói chuyện với ông chủ Vũ, quay người vẻ mặt ôn hòa với Hứa Tư Văn: “Lão sư đi về trước, cậu có thể lên kinh vấn an lão sư, lão sư thật cao hứng, trở về sống cho tốt, đám đầu trâu mặt ngựa và vân vân không cần lo lắng, ngược lại ta muốn xem xem, ai chơi hăng hái hơn.”
Nghe ý kia, là ai chơi hăng hái thì người đó xui xẻo!
“Vâng, biết rồi, lão sư.” Bộ dạng ngoan ngoãn của Hứa Tư Văn, tuyệt đối là tiêu chuẩn học sinh ba tốt, Cao Nham ở một bên nhìn mà liên tiếp bĩu môi.
Tiễn Cao lão gia tử đi, lúc này Hứa Tư Văn mới thở phào nhẹ nhõm, y sợ mình ứng phó không được, khiến Cao lão tiên sinh không hài lòng.
“Vợ, mệt không? Đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.” Ông chủ Vũ tiễn một già một trẻ Cao gia đi, lập tức liền kéo vợ trở về khách sạn Đông Bắc Hổ.
Kỳ thực Hứa Tư Văn còn rất mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh lại, còn chưa có nghỉ ngơi thế nào.
Vũ Khánh Cương vừa thấy bộ dạng vợ ủ ủ rũ rũ liền đau lòng muốn hỏng, vừa bới cơm đưa canh cho Hứa Tư Văn, miệng vừa không ngừng nói linh tinh: “Lão già muốn làm gì? Xem khiến em mệt như vậy kìa.”
“Ông ấy chỉ tán gẫu với em, đề tài khá rộng rãi.” Sau khi Hứa Tư Văn ngủ một giấc dậy, cảm giác xương cốt hơi mềm, có điều tinh thần tốt hơn một chút.
“Nói cái gì hả?”
“Cổ kim nội ngoại, thiên văn địa lý, sử thi, đồ cổ tranh chữ, văn hoá phục hưng. May mà lúc em không có việc gì, liền thích xem một ít tạp văn tán ký, trả lời cho ông cụ rất vui vẻ.”
“Lần tới đổi lại để anh đi, bảo đảm qua mặt được ổng!” Đối Với Cao lão đầu làm vợ mệt mỏi, Vũ Khánh Cương không có ấn tượng tốt.
“Ừm, lần tới đổi thành anh!” Hứa Tư Văn cười đáp lại.
Buổi tối, Cao Nham đến.
“Sao cậu lại vác thịt tới nữa?”
“Thịt đến thì sao? Xương cốt tôi đều đến theo nè!”
“Cậu mà có xương cốt à?”
“A phi! Anh mới không có xương cốt đó!”
Hứa Tư Văn không biết hai người này trước đó có chuyện gì xảy ra, từ buổi trưa trở về, gặp lại Cao Nham, Vũ Khánh Cương và Cao Nham liền giống như chọi gà, gặp mặt là trước hết nhéo nhau một trận!
“Tư Văn à, buổi tối đi ra ngoài ăn cơm đi? Có chỗ tốt, hương vị tiêu chuẩn kinh đô, bếp trưởng là ngự trù hoàng cung, sau đó tuổi tác lớn liền nghỉ, hiện tại thành viên hoàng thất ngẫu nhiên còn có thể đến chỗ ông ta ăn một bữa.”
“Đi không?” Hứa Tư Văn trái lại nhìn về phía Vũ Khánh Cương.
“Đi!” Vũ Khánh Cương bộ dạng ham ăn: “Có đồ ăn ngon làm gì không đi?”
Cao Nham: “…!”
Trong kinh sư tấc đất tấc vàng, có điều một vòng phạm vi cách hoàng thành gần nhất, là tài sản cố định, cho dù bán thành tiền, cũng không được cho phép, chỉ có thể thuê, hơn nữa người cho thuê cũng cần phải điều tra tổ tông ba đời chứng minh không có nguy hiểm, mới có thể cho thuê.
Ba Bàn Cơm, chính là mở ra trong khu vực đó, sở dĩ gọi “ba bàn cơm”, là bởi vì nơi này một ngày chỉ cung cấp ba bàn thức ăn do vị ngự trù kia làm, một bàn ba người, chủ viện mang bộ dạng tam hợp viện, là trạch viện ba gian, gian thứ nhất là đảo tọa phòng*, hẹn trước, dùng để tiếp đón và dừng xe; gian thứ hai là chỗ ăn cơm; gian thứ ba là nhà bếp.
*Đảo tọa phòng: một loại phòng trong kiến trúc hợp viện TQ, thường đối diện với chính phòng.
Ba Bàn Cơm và chỗ khác không giống nhau, chỗ khác đều là khách chọn quán. Nơi này là quán chọn khách.
Có thiệp mời Ba Bàn Cơm, mới có thể đi vào dùng cơm.
Cao Nham nhận được thiệp mời, có thể mời hai người khách cùng đi, vì vậy hắn ta liền mời Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.
Chọc cho Tiêu Dũng ước ao ghen tị không thôi, ở trong điện thoại quang quác quang quác hô hoán!
Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn vẫn là lần đầu tiên tới nơi này, kiến trúc cổ điển chân chính, ngay cả một mảnh ngói cũng là đồ cổ, “Chỗ này bán được bao nhiêu tiền nhỉ?”
Bên cạnh có người nghe được lời Vũ Khánh Cương nói, còn bật cười theo.
Cao Nham lườm một cái: “Bao nhiêu tiền cũng không bán!”
“Bản thân nơi này đã là di tích cổ. Bán là không thể nào, nhiều nhất chỉ có thể thuê một quãng thời gian, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể thuê được.” Lúc đến đây Hứa Tư Văn cũng có nghe nói về quy định của nơi này, một công nhân quét tước vệ sinh nơi này cũng phải là lương dân gia đình đảng viên ba đời.
Một gian phòng, cổ kính, một bàn cơm nước, lôi kéo người ta thèm nhỏ dãi.
“Cá chép kho, bò khô ướp cay, cung bảo kê đinh, thanh sao sơn trân, canh bồ câu.” Quy củ của nơi này, lúc mang đồ ăn lên phải kêu tên món ăn.
Nhân viên phục vụ ăn mặc giống như tiểu nhị trong phim cổ trang, bưng cái đĩa to đi tới.
Âm thanh nói chuyện lớn khiến Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đều giật mình.
“Quy củ chỗ bọn họ, lúc bưng đồ ăn, phải báo tên món ăn.” Cao Nham giải thích cho hai người.
“Ngày nào đó cổ họng sẽ hỏng mất.” Vũ Khánh Cương nhất thời kính nể hầu bàn không thôi.
“Chỗ này một ngày chỉ có ba bàn khách nhân.”
“Vậy ông chủ bọn họ rất không có lời đi?” Vũ Khánh Cương liền đồng tình với ông chủ nơi này không thôi.
“Đây chính là địa bàn nhà bọn họ, bếp trưởng chính là ba hắn, phụ bếp chính là mẹ hắn, hắn chỉ đưa món ăn, tính tiền tìm vợ hắn.” Bởi vì từng tới hai lần, đối với nơi này Cao Nham biết quá tường tận.
“Vậy chỉ là quán ăn nhỏ thôi!” Ông chủ Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cao Nham: “…!”
Hầu bàn cười nói: “Còn không phải sao! Ngài nói quá đúng rồi, họ luôn đem nhà chúng tôi nói thành to lớn lắm, kỳ thực chỉ là chỗ làm ăn thôi, nhất định muốn so giàu muốn thể hiện, ngài nói xem ăn một bữa cơm thôi, dằn vặt nhiều như vậy làm gì.”
Cao Nham không có gì để nói.
Trước đây không hiểu loại quy củ ba bàn cơm không giải thích được này đặt ra là làm gì, hiện tại đã hiểu, là muốn khiến những người đó phiền toái đi!
Lúc ăn cơm, đối với một bàn đồ ăn bình thường bốn món ăn một canh này, Hứa Tư Văn kinh diễm không thôi, phải biết càng là thức ăn đơn giản, thì càng yêu cầu trù nghệ tinh xảo.
“Ăn ngon!” Hứa Tư Văn chỉ nghĩ đến hai chữ này.
Bởi vì những từ hình dung khác đều dư thừa, hai chữ này là chân thật nhất.
“Ừ!” Vũ Khánh Cương cúi đầu mãnh liệt ăn. Bạn đang �
Tuyệt kỹ ăn cá của ông chủ Vũ, khiến Cao Nham cũng trợn mắt ngoác mồm…
Sau khi ăn uống no đủ, Hứa Tư Văn đi ra ngoài xả nước, phòng vệ sinh nơi này xây riêng, cho nên phải ra khỏi phòng đến phòng vệ sinh riêng bên cạnh.
Xả nước xong đi ra rửa sạch tay, lúc sắp đi, lại gặp chuyện ngoài ý muốn…
Hết chương 211