Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 196: 196. Gương mặt vô cùng thê thảm!




Thời gian hồi tưởng đến sau khi Vũ Khánh Cương thay quần áo…

Hứa Tư Văn cầm quần áo cho Vũ Khánh Cương thay, sau đó bảo Vũ Khánh Cương đứng đàng hoàng, y lùi về sau vài bước, nhìn nhìn bộ dạng Vũ Khánh Cương sau khi thay đổi quần áo: “Không tồi không tồi!”

Trước tiên y cho mình một cái khen ở trong lòng, Vũ Khánh Cương được y sửa sang càng ngày càng xuất sắc, khiến Hứa Tư Văn khá có cảm giác thành công.

“Anh không muốn mặc cái này, khó chịu muốn chết!”

Thứ Hứa Tư Văn thích, Vũ Khánh Cương không nhất định đã thích, thật sự là quần áo này mặc lên người, dù rất tốt rất thoải mái, nhưng lại nhẹ bẫng khiến ông chủ Vũ không cảm thấy an toàn, bất thình lình giống hệt như mình trần truồng không mặc quần áo vậy!

“Vậy anh muốn mặc cái gì?” Hứa Tư Văn nghe xong lý do của ông chủ Vũ, quả thực phải bội phục hắn!

Nhưng Vũ Khánh Cương kiên trì, Hứa Tư Văn cũng không muốn làm cho hắn khó chịu.

“Nên mặc gì thì mặc đó, bọn họ đến thì anh phải thay quần áo hả? Chúng ta thế nào thì cứ thế đó đi, sau này phải ở chung nửa đời, sao có thể luôn giả vờ được?” Sự phân biệt của Vũ Khánh Cương đối với người ngoài và người nhà mình rất lớn, về mặt thái độ mà nói, ở trước mặt người nhà bán ngốc đùa giỡn, ở trước mặt ngoài người thì hắn phải nghiêm túc, tuyệt đối không thể bán ngốc, trừ khi là giả heo ăn thịt hổ.

Lúc Vũ Khánh Cương nói như vậy, cũng động thủ lột một thân quần áo của Hứa Tư Văn xuống, Hứa Tư Văn không vui, trốn trốn tránh tránh không cho hắn thực hiện được: “Anh cởi quần áo em làm cái gì? Chính anh tùy ý đi, em cứ mặc cái này… Ai nha…!”

“Em mặc đẹp như vậy cho ai hả? Không được! Nhất định phải mặc giống anh!” Vũ Khánh Cương rất không thích việc mình ăn mặc tùy ý, còn vợ thì ăn mặc bóng bẩy.

Đứng cùng nhau cũng không xứng!

Hứa Tư Văn giãy dụa không lại Vũ Khánh Cương, ông chủ Vũ dùng vũ lực trấn áp kỹ thuật viên Hứa, sau đó tìm ra quần áo mà hắn đã nhớ thương một đoạn thời gian, mặc lên cho hai người.

Vậy nên hai người xuất hiện ở cửa nhà, đều là hóa trang giống nhau, áo thun ba lỗ, quần cộc hoa, trên đầu đội mũ rơm rộng vành, dưới chân mang đôi dép lê, đồ mặc nhà đến không thể mặc nhà hơn được nữa, tự tại đến không thể tự tại hơn được nữa.

Hóa trang này xuất hiện ở cửa nghênh đón khách tới, khiến hai vợ chồng Geek hai mặt nhìn nhau, con ngươi của quản gia và bọn cận vệ đều sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

“Làm chi rứa?” Hứa Tư Văn mới vừa muốn mở miệng chào hỏi với người ta, Vũ Khánh Cương bên kia đã mang theo mùi vị Đông Bắc bắt chuyện trước.

Anh nói anh chào hỏi với người ta thì cứ chào hỏi đi, không cầu anh phun ra một câu ngoại ngữ lưu loát cỡ nào, tốt xấu thì anh chào hỏi một câu tiếng phổ thông cũng được mà?

Hai người nước ngoài, anh nói tiếng địa phương Đông Bắc với người ta, Hứa Tư Văn đã cúi thấp đầu xuống, y cũng không dám nhìn xem hai vợ chồng là bạn bè ngoại quốc, kiêm tám chín phần là thông gia kia có phản ứng gì nữa.

Nếu như hai người đều nghe không hiểu thì còn may, nếu như hai người có thể nghe hiểu được Hán ngữ, cố tình lại không hiểu rõ trong miệng Vũ Khánh Cương phun ra là có ý gì, thì thật đúng là náo loạn ra chuyện cười mà!

“Ri là Vũ gia răng?”

Ầm!

Một, tiếng, ầm, vang!

Sấm, sét, giữa, ban, ngày!

Lúc này đổi thành hai người Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn trợn mắt há mồm với hai vợ chồng Geek!

Vũ Khánh Cương: mệ kiếp! Hai lão mao tử này mới vừa nói cái gì?

Hứa Tư Văn: Trời ạ! Vừa nãy không phải là y nghe nhầm rồi chứ?

Hai người bọn họ nghe được một câu tiếng Đông Bắc thuần thuần túy túy?

“Chộ ni là Vũ gia răng? Bọn tui là ngừ gia tộc Geek từ nước Pháp tới, là cha mệ Adela.” Lời nói mang theo khẩu âm địa phương Đông Bắc kỳ kỳ quái quái, nói có chút vất vả, vẫn có thể khiến người ta nghe rõ ràng lời bọn họ nói có ý gì.

“Mịa kiếp!” Vũ Khánh Cương ngao ngao kêu lên!

Mịa!

Hắn không phải đang nằm mơ!

“Trời ạ!” Hứa Tư Văn cũng không khá hơn chút nào!

Đây là thật!

Y không phải nghe được ảo giác!

“Cái đó, hai người là cha mẹ Adela à?” Vũ Khánh Cương hưng phấn gương mặt đỏ bừng, xoa xoa hai tay bộ dạng rất cao hứng: “Ai nha má ơi! Đến nhà rồi! Mau vào! Mau vào!”

Đầy nhiệt tình tựa như gặp được đồng hương vậy!

“Aha! Tui là cha của Adela, tui tên Alger, đây là mệ của nó, tên Jody, anh là ông thông gia răng?” Alger cũng ôm nhiệt tình giống như Vũ Khánh Cương, vóc dáng hai người không chênh lệch nhiều, Vũ Khánh Cương còn mạnh mẽ hơn Alger một chút, nhưng có thể là vì Alger muốn biểu hiện vui vẻ, lại hung hăng vỗ vỗ sau lưng Vũ Khánh Cương!

Gương mặt Hứa Tư Văn vô cùng thê thảm!

Trong lý giải của Vũ Khánh Cương, đây chính là ông thông gia tương lai đang biểu thị phân cao thấp với mình!

Vì vậy, cái tên này liền coi là thật!

“Bốp bốp bốp!” Cũng giống như Alger, vỗ sau lưng ông thông gia lông đỏ Alger này ba lần: “Không phải, bọn tui là chú của nam nhân của Adela.”

Jody đau lòng nhìn Alger nhe răng toét miệng, nhận thức trong lòng về ông chú thông gia Vũ Khánh Cương, tăng thêm một mục: sức lực lớn vô cùng.

Sau lưng Alger một trận nhức nhối, may mà ngày thường vì bảo trì vóc người, Alger có đến phòng thể hình rèn luyện, không thì thật sự là có chút đỡ không nổi.

Phiên dịch hướng dẫn viên cũng có chút há hốc mồm, quản gia thì càng là vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được, ánh mắt nhìn công tước đại nhân cứ như là nhìn thấy Alger biến thành đười ươi đại tinh tinh vậy!

Công tước đại nhân và công tước phu nhân của họ lại nói tiếng địa phương với thông gia tương lai… “Đây là vợ tui, Hứa Tư Văn.” Vũ Khánh Cương kéo Hứa Tư Văn lại, vô cùng tự hào giới thiệu cho thông gia tương lai về vợ mình. “Chào ngài, công tước và phu nhân tôn quý, hoan nghênh đến Vũ gia.” Tuy rằng ăn mặc giống Vũ Khánh Cương, nhưng Hứa Tư Văn tuyệt đối sẽ không tùy tiện với hai vợ chồng Geek giống như Vũ Khánh Cương, tối thiểu thì, không thể để người ta cho rằng Vũ gia quê mùa không có gốc gác gì đúng không? Nhà quê mùa* thì không thể mọc ra một đóa cúc tây sao?

*Chỗ này trong bản gốc là “thảo căn”, ý nói xuất thân quê mùa, chân đất, nhưng cũng có nghĩa là cây cỏ. Câu này kiểu như nói “trong đám cây cỏ mọc ra đóa cúc tây”.

Quả nhiên!

Thái độ tuyệt đối khác biệt của Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương, khiến trong lòng hai vợ chồng công tước Geek hung hăng thở phào nhẹ nhõm, có người có thể sử dụng phương thức giao lưu tương đối quen thuộc để trao đổi với bọn họ.

Lại nói, cứ luôn nói tiếng địa phương Đông Bắc, hai người vẫn rất không được tự nhiên, chủ yếu là không quen! “À à! Chào ngài, Hứa tiên sinh, đại danh của ngài đã sớm nghe thấy, ngài là người sáng lập nên sự kiện quan trọng trong giới trình tự.” Tuy rằng Alger không cùng ngành với Hứa Tư Văn, thế nhưng cũng không ít lần nghe nói về Hứa Tư Văn, đặc biệt là một ít xí nghiệp gia trẻ tuổi, đa số đều có nhúng tay một ít vào lĩnh vực nghiên cứu hoặc khai phá máy tính, đối với vị tân quý máy tính Hứa Tư Văn này, rất là xem trọng và tán thưởng. “Cảm tạ công tước các hạ khích lệ, mời vào, Adela và bé con phải một lát nữa mới có thể trở về, ngày hôm nay bọn họ mới xuất viện.” Hứa Tư Văn mở cửa ra, mời vợ chồng Geek và người mà bọn họ dẫn theo. “Chào ngài, Hứa tiên sinh, cảm tạ Thượng Đế!” Quản gia vẻ mặt vui mừng không thôi: “Xin thứ cho tôi thẳng thắn, thật sự là một năm qua công tước tiên sinh và phu nhân đều học tập tiếng Đông Hoa, đối với tiêu chuẩn dùng từ và chữ viết chính thức của Đông Hoa đều tràn đầy nghiên cứu, chỉ là mấy cái đó dường như không quá thực dụng ở Đông Bắc này, bọn họ học tiếng địa phương lại càng khó hơn, giáo viên tiên sinh nói, thói quen của bọn họ đã tạo thành, nhất định là không có cách nào đạt đến tốt nhất, chỉ có thể tận lực giáo dục bọn họ, tôi ở một bên nghe cũng rất nhiều, tuy nhiên vẫn không thể nào hiểu được mấy lời nói không xuôi lưỡi đó!” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười, cơ mà còn có một việc y rất bồn chồn: “Cha mẹ Adela sao lại thành công tước Geek vậy? Không có người thừa kế thuận vị sao?” “Ai, Văn thân mến, là như vầy, chúng tôi được nữ thần may mắn đến thăm.” Alger vào cửa Vũ gia, quay đầu nói với Hứa Tư Văn về “may mắn” của bọn họ.

Vũ Khánh Cương vui vẻ, vốn muốn mời nhóm thông gia lên giường sưởi trong phòng ngồi chơi, bất đắc dĩ nhóm thông gia vừa đến liền tự động ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, dùng tiếng chim bô bô tán gẫu với vợ.

Một câu hắn cũng nghe không hiểu là đang thầm thì cái gì!

Vũ Khánh Cương đành phải tự mình chiêu đãi bọn họ uống trà.

Vẫn là Hứa Tư Văn có lòng, sau khi Vũ Khánh Cương rót trà bưng hạt dưa đậu phộng và các loại quả khô ăn vặt tới, kéo Vũ Khánh Cương ngồi ở một bên, lúc thông gia Geek nghỉ xả hơi, phiên dịch lời của thông gia lại, nói cho Vũ Khánh Cương.

Như vậy cũng có thể hóa giải một chút lúng túng.

Đừng tưởng rằng Vũ Khánh Cương đùa giỡn thì Hứa Tư Văn liền không biết, cái tên này kỳ thực rất có nhãn lực!

Mới đầu, Adela nói cha cô là một giáo viên, mẹ mở cửa hàng buôn bán nhỏ, trong nhà có phòng ở, có đất.

Sau khi trải qua giao lưu, Vũ Khánh Cương rất hưng phấn biết thông gia cũng là “phòng sinh truyền tin vui, thăng*!” Sau đó mới biết, ông thông gia giáo viên có cái tước vị Tử tước trên người, tuy rằng không phải là tước vị thừa kế đời đời, chỉ là thuần túy bởi vì luận văn học thuật thành công, mới được sắc phong tước vị, nhưng cũng coi như là quý tộc; mẹ mở cửa hàng buôn bán nhỏ, không phải cửa hàng bình thường, mà là mở cửa hàng xa xỉ ở khu quý tộc tụ tập, đồ bán đều có giá trên trời!

*Phòng sinh truyền tin vui, thăng: một khắc khi người bố nghe được tin đứa con sinh ra, cả người lập tức vui sướng như bay bổng. Ý nói niềm vui tới đột ngột bất ngờ.

Phòng ở là biệt thự, là nông trang cỡ lớn.

Vũ Khánh Cương nhìn ra được, đừng thấy dáng vẻ thông gia này hiền lành dễ tính, nhưng đánh mắt liền nhìn ra, cũng là người giả heo ăn thịt hổ.

Cho nên Vũ Khánh Cương liền cảm thấy gặp được đồng loại!

“Đi tới nơi này tôi vẫn luôn rất lo lắng, chúng ta giao lưu sẽ có vấn đề, may mà có ngài ở đây, chắc chắn sẽ khiến chúng ta giao lưu thoải mái hơn rất nhiều.” Quản gia chuyển đồ đạc vào, Hứa Tư Văn dẫn ông cùng với hai bảo tiêu trong đó, an bài người ở tây sương phòng.

Nơi đó đã sớm quét dọn xong, vốn là chuẩn bị cho bọn họ, không ngờ rằng người tới lại không phải đầu bếp hầu gái gì, mà là quản gia và bảo tiêu. “Đương nhiên, người Vũ gia kỳ thực chỉ là không biết ngôn ngữ của mọi người mà thôi, con người bọn họ đều rất tốt.” Câu nói này, sau đó quản gia tiên sinh liền cảm nhận được, đâu chỉ là “rất tốt”? Quả thực là “quá tốt”.

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho nhóm quản gia bảo tiêu tiên sinh, đoàn xe Vũ gia cũng quay về.

Vương Đại Lực và Thuận tử bởi vì không muốn “quấy rối” Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, lúc Adela muốn xuất viện, vô cùng tự giác lái xe đến bệnh viện hỗ trợ.

Một chiếc Cadillac dáng dài, để Adela và đứa nhỏ nằm ở trên giường không cần động, trực tiếp từ bệnh viện chuyển về cái giường trong nhà…

Hết chương 196