Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 171: 171. Trọn một cái ánh mắt thiếu nữ




Tổ hợp suất ca mỹ nữ chính là hấp dẫn người khác, những người vừa nãy chạy mất quay đầu lại nhìn thấy không có nguy hiểm, lại có xu thế trở về.

Kết quả người còn chưa kịp đến gần, liền có mười cảnh sát đến!

Đem hai anh em, bao vây!

Chụp còng tay lên, mang đi!

Quần chúng vây xem, sợ ngây người!

Hô bạn gọi bè, có tin tức lớn!

Hứa Tư Văn không quan tâm phát triển sau đó, y cảm thấy thuận khí, liền trở về trông Vũ Khánh Cương, hiện tại cho dù thiên tiên đứng ở đằng kia, y cũng sẽ không làm lỡ thời gian, cái gì cũng không quan trọng bằng việc bảo vệ Vũ Khánh Cương.

Y vừa đẩy cửa ra, phát hiện bên trong có khách.

“Sao không nói với anh là Cương tử xảy ra chuyện hả?” Bộ dạng Trương Lam Hà thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, sắc mặt cũng không quá tốt, hơn nữa có chút ý tức giận mơ hồ.

“Sao anh lại tới đây?” Hứa Tư Văn thuận tay đóng cửa, nhìn nhìn Bách Lý Hãn Mạc sau lưng Trương Lam Hà, không nhìn ra gì trên cái mặt than kia.

“Anh đều biết rồi, em không cần giấu anh.” Lần đầu tiên Trương Lam Hà lộ ra biểu tình cười khổ ở trước mặt người ngoài, Bách Lý Hãn Mạc đột nhiên ra tay, nắm chặt tay hắn, thế nhưng vẫn không nói chuyện, nhưng trong mắt mang theo quan tâm, không thể nhận lầm.

“Em, em chỉ là không muốn anh dính líu vào, tình thế khó xử.” Hứa Tư Văn quả thực theo bản năng tránh né Trương Lam Hà, mặc dù biết Trương Lam Hà và Trương gia đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng y cũng không muốn ép hắn nhất định phải đứng ở phía đối lập với Trương gia.

“Tình thế khó xử?” Trương Lam Hà phì cười một tiếng: “Sao em lại nghĩ như vậy? Anh không hủy đài của bọn họ là tốt lắm rồi, còn khó xử hả? Anh một chút cũng không khó xử!”

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được ngạc nhiên, hai người bọn họ trong âm thầm đều rất ăn ý lặng im không đề cập tới Trương Lam Hà.

Không nghĩ tới Trương Lam Hà lại tự mình đến!

“Em biết không? Người này, lại là một thân vương đó!” Trương Lam Hà kéo Bách Lý Hãn Mạc qua khoe khoang với Hứa Tư Văn, Bách Lý Hãn Mạc vẫn là cái biểu tình như cũ, chỉ là trong mắt có chút ý cười và bất đắc dĩ, tùy ý Trương Lam Hà giở trò với hắn.

“A?” Hứa Tư Văn thật sự kinh ngạc, y biết lai lịch Bách Lý Hãn Mạc không đơn giản, chỉ không nghĩ tới là thân vương.

Toàn bộ nước Đông Hoa mới có mấy tước vị thân vương hả? Phần lớn đều đã bị lịch sử nhấn chìm hoặc biến thành bụi trần, hoặc là bị tội hoặc là tuyệt tự hoặc là cái khác, cho tới bây giờ gần như một bàn tay cũng có thể đếm hết được số tước vị thân vương.

“Ai nha!” Giọng điệu kinh ngạc này của Vũ Khánh Cương có chút giả, nếu nói trước đây hắn không biết, sợ là thật sự có vấn đề.

“Ít giả bộ đi!” Trương Lam Hà không để ý Vũ Khánh Cương còn là một bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh, thẳng tắp chọc thủng tầng giấy kia.

“Hả?” Hứa Tư Văn trừng Vũ Khánh Cương.

“Vợ, anh cũng là mới biết không bao lâu, đây không phải là cũng muốn tìm một cơ hội nói với em sao.”

Hứa Tư Văn không tính toán với hắn, chờ có thời gian lại nói.

“Vậy bây giờ anh trở về là sao?” Bây giờ vẫn là xem chuyện của Trương Lam Hà trước đi.

“Cái người là ba anh gọi điện thoại cho anh, muốn anh giới thiệu khối băng cho đứa em gái kia của anh quen biết, hừm, còn có đứa em trai của anh nữa, không quan tâm khối băng thích nam hay nữ, họ Trương đều đã chuẩn bị, bảo đảm vạn vô nhất thất! Anh cũng hoài nghi, nếu không phải sợ mất mặt xấu hổ, ông ta cũng có thể làm ra một nhân yêu họ Trương đưa tới cho khối băng chọn.”

“Trương tiên sinh phải thất vọng rồi, Trương Lam Tương không coi trọng Bách Lý Hãn Mạc, cô ta coi trọng ông chủ Vũ nhà em, vì thế, hận không thể lái xe đụng chết ông chủ Vũ kìa!”

“Hì hì!” Trương Lam Hà vừa thấy dáng vẻ mặt đầy ghen tuông của Hứa Tư Văn liền cười ra: “Ôi này! Vậy em phải trông kỹ ông chủ Vũ đó, đừng để cho tiểu yêu tinh nào đó câu đi!”

“Anh câm miệng đi! Anh có thể ít nguyền rủa tui hai câu không hả?” Vũ Khánh Cương liên tiếp kêu oan, còn kéo tới Bách Lý Hãn Mạc: “Bách Lý anh quản người nhà anh đi chứ? Không thể chỉnh người khác như vậy nha!”

Bách Lý Hãn Mạc nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, đây là lần đầu tiên hắn ta thoải mái tự tại trò chuyện với người ta như vậy, được rồi, tuy rằng đều là trò chuyện một ít thứ có cũng được mà không có cũng được, có điều cảm giác rất mới mẻ, cho nên hắn ta chỉ hơi cong cong khóe miệng: “Không quản, hắn thích thế nào thì thế đó, chỉ cần vui vẻ là được rồi.”

Tui X!

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn sợ ngây người!

Đây là câu nói dài nhất có tình cảm nhất mà bọn họ đồng thời nghe Bách Lý Hãn Mạc nói, tròn mười sáu chữ!

Còn mang theo một chút biểu tình, còn có giọng điệu cưng chiều kia nữa!

Trương Lam Hà bị phản ứng của Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương làm cho đỏ bừng mặt, để Bách Lý Hãn Mạc ngồi ở trên ghế sa lon, mình thì quay lưng với Bách Lý Hãn Mạc không nhìn tới cái mặt khối băng đó, rất đường hoàng ra dáng tỏ thái độ với Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương: “Hai người không cần nhìn mặt mũi của anh, nên làm gì cứ làm đó, thuận tiện mang lão già kia vào đại lao luôn anh mới cao hứng!”

“Được!” Vũ Khánh Cương đong đưa bàn chân lớn một cái: “Có những lời này của anh, tui liền thẳng tay, nhưng nói thật, ông ba của anh thật đúng là chẳng ra sao, hoàn toàn là một ông già không đứng đắn.”

Vũ Khánh Cương từ chỗ Hứa Tư Văn biết được chuyện nhà Trương Lam Hà, đối với việc Trương Lam Hà còn có thể sống chỉnh tề như thế, cũng cảm thấy Trương Lam Hà lòng dạ rộng lớn, đổi thành Vũ Khánh Cương hắn, đã sớm kéo cả ông già với mấy người kia vứt ra ngoài rồi.

Trương Lam Hà về tới công ty, liền không dễ dàng ra khỏi cửa, bởi vì bên phía cao ốc người khác không dễ vào được, bảo vệ cũng rất nghiêm cẩn, có ăn có uống có giải trí, tự cấp tự túc không thành vấn đề.

Hứa Tư Văn kéo Trương Lam Hà, nhỏ giọng nói thầm mấy lời với hắn, an ủi hắn một chút, nói thế nào đi nữa, bị ba ruột đối xử như thế, Trương Lam Hà có rộng lòng hơn nữa, cũng sẽ không thoải mái.

Hai người bọn họ đi ở phía trước, Bách Lý Hãn Mạc đi theo phía sau, vừa ra đến trước cửa, Vũ Khánh Cương và Bách Lý Hãn Mạc liếc mắt nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt lẫn nhau, thấy được tàn nhẫn.

Tiễn Trương Lam Hà và Bách Lý Hãn Mạc, Hứa Tư Văn trở về trải giường chiếu chuẩn bị nghỉ ngơi, Vũ Khánh Cương không nhúc nhích được, cũng chỉ có thể há mồm mở mắt nói chuyện phiếm với Hứa Tư Văn: “Anh vợ cũng không phải thuận buồm xuôi gió, người này nhìn rất vô tâm vô phế, ai biết trong lòng khổ đâu!”

“Học trưởng rất tốt, cũng bởi vì không muốn tốn nhiều suy nghĩ, cho nên luôn thích phát ngốc, có điều tính cách rộng rãi chút cũng tốt, nếu đổi thành người tâm tư nặng chút, sớm bị bệnh trầm cảm rồi.” Hứa Tư Văn ôm ra trải giường và chăn gối của mình, đổi hết một lần.

Vũ Khánh Cương nhìn dáng vẻ bận rộn của vợ, trong lòng thoải mái!

Hiện tại mình nằm viện cũng có người ở cùng rồi!

Cười quá đẹp, trên mặt liền có chút lúng túng, hắn muốn xả nước rồi!

Muốn tự mình đi giải quyết, liếc nhìn cánh tay quấn thành giò heo, cùng với đau nhức tê tê xót xót trên cánh tay vẫn luôn không đứt đoạn, hắn còn thật sự không dám nhúc nhích lung tung, sợ đôi tay tốt đẹp của mình bị phế đi.

“Vợ ơi?” Hóp bụng nửa ngày, vẫn là không chịu được, vợ mình mà khách khí cái gì?

“Làm sao vậy?” Hứa Tư Văn đang muốn đi nấu nước nóng rửa chân cho Vũ Khánh Cương, liền bị Vũ Khánh Cương kêu lại, vừa quay đầu lại liền thấy ông chủ Vũ dùng một loại ánh mắt sờ sợ của thiếu nữ nhìn y!

Lúc đó Hứa Tư Văn liền trừng muốn rớt mắt!

Một tên đàn ông thân cao mã đại như Vũ Khánh Cương, còn dùng trọn một cái ánh mắt thiếu nữ…!

Thật, quá, vi, diệu, mà!

Thật, quá, kinh, sợ, mà!

“Anh làm cái gì vậy?” Hứa Tư Văn có loại xúc động muốn xách cây lau sàn, xem Vũ Khánh Cương là ruồi bọ mà đập một trận.

“Vợ, ang muốn đi tiểu!” Bản mặt bự của Vũ Khánh Cương hiếm thấy mà hơi đỏ, hơi nóng, ừm, còn biết e lệ.

“Khụ khụ!” Hứa Tư Văn bị nước miếng của chính mình làm sặc, ho khan nửa ngày mới thuận khí lại, cười híp mắt nhìn Vũ Khánh Cương: “Anh nói ra không phải tốt rồi sao? Làm gì lại quái đản kỳ dị? Làm em giật cả mình.”

“Ha ha ha…!”

Nhưng Hứa Tư Văn há có thể buông tha hắn?

Nhớ lúc đầu, ở Đông Bắc, ông chủ Vũ cũng chiếm không ít tiện nghi của y!

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì y phát hiện, mình không có sức như Vũ Khánh Cương!

“Vợ à, anh chỉ là cánh tay không thể động đậy, cũng không phải đi đứng không tốt, đi một chút thôi, đi vào em xuy xuy cho anh là được!” Mới đầu Vũ Khánh Cương còn thật sự ngại ngùng, cảm thấy để vợ hầu hạ mình cái đó quá mất mặt, nhưng bây giờ thấy Hứa Tư Văn ăn quả đắng, ý đồ xấu liền nhảy ra.

Hứa Tư Văn không phục!

Hiện tại rõ ràng hẳn là y chiếm thượng phong, Vũ đại lão hổ cũng thành mèo ốm rồi, làm sao lại còn để người ta đùa giỡn chứ?

“Được! Anh chậm một chút!” Hứa Tư Văn bất động thanh sắc đỡ Vũ đại lão hổ vào phòng vệ sinh, tiện tay liền đóng cửa lại.

Chỉ chốc lát sau, liền nghe bên trong truyền tới động tĩnh. “Vợ ơi! Em nhẹ chút đi? Đó là đồ trên người anh mà, không phải củ cải trồng dưới đất, đừng có kéo mãi!” Giọng điệu ông chủ Vũ có chút oan ức. “Phải không? Anh nhanh đi!” Âm thanh Hứa Tư Văn có chút run rẩy.

Tiếng xùy xùy qua đi… “Vợ, anh xong rồi.” “Xong hả? Xong rồi sao còn ngẩng đầu?” “Ha ha ha… Em nói coi vì sao?” Vũ Khánh Cương không có ý tốt cười gian. “Khụ khụ…!” Hứa Tư Văn không hé răng. “Vợ, giải quyết một cái thôi?” Âm thanh càng ngày càng nhỏ.

“Anh đã như vậy rồi mà còn dám đùa giỡn à?” Âm thanh còn rất kinh ngạc, có điều âm lượng tự động thấp xuống vài độ.

“Anh chỉ chấn động cánh tay thôi, cũng không phải cả người đều chấn động đến tê liệt, vì sao không dám? Dù sao thì em làm cho lên, em phải phụ trách để cho khụ khụ, biến trở lại thành thật!” Mất hứng, càn quấy.

“Anh còn đổ lỗi cho em nữa hả?” Có chút tức đến nổ phổi.

“Sao hả? Chính là đổ lỗi cho em đó!” Cây ngay không sợ chết đứng chơi xấu.

“Được được được! Em phụ trách còn không được sao?” Cắn răng nghiến lợi! “Vợ… đến… hôn một cái… Ha ha…!” Cười đắc ý a đắc ý…

“A!” Kết quả vui quá hóa buồn, đột nhiên kêu ngao ngao một tiếng, cửa liền bị đẩy ra…

Hứa Tư Văn từ bên trong đi ra, sắc mặt ửng đỏ thế nhưng trong mắt mang theo đắc ý, toàn thân đều bốc lên bong bóng vui sướng; trái lại ông chủ Vũ đi theo ra phía sau, kẹp cái đùi lớn bước nhỏ di chuyển đến bên giường, chậm rì rì nằm xuống, cả người ủ rũ. “Còn dám làm chuyện xấu hay không?” Hứa Tư Văn dọn dẹp xong lên giường, đắp một cái chăn nhỏ thật mỏng trên người Vũ Khánh Cương, ngày giữa hè tuy rằng bật máy điều hòa, nhưng vẫn phải đắp vài thứ, đỡ phải cảm lạnh. “Không dám!” Vũ Khánh Cương giống như hô khẩu hiệu mà tỏ rõ thái độ của mình…

Hết chương 171